C22: Kim ốc tàng kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở về hiện tại, từ sau lần bị bệnh lại gặp phải cách 'chữa' đầy khổ hình kia của Phạm tổng, đã mấy năm trôi qua, Kỳ Duyên thực sự không lại bệnh thêm lần nào, hoặc nói, Nguyễn tổng sợ đến mức bệnh đều không dám bệnh.

Aisss, Kỳ Duyên rùng mình, đáng thương mà nhìn Minh Triệu "Phạm tổng, thương hoa tiếc ngọc một xíu đi."

Minh Triệu híp mắt, nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp lại mang vài phần trẻ con kia, sảng khoái mà đáp ứng "Được."

Phạm tổng đáp ứng, nhưng Nguyễn tổng sợ run "Thôi, em đùa, em lỡ dại, Phạm tổng chị đừng hù em."

Ánh mắt kia, nụ cười kia, chắc chắn là chuyện không tốt! Phạm tổng giỏi nhất cái gì cô không biết, nhưng hành người thì đặc biệt có tay nghề!

Câu được câu không đùa giỡn một lát, Minh Triệu đột nhiên nhớ đến "Hôm nay MT và Keidi có cuộc họp."

Kỳ Duyên gật đầu "Em dời sang hai ngày sau rồi, chị nghỉ ngơi cho tốt đã."

Đầu mày nàng rõ ràng là nhíu lại, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén hơn, ngữ khí cũng trầm xuống, "Chuyện công việc, nói dời là dời?"

Mặc dù thái độ của Phạm tổng thay đổi đột nhiên khiến Kỳ Duyên khựng lại vài giây, nhưng lần này cô cũng không có yếu thế, nghiêm túc nhìn lại nàng, vô cùng kiên quyết "Bằng không đâu, chị định đem cái thân bệnh này đi họp? Phạm tổng, dời hai ngày, tổ phát triển dự án cũng mừng rỡ trau chuốt thêm kế hoạch, lại nói cũng không ảnh hưởng tiến độ bao nhiêu. Nhưng sức khoẻ chính là không thể đem đi đùa."

Minh Triệu im lặng một lúc, rốt cuộc gật đầu, nhưng nàng cũng không dễ dàng thả ra "Dời hai ngày có thể. Nhưng tư duy dời hai ngày cũng không ảnh hưởng tiến độ kia của em cần thiết sửa lại. Nếu mỗi một chuyện nhỏ đều có thể dời 1 2 ngày, tính tổng lên đã có thể không phải 1 2 ngày đơn giản như vậy."

Nàng thanh tỉnh thật sự, tuy Kỳ Duyên nói đến hùng hồn, nàng cũng đồng ý có thể dời lần này, nhưng loại tư duy kia cần thiết sửa lại.

Kỳ Duyên có chút bất đắc dĩ, thuận miệng nói bừa một câu, Phạm tổng như cũ có thể bắt lấy chỗ không trọng điểm đi dạy dỗ cô.

- Đã hiểu. - Nói rồi lại cúi đầu hôn người bên dưới.

- Em hôm nay không đến công ty? - Nàng bệnh, có thể xin nghỉ phép ở nhà, Nguyễn tổng đây lại làm sao không đi làm đâu?

- Có nha, nhưng em không yên tâm chị ở nhà một mình. Nếu không chị đi công ty cùng em đi?

- Chỗ làm việc, em dẫn theo chị làm gì? Không sợ người khác nói em kim ốc tàng kiều? - Nàng không có nói đồng ý hay từ chối, chỉ mỉm cười hỏi lại.

- Ai có gan đó? - Kỳ Duyên cười khẽ - Hơn nữa, trong phòng Nguyễn tổng có tiểu tình nhân cũng không xem như chuyện hiếm lạ gì phải không?

Nghe đến đây, ánh mắt Minh Triệu lập tức trở nên sắc bén, quanh thân phát ra một cỗ không giận tự uy áp lực. Nàng híp mắt, nâng lấy cằm Kỳ Duyên "Trong phòng Nguyễn tổng có tiểu tình nhân không xem như là chuyện hiếm lạ?"

...

Hình như cô lại vừa có một pha tự huỷ.

