Chương 47: Ta vốn dĩ không muốn đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Minh Nguyệt, Chuột nhắt, Phi Dương, sao các ngươi lại đến đây ?" Không bao lâu sau, Mặc Sĩ Thần đã đi ra nghênh tiếp bọn họ, chỉ có điều nét mặt Mặc Sĩ Thần tỏ rõ vẻ mỏi mệt, trong mắt toàn là tơ máu.

"Mấy ngày chưa thấy ngươi, hơi lo lắng, cho nên tới xem một chút." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Đi thôi, chúng ta vào bên trong nói chuyện." Mặc Sĩ Thần dẫn ba người đi vào trạch viện.

Vừa vào đại trạch Mặc Sĩ gia, Gia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo liền cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt rất rõ ràng, dọc theo đường đi nhìn thấy mỗi một tộc nhân hoặc là hạ nhân của Mặc Sĩ gia, trên mặt họ đều mang theo sự sầu lo và căng thẳng không cách nào che giấu.

"Đúng rồi, các ngươi còn chưa ăn cơm chứ?" Mặc Sĩ Thần hỏi.

"Vừa ra học viện lập tức tới đây ngay, còn không kịp ăn." Tiết Tử Hạo trả lời.

"Vừa vặn, ta cũng chưa ăn." Mặc Sĩ Thần vừa nói vừa vẫy vẫy tay với một tên hạ nhân.

Hạ nhân kia vội vàng chạy vội tới chờ đợi dặn dò.

"Dặn dò nhà bếp làm cho chúng ta một bàn ăn riêng, nhớ kỹ phải có thịt kho tàu, đầu sư tử, chân giò om tương, những cái khác xem rồi làm đi." Mặc Sĩ Thần nói.

"Vâng, Đại thiếu gia!" Hạ nhân xoay người rời đi.

"Aizz!" Mặc Sĩ Thần thấy hạ nhân rời đi, thở dài, lộ ra mấy phần buồn rầu.

"Sự việc rất nghiêm trọng sao?" Tiết Tử Hạo hỏi. Từ cửa phòng được canh giữ nghiêm ngặt cùng với vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người, lời đồn đại bên ngoài e rằng đại đa số đều là sự thật, lần này Mặc Sĩ tộc đối mặt nguy cơ không nhỏ.

"Chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn so với các ngươi nghĩ." Mặc Sĩ Thần cười khổ một cái, nói tiếp, "Chuyện mỏ quặng, phố chợ cùng tửu lâu của chúng ta gặp rắc rối các ngươi đều biết chứ?"

"Ừm." Gia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo đồng loạt gật gật đầu.

"Những thứ này kỳ thực đều không là gì, bằng vào nội tình của Mặc Sĩ gia chúng ta, chút việc mờ ám ấy còn không gây thiệt hại được cho chúng ta , còn những việc đả thương đệ tử trong tộc này, chẳng qua chỉ muốn quấy nhiễu sự chú ý của chúng ta mà thôi, đều không tính là gì cả." Mặc Sĩ Thần thân là người thừa kế của tông tộc, mưa dầm thấm đất, sự hiểu biết quả nhiên thỏa đáng hơn nhiều so với những người khác, cũng nhìn xa trông rộng hơn, những nguy cơ trong mắt người khác, dưới cái nhìn của hắn căn bản không đáng nhắc tới.

" Như vậy phiền phức chân chính là cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhanh chóng tiếp lời.

"Rất nhiều người không biết, những chuyện làm ăn Mặc Sĩ gia chúng ta kiếm được nhiều tiền nhất, ngoại trừ Mỏ quặng và Tửu lâu, còn có xưởng rèn đúc, xưởng rèn đúc của Mặc Sĩ gia chuyên chế tạo vũ khí thiết giáp, khắp thủ đô Đan Lăng cũng được đặt ở hàng đầu, chỉ là bởi vì thực lực không đủ, do đó vẫn không thể tiếp nhận được chuyện làm ăn của hoàng thương." Nói tới đây Mặc Sĩ Thần tự hào ưỡn ngực, nói tiếp, "Quãng thời gian trước, chúng ta kêu gọi lực lượng của toàn tộc, đem thế chấp hơn một nửa sản nghiệp của gia tộc, rốt cục cùng cũng ký được hiệp ước cung cấp quân nhu với thành Thương Phong cùng mấy thành trì phụ cận, phụ trách cung cấp trang bị rèn đúc của trọng kỵ binh cho quân khố trong ba năm, một khi hoàn thành xong hiệp ước này, Mặc Sĩ gia chúng ta, ở thành Thương Phong chính là độc đại( độc quyền, duy nhất)."

"Vậy... Là chỗ quân nhu xảy ra vấn đề? Hoặc là chỗ thế chấp xảy ra vấn đề?" Chuyện về sau đã không cần Mặc Sĩ Thần nói tiếp, Gia Cát Minh Nguyệt cũng đoán được nhất định là chuyện này xảy ra biến cố.

