Chương 23: Tôi giúp chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khách uống rượu, uống nhiều nên nôn ọe bên đường, gặp được Kỳ Duyên, được đưa về nhà, sau đó tắm rửa đi ngủ.

Đầu óc Minh Triệu rối như tơ vò ngồi trên giường ngây người, nhớ tới phần tắm rửa liền đứt gãy, sau đó xảy ra chuyện gì không nhớ nổi, cô ấy cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ hoàn chỉnh trên người, rõ ràng nhớ bản thân nói muốn ngủ sô-pha, nhưng không biết tại sao lại ngủ trong phòng.

Lẽ nào..

Minh Triệu nắm lấy cổ áo, nhìn vào trong, sạch bóng như ban đầu, không có bất kì dấu vết nào, thở phào một hơi.

Kỳ Duyên không phải loại người đó.

Minh Triệu xuống giường, xỏ dép lê ra ngoài, men theo âm thanh đi tới cửa nhà bếp, Kỳ Duyên đứng trước bếp nấu đồ, chiếc muỗng trong tay đưa vào nồi nhẹ nhàng khuấy đều, Kỳ Duyên đứng quay nửa lưng với cửa, cơ thể cao ráo, đôi chân thon dài thẳng tắp, tóc dài tới eo đen óng xõa ra sau lưng như thác nước đổ, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng đều xinh đẹp.

Sắc mặt Minh Triệu động đậy, hé miệng đang muốn lên tiếng, Kỳ Duyên quay đầu phát hiện cô ấy, mặt mày lạnh lùng lập tức cong thành trăng lưỡi liềm: "Dậy rồi à?"

"Ừm." Cô ấy gật đầu, nước chân tự chủ trương đi lên phía trước. "Tối qua cảm ơn cô."

Lại nợ một ân tình.

Nụ cười Kỳ Duyên cứng lại, đột nhiên nhích tới gần, dùng giọng điệu ám muội nói: "Tôi không muốn nghe chị nói cảm ơn, thật sự muốn cảm ơn tôi thì làm chút chuyện thực tế đi, ví dụ như..."

"Hôn tôi một cái."

Dáng vẻ vừa tỉnh ngủ giản dị nhàn nhạt, mặt ủ mày chau, bớt đi đôi phần lạnh lẽo không dục vọng, nhìn mềm yếu rất dễ ức hiếp, đặc biệt mặc bộ đồ ngủ của Kỳ Duyên lên người, trên dưới cơ thể toát lên hương vị mê hoặc, khiến người ra không nhịn được.

Minh Triệu mím môi: "Còn chưa đánh răng..."

"Ý là đánh răng rồi thì có thể hôn tôi?"

"..."

"Đi đi, tôi đợi chị." Kỳ Duyên tươi cười đẩy Minh Triệu một cái.

Uống rượu lỡ việc, đầu óc chưa kịp chuyển biến, bị người ta gài bẫy còn chủ động chui đầu vào rọ. Minh Triệu vừa đánh răng vừa nghĩ như thế.

Trong lòng có chút khó chịu, không hình dung được cảm giác gì, tối qua dường như cũng có chút mông lung, cô ấy không suy nghĩ được, cũng lười suy nghĩ, suy cho cùng nợ Kỳ Duyên quá nhiều, có thể trả thì nên cố gắng trả, xử lí xong nơi này còn phải về nhà nhìn con gái, sau đó lại đi làm, Minh Triệu không có quá nhiều thời gian suy nghĩ tới chuyện khác.

Đánh răng xong, cháo cũng đã chín tới, Kỳ Duyên đang múc cháo, Minh Triệu chầm chậm bước tới, nhịp tim tăng tốc, nhân lúc người kia không chú ý, chạm môi lên mặt Kỳ Duyên, sau đó nhanh chóng lùi đi.

Kỳ Duyên: "???"

"Tôi về xem Mỡ Mỡ thế nào." Minh Triệu cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Kỳ Duyên, nhanh chân quay về phòng.

