Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim xà vương gật gật đầu với Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó quay về cái ổ bằng lá khô của mình, coi chừng trứng của chính mình, không động đậy .

Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Dạ Mị ra khỏi động, đi dọc theo con đường lúc nãy trở về . Ở trên đường, nhìn thấy bầy rắn rậm rạp quay trở về , không lâu sau đã biến mất trong rừng rậm , không còn thấy bóng dáng.

Chờ Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Phi Dương và mọi người, lúc này tất cả mới yên lòng , mấy người Lăng Phi Dương còn xông lên, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt từ trên xuống dưới mấy lần, xác định không có thương tổn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

"Thẩm đội trưởng, chúng ta định đi đường vòng qua Đông Thịnh Quốc trở về." Gia Cát Minh Nguyệt trả túi đeo của Thẩm Nhược Phong lại cho hắn, mở miệng nói, "Các ngươi muốn đi đường cũ trở về, hay là cùng chúng ta đi đường vòng qua Đông Thịnh Quốc? Nếu đi đường cũ trở về, tốt nhất ngươi vẫn nên gặp mặt chúng ta sau khi trở lại kinh thành."

Thẩm Nhược Phong đương nhiên biết rõ Gia Cát Minh Nguyệt nói vậy là có ý gì. Nếu như hắn trở về trước đám người Gia Cát Minh Nguyệt, không mang trứng Kim xà vương trở về, sẽ nghênh đón cơn giận của hoàng thái tử . Ý của Gia Cát Minh Nguyệt là bọn họ đi về trước để xử lý chuyện này.

"Nếu có thể, hy vọng có thể đi cùng các ngươi." Thẩm Nhược Phong mở miệng , sắc mặt trịnh trọng , giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, "Lần này Gia Cát tiểu thư giúp chúng ta một ân tình lớn như vậy, ta. . . . . . Nếu về sau có chuyện gì cần đến sự giúp đỡ của chúng ta, xin cứ việc mở miệng, chúng ta cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ .

"Tốt, đây chính là các ngươi nói . Ta sẽ không khách khí , nếu gặp phải tình huống cần các ngươi hỗ trợ , nhất định không được chối từ đâu đấy." Gia Cát Minh Nguyệt sẽ không giả vờ từ chối nói một câu quá lời, hay khách khí vân vân. Lần này người cần giải quyết không bình thường, đối phương là hoàng thái tử. Xem ra phải tìm hai vị sư phụ của chính mình cố gắng gạt gẫm một phen .

"Tất nhiên sẽ không, sẽ không!" Thẩm Nhược Phong vội vàng cam đoan.

"Vậy đi thôi , nghỉ ngơi xong chúng ta lại lên đường ." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn những người bị rắn cắn trước mặt, hiện tại sắc mặt đã tốt lên không ít, đều được giúp đỡ ngồi dậy, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt bọn họ đều lộ ra nồng đậm cảm kích.

"Xem ra dược sư phụ cho không tồi nha." Gia Cát Minh Nguyệt đi lên phía trước, nhìn mấy người bị thương một chút, "Bây giờ các ngươi cảm thấy thế nào ?"

"Cám ơn Gia Cát tiểu thư đã cứu mạng, chúng ta đã không còn đáng ngại." Một người trẻ tuổi trong đó thoạt nhìn khoảng hai mươi cảm kích mở miệng trả lời. Nếu không có thiếu nữ trước mặt này , bọn họ phỏng chừng sẽ phải chịu đựng thống khổ thật lớn , sau đó cứ như vậy bị chôn vùi trong mảnh rừng rậm này .

"Không cần phải nói lời cảm ơn, về sau có cơ hội thì báo đáp đi." Gia Cát Minh Nguyệt nhe răng cười, nói thẳng.

Mọi người cùng mỉm cười, Gia Cát Minh Nguyệt như vậy ngược lại càng chiếm được nhiều hảo cảm của bọn họ.

Cứ như vậy, nghỉ ngơi đôi chút và hồi lại sức , mọi người liền xuất phát.

Một đường này bình an vô sự, xuyên qua rừng rậm Hắc Đàn, cuối cùng đi tới một dãy núi, băng qua dãy núi, đó là thành nhỏ nơi biên cảnh của Đông Thịnh Quốc . Mọi người rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt một phen .

