(6): Làm phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần hội thao đó thì Tịch Dương, Thần Hi và Lam Bách hầu như không gặp lại nhau nữa. Các anh đều ở lại trên ký túc xá nên rất ít khi về nhà. Nhờ siêng học, nên thành tích của Tịch Dương ở trường được nâng cao. Cô cũng có thêm được một người bạn thân.

Mỗi lần cô sang nhà ba mẹ nuôi, đều có chút trông ngóng, không biết Thần Hi về nhà chưa, nhưng lại ngại không dám hỏi. Những lúc như vậy, cô chỉ biết lẳng lặng bò vào phòng anh, đọc sách, cố tìm hiểu những chi tiết về anh. Chỉ cần hiểu anh hơn một chút là nỗi nhớ mong trong lòng liền vơi bớt.

Thấm thoát đã qua một năm. Hơn một năm rồi, cô không có gặp anh. Thỉnh thoảng, nỗi nhớ kia cứ dâng lên chật đáy lòng, khiến cô lôi điện thoại ra muốn nhắn cho anh một tin. Thanh đứng cứ chớp nháy lên được hai ba từ gì đó rồi lại xoá đi. Tịch Dương nhớ lại lần anh chê cô quá phiền phức, liền không muốn nói gì nữa.

Lần cuối bọn họ nói chuyện với nhau cách đây tầm ba tháng. Là Thần Hi chủ động nhắn tin, vào giữa đêm.

[Đừng có vào phòng anh, lục lọi đồ đạc nữa, có biết như vậy là bất lịch sự lắm không?]

[Em xin lỗi. Em sẽ không vào nữa]

[Sao giờ này còn chưa ngủ?]

Tịch Dương trầm ngâm không biết nói sao. Nếu nói cô cố tình không tắt âm điện thoại chờ anh, có khi nào anh vĩnh viễn sẽ không nhắn tới nữa không? Còn nói thức đêm làm chuyện tào lao, chắc chắn sẽ bị ăn mắng. Tệ hại hơn là nếu Lam Bách nghe được, chắc chắn sẽ méc bố mẹ khiến cô bị tịch thu điện thoại.

Cô nín thở chờ. Hơn một tiếng sau thì thấy tin nhắn đến khác.

[Lần sau nếu có vào thì chỉ được đụng đến tủ sách thôi]

Tịch Dương nén không nhắn lại. Quả nhiên, không bao lâu sau thì thấy có tin nhắn đến khác.

[Còn nữa, chúc mừng sinh nhật]

Dù Thần Hi chẳng đưa quà cáp gì, nhưng chỉ một tin nhắn gói gọn như thế, đã đủ khiến cô vui vẻ cả ngày.

"Tịch Dương, cậu đang ngẩn ngơ gì đó!".

Hiểu Thi đột ngột vỗ vào vai Tịch Dương khiến cô giật nảy mình.

"Trần Hiếu Phàm cứ nhìn cậu đắm đuối nãy giờ đó. Cậu ta chắc là rất thích cậu".

"Thích?" - Tịch Dương kinh ngạc - "Tại sao cậu ta phải thích tớ chứ? Nói chuyện bao giờ đâu?".

"Đâu phải cậu coi ít phim tình cảm. Cậu thừa biết thích là thế nào mà?!".

Cô lắc đầu.

"Chính là dạng tim sẽ đập liên tục, không gặp sẽ nhớ mong, mặt sẽ đỏ lên ấy. Ngay cả trong truyện tranh cũng đều đề cập khá rõ mà".

"Vậy... khi nào cậu biết cậu thích một người vì cậu muốn thân với người đó, khi nào cậu biết cậu thích một người theo kiểu yêu đương?".

"Thì tim cậu có đập mạnh không? Giống như tớ nè. Cậu thích tớ nên mới chơi với tớ đúng không? Nhưng cảm giác ở bên tớ thế nào?".

Hiểu Thi chỉ mới mười tuổi mà ăn nói như đã trải qua hơn chục mối tình.