Cô ấy cầm quần áo tối qua bản thân đã thay ra, còn cả túi xách để trên sô-pha, thay giày mở cửa, Kỳ Duyên ở sau lưng gọi: "Dẫn Mỡ Mỡ tới đây ăn sáng, chị đỡ phải nấu." Nói xong lại bổ sung một câu, "Cứ nói cô Duyên mời em ấy ăn sáng."

"... Được."

Người kia đóng cửa rời đi.

Kỳ Duyên giơ tay sờ mặt mình, nụ hôn đó quả thật quá nhẹ, nhẹ tới mức chỉ cần không cẩn thận chạm vào như thế, tất cả hương vị thuộc về người kia đều tan biến, như thế trước giờ chưa từng lưu lại vết tích.

Trong nhà yên lặng, cửa sổ phòng khách không đóng, gió lạnh ban sáng cuốn theo ánh mặt trời thổi vào, lạnh toát, Minh Triệu thong thả quay về phòng ngủ, thay quần áo của bản thân, xếp đồ ngủ của Kỳ Duyên vuông vức để vào trong giỏ quần áo, đợi giặt sạch sẽ mang đi trả.

Cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, Minh Triệu nhẹ nhàng mở cửa vào trong, rèm cửa dày che sáng rất tốt, bên trong rất tối, trên giường nhô lên một khoảng, lộ ra nửa đầu – cô gái nhỏ ôm búp bê trong lòng, nằm nghiêng, hô hấp đều đặn ổn định, ngủ rất ngon.

Minh Triệu khom lưng thơm lên trán cô bé, trong mắt trào lên chua xót, im lặng rất lâu, không nhẫn tâm gọi con gái tỉnh giấc.

Thói quen sinh hoạt của Gia Hân rất tốt, dưới sự giám sát nghiêm khắc của Minh Triệu, trước giờ đều ngủ sớm dậy sớm, cuối tuần cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại đã tám giờ vẫn còn ngủ say như thế, có lẽ tối qua ngủ rất muộn. Dù sao một mình ở nhà cũng sợ hãi, hơn nữa còn muốn đợi mẹ về nhà...

Minh Triệu không muốn nghĩ tiếp, chớp mắt, đắp chăn cho cô bé, yên lặng ra khỏi phòng.

"Mỡ Mỡ đâu?" Vừa vào phòng 902, Kỳ Duyên liền hỏi.

Minh Triệu tự giác đổi dép đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống, "Vẫn chưa dậy, cuối tuần để con bé ngủ thêm một lúc."

Kỳ Duyên gật đầu, không nói gì, múc cháo đưa cho cô ấy. Hai người ăn cháo, nhất thời không nói năng.

"Tối qua..." Minh Triệu khẽ khàng phá vỡ im lặng, "Tối qua sao trùng hợp vậy?"

"Đêm giáng sinh ra ngoài chơi, lúc về vừa hay đi qua đường đó." Kỳ Duyên thong thả nói, vừa nói vừa gắp sủi cảo chiên cho Minh Triệu.

"Chơi một mình à?"

Cuối tuần trước, Kỳ Duyên hỏi cô ấy có rảnh không, đã đoán được bảy tám phần, người có tính cách như Kỳ Duyên, có lẽ có rất nhiều bạn bè, không đến mức không mời được cô ấy thì sẽ không đi. Nội tâm Minh Triệu thừa nhận bản thân rảnh rỗi tìm chuyện để nói, có lẽ hỏi tới vấn đề không thích hợp, thế là im lặng.

"Không phải."

Trong dự đoán.

"Cùng bạn gái." Kỳ Duyên nuốt một miếng cháo, nói.

Tay Minh Triệu khựng lại, chiếc thìa không cầm chắc, rơi vào trong bát, làm mấy giọt nước cháo bắn lên mặt, cảm giác mông lung kia lại trào lên, không đợi cô ấy bắt được, liền bị cảm giác xấu hổ cùng tức giận mãnh liệt hơn cùng đến theo đó đuổi đi.

Có bạn gái?

Còn trêu đùa cô ấy? Lợi dụng cô ấy? Biểu hiện tới nỗi...

