Chương 1: Gia Cát Minh Nguyệt đường đường khí phách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Phong Thành, trên một đường phố rộng rãi, có hai thiếu niên đang nói cười vui vẻ đi về phía trước.

"Nghi lễ triệu hoán hôm nay, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Một thiếu niên tóc ngắn quay đầu hỏi người còn lại.

"Đương nhiên chuẩn bị kỹ càng rồi! Hôm nay ta nhất định sẽ gọi ra một ma sủng thật phong cách cho coi." Thiếu niên hơi mập xoa xoa tay, tự tin tràn đầy.

"Được thì tốt, nếu lần này ngươi triệu hoán thành công, mới có thể trở thành sơ cấp Triệu Hoán Sư. Ngươi có thể triệu hoán ra cái loại ma sủng phong cách gì hả?" Thiếu niên tóc ngắn đả kích không nể mặt.

"Ngươi nói chuyện thật sự là khó nghe muốn chết . . ." Thiếu niên hơi mập giận mà không có chỗ phát tiết, liền làm bộ muốn đánh thiếu niên tóc ngắn kia, quay đầu chợt kinh ngạc thốt lên, "Ồ, mau nhìn, mau nhìn, kia không phải “đầu tổ quạ” sao? Kỳ quái nha, ngày hôm nay tóc làm sao không phải tổ quạ rồi?"

"Ô, cũng thật là." Thiếu niên tóc ngắn quay đầu, nhìn thiếu nữ đang ở phía xa xa sau lưng bọn họ kia, kinh ngạc nói. Nếu như không phải nhìn thấy dấu hiệu ở trên quần áo màu xám của nàng, quả thật là không nhận ra được.

“Đầu tổ quạ” trong miệng bọn họ, là một thiếu nữ tên là Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng là con gái của nhà Gia Cát, quý tộc trong kinh thành, bởi vì một số nguyên nhân, vừa mới chuyển đến tòa thành nhỏ này của bọn họ. Nói là con nhà quý tộc, kỳ thực ai cũng biết thân phận của nàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bởi vì, nàng là con gái riêng của nhà Gia Cát. Nhà Gia Cát, truyền thừa trăm năm, tiếng tăm lừng lẫy, các đời đều xuất sinh ra Triệu Hoán Sư nổi danh bốn phía. Trong gia tộc như vậy, sự tồn tại của Gia Cát Minh Nguyệt, chính là sỉ nhục của bọn họ. Vì lẽ đó, nàng bị đưa tới học tập ở tòa thành nhỏ này. Mà tư chất của nàng không tốt, tự ti, hướng nội. Ở học viện không có bất kỳ bằng hữu nào, cũng không thích trang điểm chưng diện. Ở đây, nhà Gia Cát chỉ thuê hai hạ nhân chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho nàng. Mà hai hạ nhân kia đời nào sẽ tận tâm chăm sóc.

Không có ai giáo dục, không có ai quan tâm, Gia Cát Minh Nguyệt mỗi ngày đều mặc kệ đầu tóc rối bời mà đến học viện. Vì lẽ đó bị người ta đặt cho biệt danh “đầu tổ quạ”.

"Có muốn đánh cược hay không, ngày hôm nay nàng ta cũng không triệu hoán ra ma sủng." Thiếu niên hơi mập cười hì hì, cười trên sự đau khổ của người khác, nói.

"Đánh cược thì đánh cược, ta đánh cược nàng có chết cũng không triệu hoán ra." Thiếu niên tóc ngắn hừ một tiếng.

"Thôi đi, không có ý nghĩa, cái này không có gì hay mà đánh bạc rồi. Chẳng qua, lần này là cơ hội cuối cùng của “đầu tổ quạ” à nha? Đây là lần thứ ba nàng ta tham gia?" Thiếu niên hơi mập nhíu mày nhớ lại.

"Đúng vậy. Đời này của nàng nha, đừng hi vọng triệu hồi ra ma sủng." Thiếu niên tóc ngắn nhún vai.

"Cũng thế, nàng nếu có thể triệu hồi ra ma sủng, trừ khi trên trời rơi xuống mưa dao." Thiếu niên hơi mập có chút khinh bỉ nói, "Tạp chủng chính là tạp chủng, không thể nào so sánh với huyết thống chính tông của Gia Cát gia được..."

Thiếu niên tóc ngắn biến sắc, đang muốn nhắc nhở thiếu niên hơi mập kiềm chế một chút, tốt xấu đối phương vẫn là họ Gia Cát đấy. Vừa muốn mở miệng, lại chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng người lóe qua.

Thiếu niên tóc ngắn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. “Đầu tổ quạ” trong miệng bọn hắn bay người lên, từ một nơi cách bọn họ xa ba mét dậm chân mượn lực, cả người bay lên, một đôi chân hung hăng dẫm lên trên mặt thiếu niên hơi mập. Xung lực cực lớn ầm ầm tới, trực tiếp làm cho thiếu niên hơi mập tóe máu mũi, ngã nhào trên mặt đất.

Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt ưu nhã rơi xuống đất, quay đầu lại, hướng về phía thiếu niên tóc ngắn cười xán lạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net