Đối diện với ánh mắt kia, Kỳ Duyên không tự chủ rùng mình. Tự biết mình nói lỡ, cô lập tức bày ra vẻ vô tội, đáng thương lấy lòng "Không có không có, em nói bậy, em sai rồi Phạm tổng. Trong phòng Nguyễn tổng sạch sẽ, tuyệt đối sạch sẽ."

Minh Triệu có điểm buồn cười, nàng còn chưa có làm gì đâu, đứa nhỏ này đã hoảng thành như vậy. Chỉ là Phạm tổng cũng không định buông tha dễ dàng, muốn xem thử Kỳ Duyên còn có thể làm sao lấy lòng mình thêm nữa. Vì vậy, nàng im lặng, một khuôn mặt lạnh băng cứ như vậy nhìn Kỳ Duyên, khí lạnh trên người cũng không rút bớt.

Kỳ Duyên bị nàng nhìn đến cả người tê dại, đại não bay nhanh nghĩ cách, "Phạm tổng, thực sự không có. Vừa nãy là miệng em không ngoan, chị phạt nó, đừng làm mặt lạnh với em được không?"

- Phạt như thế nào?

- Em vả miệng? - Vừa nói còn vừa nâng tay lên.

Phạm tổng nhướn mày, không ngăn cản. Nàng thừa biết đứa nhỏ này ở diễn.

Quả thật, thấy Phạm tổng không ngăn mình lại, Kỳ Duyên xụ mặt, chơi xấu vùi đầu vào bên cổ nàng, tỏ vẻ đáng thương "Phạm tổng, thật đúng là không thương hoa tiếc ngọc."

- Em tự biên tự diễn, bây giờ xoay đầu trách chị?

Kỳ Duyên biết nàng đã nhìn thấu, cười hì hì "Còn không phải là muốn chị hết giận sao?"

Xem chừng Phạm tổng có lẽ không so đo nữa, Kỳ Duyên trong lòng mới thở phào một hơi, vội chuyển chủ đề "Vậy Phạm tổng, ngài có cùng tiểu nhân đi công ty không?"

Minh Triệu nhướn mày, nâng tay nhéo nhéo rồi lại vỗ vỗ mặt cô, cong môi "Đi, đi để văn phòng của Nguyễn tổng có hay không kim ốc tàng kiều!", dứt lời liền đem người đẩy ra, ngồi dậy chuẩn bị.

———————

Kỳ Duyên tự mình lái xe đến công ty, bởi vì chưa tới giờ làm nên nhân viên vẫn còn tập trung đông đúc ở đại sảnh, lúc hai người từ hầm gửi xe đi lên đã đón lấy không ít ánh mắt, phần lớn là tập trung trên người Minh Triệu.

Bởi vì không phải đi làm, lại thêm sự dong dài của Kỳ Duyên, Minh Triệu không mặc tây trang như mọi lần mà chỉ chọn một chiếc sơ ki trắng cùng váy đen đơn giản, trên người phụ kiện cũng chỉ có dây chuyền cùng đồng hồ vàng, thêm chiếc túi xách nhỏ, giày thể thao, nhìn qua trẻ trung năng động không ít.

Kỳ Duyên đem Phạm tổng xoay tới xoay lui vài vòng ngắm nghía, sau đó vô cùng hài lòng mà gật đầu. Minh Triệu trong người tuy vẫn còn có điểm không khoẻ, nhưng nhìn bạn nhỏ cao hứng như vậy cũng không nỡ la mắng.

Nhưng hiện tại xem chừng bạn nhỏ là không cao hứng được nữa.

Bởi vì nàng quá đẹp.

Vóc dáng đẹp, tỉ lệ từng bộ phận trên cơ thể lại càng đẹp. Chỉ tính riêng đôi chân thon dài, thẳng tắp lộ ra kia cũng đủ để khơi mào đủ loại hâm mộ cùng ghen tỵ.

Càng miễn bàn đến khí chất.

Nàng đứng ở phía sau Kỳ Duyên một chút, ánh mắt lạnh lùng, điềm tĩnh. Cho dù đeo khẩu trang, ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất trên người là kết quả của nhiều năm tung hoành thương trường lắng đọng lại, giấu không được, cũng vì vậy thu hút không ít ánh nhìn tò mò.

Bọn họ nhưng chưa từng thấy Nguyễn tổng dẫn theo ai đến công ty. Hơn nữa người này nhìn qua càng thêm không dễ chọc.