"Chính là bạn giới tính nữ." Khóe môi Kỳ Duyên cong lên nụ cười, "Rất nhiều gái thẳng thích xưng hô như thế, tôi tới góp vui thôi."

"..."

Lại bị đùa giỡn.

Minh Triệu không lên tiếng, sắc mặt biến hóa rất nhỏ, mặt mày lại lạnh lùng như lửa tàn, Kỳ Duyên thu lại ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Nếu chị để ý, sau này tôi sẽ không gọi như thế nữa."

"Không sao."

Minh Triệu rút tay ra, rút tờ giấy ăn lau mặt, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Từng bị người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất xấu xí nhất, nhiều thêm một lần bị trêu đùa cũng có quan hệ gì sao? Chỉ là Minh Triệu càng ngày càng không hiểu, nên tiếp tục đối đãi với Kỳ Duyên như giáo viên của con mình, khách sáo chu toàn mọi việc, hay là buông khách sáo cùng phòng bị xuống, thử dùng thân phận bạn bè bình thường chung đụng với đối phương.

Chỉ cần con gái còn học ở trường một ngày, lựa chọn này sẽ không có đáp án.

Vậy, hiện tại hai người coi là gì?

Cuối năm bận rộn, chuyện hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Lâm Dương bị kéo dài một tuần, cuối cùng Minh Triệu đàm phán thành công.

Tổng giám đốc đối phương họ Nguyễn, là một ông chú trung niên tinh thần căng tràn, ngũ quan thâm sâu, mũi rất cao, lần đầu tiên Minh Triệu nhìn thấy người này liền nghĩ ngay tới Kỳ Duyên, thật sự mũi rất giống nhau, suýt chút nữa cho rằng người này có quan hệ máu mủ gì với Kỳ Duyên. Nhưng thế giới lớn như thế, luôn có rất nhiều sự trùng hợp, Minh Triệu không nghĩ nhiều, hoàn thành nhiệm vụ liền báo cáo với cấp trên.

Trong văn phòng tổng giám đốc phả ra hương gỗ thoang thoảng, có tác dụng nâng cao tinh thần, Diệp Lâm Anh ngồi trên sô-pha vắt chéo hai chân, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, cô vừa trở về từ chi nhánh Hoa Nam, mấy ngày nay xoay như con quay, rất mệt.

Vì tương đối thân với Minh Triệu, nên Diệp Lâm Anh không câu nệ quá nhiều lễ nghi, thoải mái một chút, vừa hay cũng sắp tới giờ tan làm, hai người sánh vai ngồi cạnh nhau, nói chuyện nghỉ ngơi một lúc.

"Thời gian này em vất vả rồi."

"Chuyện phải làm thôi ạ."

"Bận xong chuyến này, dành nhiều thời gian ở cùng con gái, một thời gian rất dài tôi chưa thấy Mỡ Mỡ rồi đấy, sao không dẫn con bé ra ngoài chơi?" Diệp Lâm Anh uống ngụm trà, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cong lên nụ cười, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt.

Minh Triệu ngẩng mặt nhìn trần nhà, nghĩ giây lát rồi nói: "Năm mới em đưa con bé đi nghỉ dưỡng."

"Có cô con gái bên cạnh thật tốt." Diệp Lâm Anh khẽ thở dài, trong mắt tràn ra một tia cô đơn, "Nào giống tôi, lẻ loi một mình, tết năm nay khỏi về nhà nữa, tránh cho bố mẹ càu nhàu."

Người đã có tuổi, gần bốn mươi, có tiền có sự nghiệp, không bạn đời không con cái, tuy hai thứ sau không bắt buộc phải có trong đời, nhưng vào đêm khuya tĩnh mịch, nhìn căn nhà lớn trống trải, trong lòng khó tránh sinh ra cảm giác cô đơn.

Có một số chuyện, động vật không cách nào thay thế con người.

Minh Triệu rũ mí mắt: "Có bố mẹ càu nhàu, cũng rất tốt."

Diệp Lâm Anh ngẩn ra, ý thức được không nên nói tiếp, vội chuyển chủ đề: "Tết dương lịch, tôi chuẩn bị đi thăm chủ tịch, sức khỏe bà ấy vẫn không tốt, nghe nói lại bệnh rồi. Em có muốn đi cùng tôi không?"

