(35): Chờ em quay đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại ô thành phố Diệu Minh tuy không đầy ắp những toà nhà cao tầng chọc trời như ở phía trung tâm thành phố, nhưng khi sáng đèn thì vẫn lấp lánh không kém ai. Thần Hi cũng đã một thời lăn lộn khắp các khu này nên cũng hiểu khá rõ các hàng quán ngon nhất khu này.

Trong một nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng soi tỏ. Có một cặp tình nhân đẹp đến mức hút mắt bất cứ ai đi vào. Thần Hi mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen dài. Sóng mắt miên man nâu đặc, nồng nàn như ly cà phê buổi sáng nhìn cô gái đang cúi đầu ăn.

"Anh cứ nhìn em như vậy, sao em ăn nổi đây chứ?".

Tịch Dương ngước lên, phàn nàn. Thật không biết Thần Hi đang nhìn gì nữa. Cô cứ liên tục sờ trên mặt mình. Lẽ nào rau dính răng? Mascara bị lem? Hay có thứ gì dính trên mặt?

"Không có gì cả" - Thần Hi cười - "Chỉ là muốn ngắm em lâu hơn một chút thôi".

Mắt anh bất giác di chuyển đến xương quai xanh mỏng manh, đẹp mềm mại như cánh bướm của cô, rồi lại đến hai bầu ngực căng mọng vung lên trên lớp váy. Khe ngực sâu khít khao. Vòng cổ có hình mặt trời nhỏ treo lủng lẳng trên đó, chớp lấy ánh sáng liền loé lên.

Đó là chiếc vòng cổ mà Thần Hi đã tặng. Chỉ là một chiếc vòng cổ rẻ tiền, không ngờ suốt bao năm mà Tịch Dương vẫn giữ nó.

Mặt của Tịch Dương sớm đã bị những lời nói sến súa của Thần Hi nung đến đỏ chót.

"Anh... biết chuyện em lấy trộm đồ của Thiên Vy như vậy... mà vẫn đi ăn chung với em như thế này sao?".

Cô có hơi thắc mắc. Thần Hi dường như không hỏi gì về chuyện đó. Nhớ lại lúc anh nói cô chỉ là đứa ở nhờ, trái tim lại khẽ nhói lên như dao găm.

Thần Hi nhún vai.

"Anh không biết nữa. Anh vẫn cảm thấy tin tưởng em hơn là Thiên Vy. Cô ta không phải người anh cần tìm. Anh chỉ biết là như vậy!".

"Cho dù em nhận là em thật sự lấy cắp luôn sao?".

Không trả lời vấn đề này, Thần Hi ngược lại hỏi.

"Tại sao điện thoại của Dục Minh lại nằm ở chỗ của em?".

Tịch Dương ngẩn người.

"Tại sao ngay sau khi Thiên Vy lấy đi điện thoại của em thì em đổi số điện thoại?".

Trái tim Tịch Dương chết sững lại tại đó. Đôi đũa trên tay cô loay hoay không biết mình đang gắp gì, cô cứ nhúng đồ ăn, cho vào sốt rồi lại để trên dĩa...

"Điện thoại của em đã mất từ hôm em... trở về ký túc xá rồi... Hôm đó em lấy nhầm điện thoại...".

"Vậy sao?" - Thần Hi lại hỏi - "Còn laptop?".

"Cũng là lấy nhầm... Thiên Vy... có quá nhiều món đồ giống của em".

Giọng Tịch Dương có hơi đặc lại.

Thần Hi trầm ngâm. Mọi thứ dường như đều rất trùng hợp. Nếu vậy, nói Thiên Vy chính là Dục Minh không hề có chút gì sai. Chỉ là... cảm giác không đúng.

Còn cô gái ở trước mắt. Lúc cô còn nhỏ, Thần Hi chỉ thấy cô là một bé gái vô cùng ngoan ngoãn và dè dặt. Trông cô lúc nào cũng như sợ làm sai, thật khiến người ta muốn trêu chọc. Còn hiện tại, tuy bộ dáng kia vẫn còn đó, có khi còn cẩn trọng hơn cả ngày trước. Anh lại không nhịn được mà đến gần, chậm rãi tháo vỏ bọc kia xuống.