"Tớ nghĩ... chắc không phải là vậy đâu...".

Tịch Dương có chút sợ sệt đáp án này.

"Không phải chúng ta còn quá nhỏ sao?".

"Tình yêu không phân biệt tuổi tác mà!" - Hiểu Thi bĩu môi.

Lý thuyết thì đều là nói như vậy cả đó, chứ còn đến khi vào thực hành thì... Đầu cua tai nheo thế nào... Tịch Dương thở dài.

Cô chỉ đơn thuần coi Thần Hi như một người anh trai thôi đúng không? Nhưng cô đối với Lam Bách đâu có thế? Bất kỳ một người xa lạ nào nói cô phiền hay nói ra những lời tương tự như vậy, thì cô có thể đều tự giác tránh xa người đó.

Còn đối với Thần Hi, chính là loại cảm giác đặc biệt muốn lấy lòng.

"Tịch Dương, tối nay... tối nay là sinh nhật tớ, cậu có muốn đi không?".

Quay qua quay lại thì đã thấy Trần Hiếu Phàm đang đứng trước mặt cô, trên tay đưa ra một tấm thiệp nhỏ.

Một trong những lý do cô luôn tự phản bác với chính mình và Hiểu Thi rằng Trần Hiếu Phàm không thích cô là tấm thiệp này. Cậu ta đã gửi cho cả lớp, trừ mỗi mình cô ra.

Hôm nay là sinh nhật của cậu ta thì cậu ta mới đưa thiệp, thế rốt cuộc muốn cô đi hay không đi đây?

"Ờ... Tớ sẽ suy nghĩ!".

Có tiếng tin nhắn đến, Tịch Dương lập tức mở ra xem.

[Hôm nay, anh đến trường đón em. Bao giờ tan thì gọi!]

Người không muốn gặp thì đi đâu cũng thấy còn người muốn gặp thì đi khắp nơi chẳng thấy bao giờ.

Tan trường, Tịch Dương lững thững đi ra khỏi cổng. Đang phân vân không biết đi về với Lam Bách hay đi sinh nhật của Trần Hiếu Phàm đáng sợ hơn. Lam Bách cứ về đến nhà là náo động, càm ràm và mắng chửi cô thậm tệ.

Trông thấy tấm thiệp trên tay, Lam Bách liền giật phắt đi.

"À, ra là sinh nhật của bạn trai ư? Chả nào... Tốt quá hôm nay không phải nấu cơm".

Cái đầu nông cạn của ông anh trai cô thực tình chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi. Tịch Dương không có sức đâu mà cãi nhau với ổng. Mấy năm nay bệnh tình của cô có phần ổn định, nên Lam Bách không còn muốn khách khí với cô nữa.

Thế là chẳng cần chờ cô nói năng gì, Tịch Dương đã được đưa tới nhà Trần Hiếu Phàm. Hiểu Thi vừa trông thấy cô thì ngạc nhiên lắm.

"Chẳng phải cậu nói sẽ không đi sao?".

Tịch Dương mệt mỏi chỉ về đằng sau, uất ức nói.

"Lam Bách!".

Để trả thù cho chuyện này, Tịch Dương đã mách lẻo cho bố mẹ nghe về việc trông thấy trên xe Lam Bách có tàn thuốc lá. Bố mẹ cô nghe xong, đáp: "Để bố mẹ xử nó!".

Cái kinh thiên động địa của Từ Viên nằm ở chỗ, Từ Viên rất biết cách khủng bố người khác. Vô luận Lam Bách có đang ở đâu, nếu Từ Viên muốn la mắng người con trai này, mẹ của Tịch Dương nhất định sẽ có cách. 200 cuộc gọi nhỡ trong vòng năm phút thế là còn ít.

Tịch Dương cười thầm. Hôm nay Lam Bách thoát được việc nấu cơm, nhưng đầu đã bị nã tới muốn nổ rồi.