Thẩm Nhược Phong dẫn theo đám người của hắn tiến hành tiếp viện, nghỉ ngơi và hồi phục. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt ở trong lữ quán, Gia Cát Minh Nguyệt móc da rắn ra : "Xem đi, Kim xà vương đưa cho ta đồ tốt này . Cái này cho Chuột nhắt làm một đôi bao tay, đưa Huyên Huyên làm áo giáp , lại cho Lăng Phi Dương làm một bộ bao tay nữa."

Tất cả mọi người nhịn không được sờ sờ, sau đó đều cảm thán: "Thứ tốt!" Huyên Huyên mở cặp mắt to nói: "Đưa cho em làm áo giáp ?"

"Ừ, bây giờ em còn quá yếu, chờ đến khi em có thể bảo vệ tốt chính mình, sẽ không cần cái này nữa rồi." Gia Cát Minh Nguyệt nhéo nhéo cái mũi Đoan Mộc Huyên. Kỳ thật, suốt đoạn đường , biểu hiện của Đoan Mộc Huyên vô cùng tốt , khiến cho người ta rất có cảm tình . Nàng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi , dọc đường đi gian khổ như thế , nàng chưa từng hé răng nói một lời , chưa bao giờ oán giận cái gì. Chính là cắn răng đuổi kịp bước đi của bọn họ . Đứa nhỏ này thật làm cho người ta đau lòng .

"Vậy còn ta?" Mặc Sĩ Thần khó chịu , đứng lên hỏi.

"Làm cho ngươi một bộ bịt miệng? Để lúc ngươi đọc chú ngữ không bị thương cái miệng nha?" Gia Cát Minh Nguyệt chớp mắt nhìn Mặc Sĩ Thần, lạnh lẽo hỏi.

Mặc Sĩ Thần cứng đờ, sau đó sờ sờ miệng mình, những người khác đều quay đầu nhìn về phía hắn, tự tưởng tượng ra dáng vẻ hắn khi bị bịt miệng. Sau đó, tất cả mọi người đều phá lên cươi. Mặc Sĩ Thần ai oán đi vào góc nhà vẽ vòng tròn.

"Đúng rồi, lần này phát tài." Gia Cát Minh Nguyệt móc ra một ngôi sao thủy tinh đong đưa trước mặt mọi người.

"Cái này! Lẽ nào là?" Mặc Sĩ Thần nhảy lên, trợn mắt lên nhìn khối thủy tinh trong tay Gia Cát Minh Nguyệt.

"Không sai, chính là nhiệm vụ không hạn chế kia, hoàn thành rồi! Ha ha..." Gia Cát Minh Nguyệt dương dương tự đắc lắc lắc khối thủy tinh, "Biết cái này tìm được ở đâu không? Ở trong ổ của Kim xà vương, nó coi cái này là rác rưởi a."

"Vậy không phải phát tài rồi sao, mười vạn kim tệ nhaa." Mặc Sĩ Thần hai mắt sáng lấp lánh, "Minh Nguyệt ngươi phải mời khách!"

"Chỉ biết có ăn thôi!" Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt Mặc Sĩ Thần, nhưng mà, loại sinh vật gọi là 'ăn hàng' này, mọc lên như nấm...

"Chẳng trách những đoàn dong binh trước đều bị thất bại. Bầy Kim xà không dễ đối phó chút nào. Lần này nếu như không nhờ Dạ Mị của nàng, chúng ta có lẽ cũng phải chôn thây ở nơi đó." Lăng Phi Dương nhớ tới những Kim xà rậm rạp kia, tốc độ còn nhanh như tia chớp, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Đúng đấy, Dạ Mị, cảm ơn ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt cười, quay đầu nhìn Dạ Mị đang ngồi trên vai mình, lên tiếng nói cảm ơn.

"À, ừm..." Dạ Mị sững sờ, chợt à ừm hai tiếng, nét mặt bỗng trở nên mất tự nhiên, không nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nữa. Chỉ là, vành tai đỏ ửng lên.

"Không chỉ có một khối này đâu, rất nhiều." Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng hài lòng lắc lắc cái túi đang cầm trong tay, "Đều là tiền a đều là tiền! Cũng không biết nhiệm vụ này do ai treo giải thưởng. Đại tài chủ a!"