"Đều không phải, là tự chúng ta xảy ra vấn đề, mấy ngày nay thợ thủ công của xưởng rèn đúc cứ lần lượt ra đi hết, mới đầu chỉ là trợ thủ, bây giờ ngay cả những thợ thủ công lâu đời của Mặc Sĩ gia đều bảo phải đi, cứ theo đà này, đừng nói cái gì mà đơn đặt hàng của hoàng gia, e rằng ngay cả xưởng rèn cũng phải trực tiếp đóng cửa." Mặc Sĩ Thần buồn rầu nói.

"Là Bàng gia cùng Ngô gia làm sao?" Tiết Tử Hạo hỏi.

"Còn phải nói sao, cũng không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, thậm chí ngay cả những lão thợ thủ công đều đào đi được, còn có một tháng nữa là đến kỳ hạn giao hàng rồi, đến lúc đó nếu như không thể giao hàng đúng thời hạn, hơn một nửa sản nghiệp của Mặc Sĩ gia cũng xong đời, may mắn một chút, thực lực đẳng cấp trực tiếp rớt xuống thành gia tộc nhỏ yếu nhất trong thành Thương Phong, vận may không tốt, ngay cả thành Thương Phong cũng không còn chỗ cho Mặc Sĩ gia chúng ta đặt chân." Mặc Sĩ Thần lắc lắc đầu. Tự hắn cũng biết, Bàng gia cùng Ngô gia đã làm được mấy chuyện bên trên, thì chắc chắn sẽ không cho bọn họ cơ hội thở lấy hơi, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc không để lại hậu hoạn.

"Có nghĩ tới những biện pháp khác hay không, mời những gia tộc khác hoặc là thương hội giúp đỡ, cùng lắm thì các ngươi nhường lại lợi nhuận, lấy lại đủ vốn rồi nói sau."

"Cái này dĩ nhiên đã thử rồi, mấy ngày nay ông nội và phụ thân ta đều đến cầu viện những gia tộc khác và các thương hội, nhưng mà giờ đây những người tinh tường đều nhìn ra tình hình Mặc Sĩ gia không ổn, có ai dám hỗ trợ? Coi như bọn họ chịu giúp, cũng không nhất định có thực lực trong ngành rèn đúc." Mặc Sĩ Thần nói.

"Đại thiếu gia, cơm nước đã chuẩn bị xong, xin hỏi ngài dùng cơm ở nơi nào." Đang lúc nói chuyện, tên hạ nhân lúc trước tiến vào hỏi.

"Đưa đến trong phòng ta đi, à đúng rồi, ông nội ta đã về chưa?" Mặc Sĩ Thần hỏi.

"Lão gia vừa trở về, nhưng mà nhìn có vẻ không vui lắm."

"Hừm, biết rồi, ngươi đi đi." Mặc Sĩ Thần vẻ mặt hơi mất mát, vô lực ngồi xuống.

"Xem ra lại thất bại, cũng phải, Lâm thị thương hội là thương hội đệ nhất toàn quốc, không có lý do gì đồng ý giúp chúng ta." Mặc Sĩ Thần thở dài.

"Lâm thị thương hội?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi nhíu mày, lẽ nào hắn nói chính là Lâm Ngữ Hàn.

Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một lão giả râu bạc trắng đi vào, bước chân của hắn trầm ổn, sắc mặt có chút mỏi mệt, hai mắt lấp lánh có thần.

"Gia gia." Mặc Sĩ Thần đứng lên. Người tiến vào, chính là ông nội của Mặc Sĩ Thần. Mặc Sĩ Kính Đức.

Mấy người Tiết Tử Hạo cũng đứng lên chào hỏi.

"Gia gia, Tử Hạo người biết rồi, vị này chính là bằng hữu của ta Gia Cát Minh Nguyệt, vị này chính là Lăng Phi Dương." Mặc Sĩ Thần cười giới thiệu cho Mặc Sĩ Kính Đức .

Khi giới thiệu đến Gia Cát Minh Nguyệt thì, đáy mắt Mặc Sĩ Kính Đức toát ra một tia chán ghét, nhưng lúc giới thiệu đến Lăng Phi Dương, chán ghét trong mắt Mặc Sĩ Kính Đức lập tức trở thành kinh hỉ. Hắn nghe đồn Mặc Sĩ Thần cùng Lăng Phi Dương có qua lại, chỉ là không biết quan hệ đến mức nào nào. Không biết có thể đến giúp Mặc Sĩ gia đánh vỡ tình cảnh khốn khó hiện tại hay không.