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa cắt đứt ý định nói chuyện của Minh Triệu.

Hai người đồng thời ngẩng mắt nhìn sang, thư kí Khương mở cửa vào trong, nhỏ tiếng nói: "Tổng giám đốc Diệp, cô Aoki tới rồi ạ."

"Không gặp." Diệp Lâm Anh đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói, "Mời cô ta về đi."

Nhưng..."

Tốt xấu gì cũng là con gái của một trong những khách hàng lớn nhất công ty, thẳng thừng cứng rắn cự tuyệt sợ là thất lễ, thư ký Khương còn chưa nói xong, một bóng người sau lưng đã chen vào trong, chạm mặt với hai người đang ngồi trên sô-pha.

Lucie Nguyễn, con gái của chủ tịch công ty Teisei Nhật Bản.

Khuôn mặt loli kiểu Nhật Bản điển hình, mái tóc đen óng, chiếc áo lông trắng giản dị sạch sẽ, chiếc váy dài lanh màu xám, đôi bốt đế bằng qua mắt cá chân. Lucie đứng đó, ánh mắt rơi trên đôi vai đang dính chặt lấy nhau của cả hai, hiếu kì đánh giá Minh Triệu, sau đó nhìn về phía Diệp Lâm Anh, muốn nói lại thôi.

Thư kí Khương biết ý đóng cửa lùi ra ngoài.

Minh Triệu cũng đứng dậy, lịch sự cười cười với Lucie, nói với Diệp Lâm Anh: "Tổng giám đốc Diệp, em đi làm việc trước." Nói xong không đợi người kia gật đầu, bước chân nhanh chóng rời đi.

Căn phòng yên lặng, một khoảng im lặng rất dài.

Lucie hít hít, mùi hương gỗ tươi mới, lành lạnh dễ ngửi, sau đó lên trước hai bước: "Lâm Anh, ban nãy là ai thế?"

"Bạn."

"Bạn bè lại gọi chị là tổng giám đốc Diệp à?" Lucie sử dụng tiếng Trung lưu loát rõ ràng.

Diệp Lâm Anh nhíu mày không đáp, tận sâu trong mắt kết thành một lớp băng lạnh.

Lucie ngồi xuống cạnh Diệp Lâm Anh, là vị trí ban nãy Minh Triệu đã ngồi, nắm lấy tay cô, âm thanh có chút run rẩy: "Không phải em cố ý muốn xông vào đây, nhưng không dùng cách này chị sẽ không gặp em..." Sợ Diệp Lâm Anh giãy ra, lại dùng một bàn tay ra sức nắm lấy.

"Buông tay."

"Chúng ta nói chuyện đi, ít nhất cho em một cơ hội giải thích chứ."

Diệp Lâm Anh ra sức giãy ra, bất đắc dĩ sức lực người kia rất lớn, cổ tay đau đớn cũng không thoát được, nhất thời phiền não: "Bố cô về Nhật rồi, cô ở lại đây làm gì?"

"Lần này em không định đi nữa."

Đột nhiên Lucie buông tay, nhưng lại trực tiếp ôm lấy eo Diệp Lâm Anh, trong mắt ngập tràn hơi nước, nghẹn ngào nói: "Em đã ly hôn với Yuki rồi, đứa con em cũng..."

"Thư kí Khương!" Diệp Lâm Anh gọi một tiếng, ngắt lời Lucie, "Gọi bảo vệ tới đây!"

"Lâm Anh..."

Minh Triệu vừa quay về văn phòng, điện thoại liền vang lên, là cuộc gọi của Kỳ Duyên.

Minh Triệu ghi chú "Cô giáo Nguyễn", vừa nhìn thấy ba chữ xuất hiện trên màn hình lúc này, liền tự động liên tưởng tới có phải con trẻ ở trường xảy ra chuyện gì không, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, "Cô Duyên?"

"Gọi tên."

"..."

"Nhanh." Đầu bên kia truyền tới âm thanh lười biếng của một người phụ nữ, mang theo khí thế ra lệnh mạnh mẽ.