Minh Triệu không có biểu tình gì, loại chú mục này nàng đã quen. Nhưng Kỳ Duyên hiển nhiên là chịu không nổi, cả một đám người nam có nữ có cùng nhìn chằm chằm người yêu mình, đổi lại là ai đều sẽ không chịu nổi đi?

Cô nhíu mày, ánh mắt trần ngập sát khí đảo một vòng đại sảnh, những ánh mắt tò mò kia gặp phải loại uy hiếp này, nhanh chóng rụt về, một đám đều cúi đầu không dám lỗ mãng nữa.

Phía sau, Phạm tổng nhìn người trước mặt một thân khí lạnh còn hơn cả mình, chỉ cần một ánh mắt là có thể quản hảo đám người kia, nàng nhướn mày, trong mắt có tia tán thưởng. Sau đó lại liếc nhìn xuống cái tay đang lén lút ôm eo kia, nhắc nhở "Nguyễn tổng, nơi công cộng."

Kỳ Duyên nghiêng đầu hướng nàng bĩu môi, không tình nguyện đem tay thu hồi.

Hai người đi đến thang máy chuyên dụng, lên thẳng văn phòng tổng tài.

- Nguyễn tổng. - Mạch Huy thấy Kỳ Duyên tới, vội vàng đứng lên chào hỏi.

- Chuyện gì? - Kỳ Duyên nhíu mày, tầng này là của một mình cô, không có thẻ chuyên dụng sẽ không lên được, cho dù là bí thư, trợ lý đều sẽ có tầng bên dưới, chỉ khi nào cần thiết mới có thể lên đây. Mạch Huy ngày thường đều sẽ không mới sáng vào đã chờ cô ở chỗ này.

Mạch Huy nhìn thoáng qua người phía sau lưng Kỳ Duyên một cái, do dự.

- Nói thẳng. - Cô không kiên nhẫn.

- Hôm nay là ngày đến hạn hợp đồng của Trần tiểu thư Trần Như, cô ấy muốn gặp ngài.

Nghe đến cái tên Trần Như, sắc mặt Kỳ Duyên thoáng chốc thay đổi, theo bản năng nhìn thoáng qua Minh Triệu ở phía sau, mím môi "Được.", sau đó ánh mắt lạnh xuống, bổ sung thêm một câu "Tôi chỉ cho cô ta nhiều nhất 1 tiếng đồng hồ."

- Tôi đã biết, tôi sẽ chuyển lời đến cô ấy. - Mạch Huy gật đầu, sau đó nói thêm "30 phút nữa ngài có cuộc họp với Giám đốc Lucie khối Tài Nguyên Nghệ Sĩ, còn đây là tài liệu cụ thể."

Kỳ Duyên cầm lấy tệp hồ sơ, "Nếu không còn gì khác thì cậu đi xuống trước đi."

Mạch Huy khom người chào, vừa muốn đi xuống đã bị cô gọi lại "Khoan đã."

- Nguyễn tổng, ngài có gì phân phó?

Kỳ Duyên không phản ứng cậu ta, mà xoay người hỏi Minh Triệu "Chị Mincy, chị muốn uống gì không?"

- Nước chanh ấm. - Nàng đáp

Kỳ Duyên gật đầu, quay sang Mạch Huy "Của tôi một ly matcha nóng.", nói rồi đẩy cửa phòng đi vào.

Mạch Huy theo yêu cầu đi tới pantry, trước khi đi còn không khỏi quay đầu nhìn hai người một cái. Vừa nãy Nguyễn tổng gọi người kia là chị Mincy? Cậu ta sao có cảm giác người này rất quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.

Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, chuyện của Nguyễn tổng không phải là chuyện cậu ta có thể quản được.

Phía bên trong phòng tổng tài, Kỳ Duyên quăng túi xách xuống bàn, không cao hứng mà ôm lấy Minh Triệu, hừ nhẹ một tiếng.

- Sao vậy?

- Ban nãy bọn họ đều nhìn chị!

Minh Triệu hiểu rõ, nhướn mày "Không phải em nhất quyết muốn chị tới công ty sao?"

Đây không tính là lần đầu tiên nàng tới Keidi, nhưng lại là lần đầu tiên bước vào văn phòng của Kỳ Duyên.