"Thôi vào đi. Trong này có gà rán, có mì ý. Nhà của Trần Hiếu Phàm cũng giàu lắm, có bao nhiêu là nước ngọt và kem... Cậu ta trông cũng khá sáng sủa đấy chứ?".

Tịch Dương đảo mắt.

"Không phải gu tớ!".

"Cuộc đời sẽ là gì nếu cậu sống mà không có tình yêu chứ?".

Tịch Dương chợt nhớ đến cuộc đối thoại giữa bố mẹ cô và bố mẹ nuôi cách đây mấy năm về trước. Bọn họ đã nói, bệnh của cô được khuyến cáo không nên lấy chồng, sinh con...

"Nói như cậu hiểu tình yêu lắm ấy!" - Cô ngẫm nghĩ - "Tớ chỉ cần sống như thế này, ở chung với bốn vị bố mẹ của tớ như hiện tại là đã rất vui vẻ rồi".

Không mong chờ thì sẽ không có thất vọng, hay đau khổ.

"Tịch Dương...".

Trần Hiếu Phàm chạy tới. Mặt cậu ta vừa đỏ lên như trái táo vừa vui vẻ.

"Cậu... có thể cùng tớ lên cắt bánh, thổi nến có được không?".

Cả lớp ồ lên. Tịch Dương ngay lúc này bị nướng chín, cô đang thầm rủa Lam Bách từ tận sâu thẳm trong lòng. Biết sao đây...

"Hôm nay là sinh nhật của cậu mà... Cậu vẫn nên tự làm đi... Như vậy thì điều ước mới linh nghiệm...".

"Thực ra, tớ đã ước là..." - Cậu ta gãi gãi đầu - "Cậu có thể đến tham gia sinh nhật của tớ".

Có rất nhiều tiếng "ỏ" đã vang lên ngay tại khoảnh khắc đó. Mặt của Tịch Dương lúc này nhắm chừng đã còn đỏ hơn cánh hoa phượng nở bên ngoài lớp. Cô cảm thấy mình không nên hỏi tiếp nữa, đồng ý theo cậu ta lên cắt bánh, thổi nến cho xong chuyện.

Bố mẹ Trần Hiếu Phàm ở dưới cứ chụp hình lia lịa. Không có một tấm nào, trông thấy mặt cô cười.

Vừa bước xuống, Hiểu Thi đã trêu chọc.

"Vậy mà có người, ban nãy, còn nói không cần...".

Sự tình càng phát triển, Tịch Dương càng thấy hận Lam Bách hơn bao giờ hết. Ít nhất thì đồ ăn rất ngon, đều là những thứ chua chua ngọt ngọt mà trẻ con thích ăn.

Khi Tịch Dương lên lại xe của Lam Bách. Sắc mặt của hai người đều đen như cái đít nồi. Tiếng chuông điện thoại của Lam Bách cứ không ngừng kêu réo, phá rối không gian nhỏ bé trên xe.

"Anh nói xem, chúng ta là anh em, có nhất thiết phải cùng lưỡng bại câu thương như thế không?" - Cô mệt mỏi nói.

"Im mồm! Tàn thuốc này là của thằng anh trai nuôi của mày chứ không phải của anh mày nghe rõ chưa?".

Lam Bách mắng, xem ra đã phải nhịn nhục khá lâu. Khổ cho anh rồi.

"Mày còn không mau gọi điện cho bố mẹ để giải thích thì liệu hồn với tao!".

Tuy rằng Lam Bách mắng cô rất gắt, nhưng đột nhiên nhắc đến Thần Hi, khoé môi cô không rõ cong lên. Nếu điều ước trong sinh nhật thực sự linh đến thế, Tịch Dương cũng ước được gặp lại Thần Hi.

"Ơ kìa! Nhờn à? Từ nãy giờ mày có nghe anh mày đang nói gì không đấy?".

Lam Bách hoàn toàn có thể trông thấy rằng cô đang rất mất tập trung. Tiếng điện thoại cứ kêu réo nãy giờ thật khiến anh phiền muốn chết.

Tịch Dương rút điện thoại ra, nhắn cho mẹ cô.