Mặc Sĩ Kính Đức nhìn một bàn người, lộ ra nụ cười: "Tử Hạo à, cảm ơn ngươi đã đến thăm Tiểu Thần. Lăng thiếu gia, thật không ngờ người sẽ *quang lâm hàn xá, thực sự là rồng đến nhà tôm." Chỉ không nói chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt.

*quang lâm : hạ cố đến chơi (long trọng) , hàn xá : ngôi nhà lạnh lẽo ( khiêm tốn)

"Rồng đến nhà tôm sao, Mặc Sĩ lão gia tử đã quá lời rồi. Ta vốn dĩ không muốn đến, chẳng qua làm Thủ Hộ Sư của Minh Nguyệt, cho nên nàng đi đến đâu ta đi đến đó thôi." Lăng Phi Dương nói chuyện không khách khí chút nào. Thái độ bài xích của Mặc Sĩ Kính Đức đối với Gia Cát Minh Nguyệt, ai cũng nhìn ra rồi. Cho nên Lăng Phi Dương nhìn Mặc Sĩ Kính Đức không vừa mắt.

Trong giây lát, bầu không khí trong phòng lạnh xuống.

Tiết Tử Hạo có chút nóng nảy, Mặc Sĩ Thần cũng lúng túng và khó chịu. Mặc Sĩ gia là thế gia cổ xưa, tư tưởng của Mặc Sĩ Kính Đức càng thêm cổ hủ, cho nên rất chán ghét thân phận con riêng của Gia Cát Minh Nguyệt.

"Gia gia..." Mặc Sĩ Thần nhìn về phía Mặc Sĩ Kính Đức, giọng nói có chút cầu xin. Gia gia làm sao có thể dùng thái độ này để đối xử với Minh Nguyệt đây. Thật là quá đáng mà.

"Các ngươi từ từ ăn đi. Ta còn có việc." Mặc Sĩ Kính Đức cuối cùng cũng không nói thêm nữa, miễn cưỡng nói một câu, liền xoay người rời đi.

Chờ Mặc Sĩ Kính Đức rời đi, Mặc Sĩ Thần vội vàng xin lỗi Gia Cát Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, xin lỗi, ông nội ta chính là tư tưởng cổ hủ. Thật sự xin lỗi..."

"Không có chuyện gì." Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, "Ta tới nơi này, không phải bởi vì ông ta, mà bởi vì ngươi là bằng hữu của ta." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Mặc Sĩ Thần bối rối đến đỏ mặt, lắc đầu an ủi hắn, nàng cũng không hề để ý. Đối với thân phận lúng túng xấu hổ của nàng, hẳn là hầu hết các gia tộc lớn đều coi thường và chán căm ghét.

Cơm nước xong, Tiết Tử Hạo ở lại với Mặc Sĩ Thần. Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đi ra cửa. Lăng Phi Dương quay đầu lại liếc nhìn cửa lớn của Mặc Sĩ gia, hừ lạnh một tiếng: "Lão già nhà Mặc Sĩ này thực sự coi mình là tấm gỗ sao."

"Không cần để ý." Gia Cát Minh Nguyệt chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Bằng hữu của chúng ta là Mập mạp, không phải là ông nội của hắn."

"Đúng vậy." Lăng Phi Dương gật gật đầu, "Chẳng qua, vẫn rất khó chịu."

"Không phải ngươi cũng làm cho ông ta lúng túng rồi sao? Chắc hẳn nhiều năm như vậy, lão già này vẫn là lần đầu tiên gặp phải vãn bối cay nghiệt mỉa mai ông ta." Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười.

"Hay nhỉ, nàng lại còn nói ta cay nghiệt." Lăng Phi Dương trừng mắt.

"Phi Dương cay nghiệt là lúc đẹp trai nhất." Gia Cát Minh Nguyệt ngoài miệng trêu đùa, trong lòng lại ấm áp. Đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Phi Dương, cảm ơn ngươi." Cảm ơn ngươi bảo vệ giữ gìn ta như vậy.

"Cám, cám ơn cái gì... Đó là việc phải làm. Ta là Thủ Hộ Sư của nàng, đương nhiên phải bảo vệ nàng thật tốt." Lăng Phi Dương nói chuyện có chút lắp bắp

"Đi thôi, chúng ta đi tìm Lâm Ngữ Hàn." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn sắc trời đang dần tối, quyết định.

"Hiện tại sao? Nàng định..." Lăng Phi Dương lập tức hiểu được Gia Cát Minh Nguyệt muốn làm gì.

"Vì Mập mạp, không phải là vì lão già thối tha kia." Gia Cát Minh Nguyệt hơi nhướng mày.

"Không sai, không phải vì lão già thối tha kia!" Lăng Phi Dương cũng nở nụ cười.

Hai người liền đi về phía nơi ở của Lâm Ngữ Hàn, chiều muộn, mặt trời đã ngả về tây, bóng lưng của hai người kéo dài lê thê, dần dần xa khuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net