"Oa, Minh Nguyệt ngươi phát tài." Mặc Sĩ Thần hai mắt đăm đăm.

"Nhưng mà, ta rất hiếu kì, là ai ban bố nhiệm vụ này, ngôi sao thủy tinh dùng làm gì nhỉ." Gia Cát Minh Nguyệt vuốt cằm, "Cho nên ta quyết định đến lúc đó chỉ giao ra một khối thủy tinh, xem tình huống trước đã."

"Minh Nguyệt đại nhân uy vũ anh minh. Xin nhận của tiểu nhân một bái." Lăng Phi Dương chắp hai tay lại, bái một cái.

"Miễn lễ." Gia Cát Minh Nguyệt vung tay lên, rất có khí thế nói.

Đoan Mộc Huyên không nhịn được cười, ở cùng với mấy người tỷ tỷ, thật sự rất vui vẻ, thật ấm áp.

"Sáng sớm ngày mai phải lên đường sao?" Tiết Tử Hạo điều chỉnh dây cung.

"Ừm, sáng mai lên đường. Còn bây giờ, đói bụng, đi, ăn cơm." Gia Cát Minh Nguyệt sờ sờ cái bụng lép kẹp, khoảng thời gian ở Bạch Băng bình nguyên, nàng không sao ăn được. Vẫn là ở trong thành trấn thoải mái hơn. Bọn họ hiện đang ở lữ điếm này cũng chỉ vì đầu bếp mới tuyển có tay nghề không tệ.

Yến Khinh Phong không ở đây, nàng cùng mấy người Thẩm Nhược Phong đi chọn mua đồ vật. Vốn dĩ Thẩm Nhược Phong muốn để Yến Khinh Phong ở lại nghỉ ngơi, chuyện mua đồ giúp mấy người Gia Cát Minh Nguyệt để hắn làm cho. Kết quả Yến Khinh Phong nói một câu, đồ cần thiết của nữ nhân ngươi cũng biết sao? Thẩm Nhược Phong liền cấm khẩu, để Yến Khinh Phong cùng đi.

Tầng dưới cùng của khách sạn là nhà ăn, hiện tại đã có không ít người ngồi. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vừa ngồi xuống một góc phục vụ đã chạy vội tới, trên mặt cười tươi như hoa cúc. Không thể trách hắn nhiệt tình như vậy, bởi gì mấy ngày qua đám người Gia Cát Minh Nguyệt ăn cơm xong đều sẽ khen thưởng. Cho nên đồ ăn của đám người Gia Cát Minh Nguyệt được đưa lên đặc biệt nhanh.

"Như cũ, món ăn bảng hiệu." Gia Cát Minh Nguyệt ném cho tên phục vụ mấy kim tệ, phục vụ cười híp mắt thành một đường chỉ, sau đó nhanh chóng tới nhà bếp.

"Ngày đó đệ đệ ta trở về, hắn nói nhìn thấy Việt Tĩnh Xuyên."

"Thật sự? Vị Kiếm Sĩ thiên tài kia?"

"Sau này rất có thể hắn sẽ trở thành Hộ Quốc Kiếm Sĩ của Đông Thịnh quốc chúng ta nha."

"Hiện tại hắn mạnh đến mức nào?"

"Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ lên cấp Thánh đấy."

"Lợi hại!"

Mấy khách nhân bàn bên cạnh đang thảo luận rất náo nhiệt.

Gia Cát Minh Nguyệt uống trà, nghĩ Hộ quốc kiếm sĩ sau này của Đan Lăng quốc, hẳn là Trưởng Tôn Ninh Hạo đi. Đối với chuyện người bàn bên đang nói, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không để trong lòng.

Lúc xế chiều mấy người Yến Khinh Phong và Thẩm Nhược Phong cũng trở về, vật tư tiếp tế xong xuôi. Sau đó mọi người nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, sáng sớm ngày hôm sau liền xuất phát.

Bởi vì đi quan đạo, đường xá bằng phẳng, cho nên cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã trở về Đan Lăng quốc. Sau khi tiến vào Đan Lăng quốc, một đường thuận lợi trở lại kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net