Cảm giác ở cạnh Tịch Dương luôn là như vậy. Anh muốn che chở cho cô. Tuy nhiên, khác với ngày trước, anh chỉ coi cô như là một đứa trẻ, một cô em gái yếu đuối, thì hiện tại cô phổng phao đứng trước mặt anh, dáng vẻ kia khiến người ta say đắm.

"Nếu em nói vậy, anh có tin em không...?".

"Tin chứ?!".

Không khí bỗng chốc rơi vào trầm lắng. Kể từ khi gặp lại Tịch Dương, Thần Hi rất hay nghĩ về cô, nghĩ về cả những lời mà Hoàng Túc Trạch đã nhắc nhở anh. Nên cẩn trọng đối với cô. Thực ra thì Hoàng Túc Trạch muốn anh tránh xa cô mấy tháng. Nhưng Thần Hi không làm nổi.

Vừa hay tin Tịch Dương xuất viện, Thần Hi đã lập tức chạy đến.

"Vì anh không đến thăm em nữa... nên em tưởng..." - Tịch Dương cười mà như mếu.

"Không phải vậy" - Thần Hi thâm trầm nói - "Là Hoàng Túc Trạch không cho anh đến. Cậu ta nói, anh có hại cho sức khoẻ của em".

Thần Hi nhại lại Hoàng Túc Trạch, khiến Tịch Dương phì cười. Điều khiến cô nhẹ nhõm hơn cả là Thần Hi không phải không muốn đến thăm mình. Có lẽ kỳ vọng của cô dành cho anh mỗi ngày một cao rồi chăng?

Thấy có mấy con tôm ở trên đĩa của Tịch Dương, Thần Hi liền cầm lên, bóc vỏ, còn đút đến cho cô. Tịch Dương nhìn những ngón tay thon dài của Thần Hi, nhìn đến ngẩn ngơ.

"Hoá ra em để ý đến việc anh không ở cạnh em như vậy à?" - Thần Hi khẽ cười - "Vậy tại sao trước đây em đều không cho anh được vào viện thăm? Thực ra trước đây, anh nói em giả bệnh, chỉ là tức quá nên đã khích tướng em thôi. Ai mà biết em lì lợm vậy? Anh vẫn luôn rất quan tâm đến em".

Tịch Dương ngơ ngác, bị đôi mắt chân thành sâu thẳm kia thiêu đốt trái tim.

Sau khi ăn xong thì Tịch Dương cùng Thần Hi đi tản bộ. Cô còn chưa đi được mấy bước thì áo vest rộng của anh đã bao trọn lấy người. Tay lớn luồn vào trong áo, nắm lấy tay cô.

"Ngày xưa, lúc nghe em nói em thích Hoàng Túc Trạch. Khi đó em đã khóc rất nhiều, còn nói rằng sợ Hoàng Túc Trạch sẽ không thích em".

Con đường lớn về đêm vắng vẻ, chỉ còn lại bóng một đôi nam nữ dập dìu, nắm tay nhau, đi dưới những tán cây lớn ở hai bên. Ánh đèn vàng sáng soi lên, tỏ ra một vẻ ấm áp, dễ chịu lạ thường.

"Sao bỗng dưng anh nhắc đến chuyện này vậy chứ?".

Những chuyện ngốc nghếch khi đó bị nhắc lại, khiến cho cô không khỏi xấu hổ. Sẽ thế nào nếu một ngày Thần Hi nhận ra, người đó chính là anh?!

"Bởi vì, anh có chút ghen tị với hắn. Em nói xem, em đã thích hắn lâu như vậy. Anh dù có đẹp trai hơn nữa, liệu có thể khiến em đổi ý được không?".

Chàng trai đứng trước mặt Tịch Dương là người đã khiến cô mong nhớ suốt bao nhiêu năm nay, là người đã từng mang cho cô sung sướng tột cùng, cũng từng mang cho cô đau đớn bất tận. Giờ đây, bóng dáng cao ngạo, tảng băng tưởng chừng như không bao giờ tan ra ấy, lại ở trước mặt cô như một thiếu niên bình thường, có chút ngây ngô như Trần Hiếu Phàm ngày ấy, khổ sở dò đoán tình cảm của Tịch Dương.