- Nhưng chị là bạn gái của em nha, ai cho phép bọn họ nhìn chị như vậy. - Kỳ Duyên ôm lấy nàng, đầu vùi vào bên cổ cọ cọ, vô cùng không vui, bộ dáng hoàn toàn khác với Nguyễn tổng cao lãnh vừa nãy.

- Trẻ con. - Nàng khẽ cười, cong ngón tay bắn nhẹ một cái trên trán cô, sau đó ghét bỏ đẩy ra, "Có mở họp, tranh thủ xem tài liệu đi."

- Không gấp, đều là chút chuyện nhỏ. - Nói xong nâng tay sờ trán nàng, thấy không còn nóng nữa mới yên tâm "Không nóng, nhưng nếu chị cảm thấy mệt thì bên trong có phòng nghỉ, không cần phải ngồi ngoài này với em."

Minh Triệu lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh một phòng, ngồi xuống sopha lấy từ trong túi xách ra laptop "Không mệt. Làm việc của em đi, không cần để ý tới chị."

- Chị muốn làm gì? - Kỳ Duyên vội vàng kéo lấy tay nàng, nhíu mày "Chị vẫn chưa hết bệnh đâu."

- Công việc của chị cũng chưa hết.

- Nhưng mà...

Còn không đợi Kỳ Duyên nói hết câu nhưng mà, Minh Triệu đã ngẩng đầu, nhướn mày liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói "Chị hiện tại đi MT?"

Kỳ Duyên lập tức ỉu xìu, bất đắc dĩ thoả hiệp "Vậy chị không thể quá sức."

- Ừm. - Nàng dứt khoát đáp, rồi cúi đầu bật máy lên, chỉ là dường như nhớ đến chuyện gì, nàng lại ngẩng đầu, cong môi "Em họp với Giám đốc khối Tài Nguyên Nghệ Sĩ ở đâu? Phòng họp bên dưới sao?"

- Đúng vậy. - Mặc dù nghi hoặc vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng Kỳ Duyên vẫn là lập tức đáp.

- Còn nghệ sĩ tên Trần Như đó?

- Cũng ở phòng họp nhỏ bên dưới, làm sao vậy?

- Nga, gặp riêng Giám đốc cũng phải phiền Nguyễn tổng đích thân xuống phòng họp. Gặp riêng nghệ sĩ cũng yêu cầu Nguyễn tổng đích thân xuống phòng họp. Đây rốt cuộc là do Nguyễn tổng chuyên nghiệp, hay là do... - Nàng dừng một chút, ánh mắt híp lại đảo quanh văn phòng một lần, khoé môi nhếch lên "Văn phòng Nguyễn tổng thực sự là kim ốc tàng kiều? Sợ người thấy được?"

Nàng vừa nói, Kỳ Duyên lập tức ngây người, câu nói nửa đùa nửa thật cùng thái độ của nàng khiến cho cô phân không rõ nàng đây là trêu chọc cô hay là thực sự để ý. Chần chừ cẩn thận quan sát một lúc cũng không đoán được, Kỳ Duyên chỉ có thể căng da đầu trả lời "Không... không phải."

Phạm tổng nhướn mày, không nói chuyện.

Kỳ Duyên có thể cảm thấy sau lưng lạnh toát, "Ngày thường đều là để bọn họ trực tiếp lên đây, chỉ là hôm nay..."

- Hửm? Nói như vậy, một ngày Nguyễn tổng đây ở trong phòng riêng, 1-on-1 với không ít người, nhỉ?

...

Kỳ Duyên nuốt nước miếng, "Phạm tổng, em vừa rồi... có chỗ nào đắc tội với chị không?", nếu không sao tự dưng lại làm khó làm dễ cô như vậy aa...

- Em nói xem?

- Phạm~ tổng~... - Kỳ Duyên chuyển sang chế độ đáng thương.

Chưa gì đã bán thảm, Minh Triệu buồn cười, lắc đầu "Đùa em. Đi xem tài liệu đi."

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng Kỳ Duyên cũng không vội tin, cứ ngó nghiêng quan sát phản ứng của nàng một lúc, thấy lực chú ý của nàng rơi lại vào cái laptop mới thở phào một hơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net