Trái tim Minh Triệu đột nhiên run lên, ngoan ngoãn thuận theo sửa lại: "Kỳ Duyên."

"Tan làm chưa?"

"Còn năm phút nữa." Minh Triệu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"Hôm nay không tăng ca à?"

"Ừm."

"Hôm nay biển số hạn chế lưu thông đúng không?"

"Ừm." Không biết người kia đang có ý định gì.

Loa thoại im lặng mấy giây, đột nhiên cười lên, dịu dàng nói: "Tôi đang ở dưới công ty chị."

Minh Triệu ngây ra.

"Đợi chị tan làm, đón chị về nhà."

Nói xong không đợi Minh Triệu đáp lại, đã cúp điện thoại.

Minh Triệu đặt điện thoại xuống, đi tới bên cửa sổ, thò đầu nhìn xuống dưới, vị trí văn phòng không phải chính diện tòa nhà, chỉ có thể nhìn được bồn hoa một bên, sắc trời bên ngoài đã tối, cô ấy đưa mắt tìm kiếm một lúc, không thấy bóng dáng người.

Lòng hiếu kì lại bị nhấc lên cao.

Sáu giờ đúng.

Phần đông nhân viên công ty đã quét dấu vân tay tan làm, số ít còn đang tăng ca chưa về, mọi người lần lượt ra khỏi tòa cao ốc, tản ra tứ phía, Minh Triệu đi thang máy xuống tầng một, cùng dòng người đi ra cửa chính.

Nhìn thấy một chiếc Ferrari LaFerrari màu đỏ rực đỗ trước cửa, ghế lái phụ nhấc cao, tạo hình thời thượng phô trương rất thu hút sự chú ý.

"Oa, xe gì đây, màu sắc hoang dại ghê!"

"Hôm này có khách hàng lớn tới à?"

"Xe của ông chủ chăng?"

Minh Triệu ngây ra nhìn chiếc xe đó, bên tai truyền tới tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, đột nhiên cô ấy có một loại dự cảm không lành.

Điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn Zalo của Kỳ Duyên:

[Lên xe]

"..."

Cơn gió lạnh thổi tới, khẽ tung bay những sợi tóc tán loạn trước trán Minh Triệu, trong ánh mắt của mọi người, Minh Triệu không cảm xúc nhanh chân đi tới, khom lưng luồn lên xe.

Đóng cửa lại, mặt mày đỏ ửng.

Hai tay Kỳ Duyên khoanh trước ngực dựa vào lưng ghế, khoan thai nhìn Minh Triệu, nhướng mày cười nói: "Cô Triệu, tài xế chuyên trách Gấu của cô phục vụ vì cô."

"..."

"Chiếc xe này đẹp không?"

Minh Triệu hít thở sâu một hơi, không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ ừm một tiếng: "Đẹp."

Không chỉ đẹp, mà còn rất hoang dại, vô cùng phù hợp với khí chất của người này, đơn giản chính là đo ni đóng giày cho Kỳ Duyên.

Nụ cười trên khóe miệng Kỳ Duyên càng thêm sâu, ngồi thẳng lưng, chống tay dựa sang: "Thích không?"

Cổ họng Minh Triệu nghẹn lại, không đáp.

"Ừm?"

"Cô lấy đâu thế?" Minh Triệu chuyển chủ đề.

"Đừng quan tâm nó từ đâu tới, dù sao cũng không trộm không cướp." Hô hấp nóng bỏng ra sức phả lên vành tai, âm thanh mê người.

"Trả lời tôi, thích không?"

Minh Triệu run lên, nghiêng mặt tránh đi, nhưng vừa vặn nốt ruồi lệ lại đưa tới bên môi người kia, đột nhiên hơi nóng phủ lên, ngay cả mí mắt cũng sắp bị hòa tan, mơ hồ đáp lại: "... Thích."

"Vậy..."

Kỳ Duyên dịu dàng hôn lên nốt ruồi lệ của Minh Triệu, ánh mắt u sầu tối tăm: "Thích xe của tôi, hay là thích xe của người đàn ông kia?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net