Nếu thuộc về bảy năm về trước, chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ mà đồng ý. Chỉ có điều, hiện tại... Tình cảm của Thần Hi giống như một cái lỗ đen vô đáy muốn hút cô vào trong.

Dù nguy hiểm nhưng Tịch Dương không có cách nào cưỡng lại được. Cô rõ hơn ai hết Thần Hi đã gần 30 tuổi rồi, mà nhà họ Cố cần có người nối dõi... Tịch Dương không thể báo đáp Vương Lâm và Cố Tuyền bằng cách như vậy được.

Mấy năm nay dù không gặp được nhà họ Cố, Tịch Dương vẫn còn nhớ như in, dường như trong tất cả các cuộc gọi giữa cô và Vương Lâm. Bà đều than thở rằng không thấy Thần Hi thực sự nghiêm túc với ai, dù đã cố tình sắp xếp cho anh rất nhiều mối xem mắt.

Về đường ngắn, Tịch Dương sợ bị tổn thương như trước đây. Về đường dài, cô thấy bọn họ thực sự không có tương lai gì.

Tịch Dương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.

"Anh Thần Hi... Chắc sắp tới em và Túc Trạch sẽ cưới nhau. Đến lúc đó, anh cũng tham gia nhé!".

Đây hoàn toàn không phải là điều Cố Thần Hi muốn nghe. Điều anh muốn là Tịch Dương có thể cho anh một cơ hội.

Chỉ là anh vẫn không nhịn được mà cảm thấy hụt hẫng và mất mát ở tận sâu trong đáy lòng, giống như một con sâu đang đục lỗ ở đó vậy. Thần Hi thấy có chút khó thở.

Tịch Dương chầm chậm rút tay ra khỏi tay anh.

"Đã trễ rồi. Em nghĩ chúng ta nên về thôi!".

Cố Thần Hi là một loại thuốc phiện. Nếu dùng quá nhiều thì sẽ nảy sinh ảo giác và có thể sốc thuốc mà chết. Tịch Dương thật sự không muốn trải qua những tháng ngày nuốt nước mắt mà sống dở chết dở như vậy nữa.

Thần Hi vừa thấy Tịch Dương quay người, tay anh liền níu cô giật ngược trở lại. Tịch Dương đổ ập vào người anh, eo và tay đã bị Thần Hi giữ chặt. Hai gò ngực phập phồng. Khoảng cách lúc này giữa hai người gần tựa như có thể nghe thấy được hơi thở.

"Anh Thần Hi, buông em..." - Tịch Dương như con mồi đã bị trói chặt, vô dụng vùng vẫy.

"Không!".

Thần Hi nói một cách chắc nịch. Khuôn mặt mỗi lúc một cúi tới gần. Ánh mắt kia mê hoặc tựa như ma quỷ. Tịch Dương run rẩy co người. Hai mắt nhắm chặt.

Tai cô khẽ run lên vì giọng nói thầm thì lẫn hơi thở nóng như thổi lửa của Thần Hi.

"Anb sẽ không để cho Hoàng Túc Trạch thắng một cách dễ dàng như vậy đâu!".

Vành tai của Tịch Dương nhột nhạo, nóng lên, đỏ hỏn. Tay cô đã bất giác bấu chặt lấy vai áo anh từ lúc nào, như muốn bám víu. Cố Thần Hi là hồ ly tinh sao? Dù anh không làm gì vẫn có cách khiến cơ thể của cô nóng rực.

Thần Hi buông cô ra, có chút nhẹ nhõm khi thấy biểu hiện non nớt, chưa trải sự đời kia của cô.

"Anh buông em ra rồi. Em cũng nên buông anh ra đi chứ?".

Tịch Dương chết trân khi nhận ra chính mình bị mất tự chủ mà bấu lấy anh, liền rụt tay lại, lùi ra xa.

"Đi. Anh chở em về ký túc xá".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net