[Mẹ ơi, con nhầm thôi... Mẹ đừng mắng anh Lam Bách nữa]

Sau đó thì mới im lặng trở lại.

"Đây chính là lý do tao không muốn về nhà đấy!".

Tịch Dương bĩu môi, thừa biết anh nói nhảm. Anh về nhà nhiều hơn bất cứ ai trong nhóm bạn ký túc xá ấy.

"Thì anh có thể không về mà. Bố mẹ nuôi có thể đến đón em" - Cô phụng phịu.

"Suốt ngày anh trai nuôi với bố mẹ nuôi, anh ruột ở trong nhà thì không nghe lời. Bộ mày không thấy mày đang làm phiền người khác sao?".

"Em đã làm phiền ai vậy chứ?" - Tịch Dương cãi lại - "Là bố mẹ nuôi tự muốn chăm sóc cho em mà".

"Còn Thần Hi thì sao?" - Lam Bách hỏi - "Nó suốt ngày trách móc tao, vì mày làm phiền đến nó kìa".

Lam Bách chỉ là tiện chế ra một câu chuyện. Ai ngờ lại khiến Tịch Dương thật sự tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai.

"Anh nói dối. Em làm phiền anh ấy bao giờ đâu. Em chẳng khi nào nhắn tin hay gọi điện cho anh ấy cả!".

Tịch Dương vừa la vừa thấy lồng ngực mình nặng nề một cách khó tả. Nhịp thở của cô không ngừng tăng lên.

"Ồ vậy à? Sinh nhật nó mày cũng nhớ? Thế sinh nhật anh trai mày, mày để đâu?".

"Chỉ là một dòng tin nhắn Chúc mừng sinh nhật thôi mà, sao lại nói em làm phiền anh ấy chứ?".

"Còn lần hội thao trước thì sao? Chẳng phải là do mày nài nỉ mãi, Thần Hi nó mới lội chục cây số về đây đó sao? Nó với mày thân thích gì mà mày cứ thích làm phiền người ta mãi thế?".

Đúng là lúc đó, anh luôn miệng nói, cô rất phiền. Nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má. Lam Bách thấy vậy liền hả hê vô cùng, cái tội có mới nới cũ, vong ân phụ bạc, nước lã hơn máu mủ này, anh phải trừng trị cho thích đáng.

"Em không tin anh Thần Hi nói em như vậy đâu..." - Tịch Dương cúi đầu, khóc rưng rức.

"Không tin thì mày đi mà gọi cho nó. Người ta bận lắm, làm gì có thời gian để mà tiếp mày".

Tịch Dương cứ hít vào một hơi, liền cảm thấy cả thân thể mình đều đau rát. Cô còn chẳng hiểu được tại sao mình lại khóc? Nếu anh không thích nổi cô, Tịch Dương thật sự chỉ cầu cho anh đừng ghét cô thôi.

Khó đến vậy sao? Vì anh, cô đã rất nỗ lực, để học tập cho tốt, để trở thành một đứa em gái xứng đáng.

Cứ mỗi lần hít rồi lại thở, trái tim của cô lại đập đến dồn dập. Lam Bách hình như phát giác ra điều bất thường, liền hỏi.

"Nè, em không sao đó chứ?".

Mặt mày của Tịch Dương đều xây xẩm. Bóng đêm bao trùm. Cô ôm lấy ngực mình, sao mà đau quá! Đau quá!

"Anh chỉ đùa một chút thôi, có đến nỗi vậy không?".

Lam Bách miệng thì cứng vậy nhưng sợ đến nỗi muốn tè ra quần.

"Anh hai ơi... Em... Em không thở được...".

Chiếc xe màu đen cấp tốc lao trên đường. Lam Bách hối hả đưa cô đến bệnh viện cấp cứu. Bố mẹ cô được gọi về gấp trong đêm. Tình trạng của cô vốn đang ổn định thì hoàn toàn bị phá hỏng.

P/s: Nhớ vote nhe mí bợn! ♥️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net