Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gia Cát tiểu thư, từ nay về sau, Việt Tĩnh Xuyên ta mặc cô sai phái, tuyệt không hai lời." Việt Tĩnh Xuyên trịnh trọng nói với Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó nghiêm túc hỏi, " Nhà Gia Cát tiểu thư ở nơi nào? Sau này ta sẽ đi theo cô."

"Hả?" Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên há to mồm. Kỳ thực nàng chỉ nói một chút thôi, hoàn toàn không có ý tứ muốn sai phái hắn.

"Xin Gia Cát tiểu thư thu lưu." Việt Tĩnh Xuyên tỏ vẻ kiên quyết.

"Không cần." Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Như vậy đi, ngươi vẫn nên trở về đi thôi. Nếu sau này ta có việc tìm ngươi, ngươi không nên cự tuyệt là tốt rồi. Ở lại bên cạnh ta, không chắc sẽ có trợ giúp đối với sự trưởng thành của ngươi."

Việt Tĩnh Xuyên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt khó mà tin nổi, trong mắt cực kỳ bất ngờ. Cứ thả mình đi như vậy sao?

"Đương nhiên, ta còn có một yêu cầu, lúc sinh thời*, ngươi không thể làm ra chuyện có hại với Đan Lăng quốc." Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút lại bổ sung.

*sinh thời (chỉ khoảng thời gian tồn tại của con người)

"Được!" Việt Tĩnh Xuyên dứt khoát đáp ứng.

"Vậy là được, ngươi trở về đi thôi." Gia Cát Minh Nguyệt phất tay.

Việt Tĩnh Xuyên còn có chút do dự.

"Đi đi. Chuyện hôm nay, hi vọng đối với ngươi có trợ giúp." Thanh tiên sinh mở miệng. Thanh tiên sinh và Hình Lâm Châu kỳ thực cũng rất kinh hỉ, có điều bọn hắn cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau, Việt Tĩnh Xuyên dù có mạnh đến đâu, Đông Thịnh quốc và Đan Lăng quốc xung đột như thế nào, bởi vì hứa hẹn của hắn với Gia Cát Minh Nguyệt, hắn thật sự chưa bao giờ làm ra chuyện bất lợi đối với Đan Lăng quốc.

Lúc này, Việt Tĩnh Xuyên không do dự nữa, mà sâu sắc thi lễ với Thanh tiên sinh và Gia Cát Minh Nguyệt, rồi mới xoay người rời đi. Sau đó, đương nhiên không thèm để ý tới Hình Lâm Châu bên cạnh rồi. Hình Lâm Châu tất nhiên không thể thiếu một phen nghiến răng nghiến lợi.

"Lão biến thái, ngươi nói đồ đệ ngốc của ngươi so với tiểu tử này thì ai mạnh hơn?" Một lát sau, Hình Lâm Châu có chút tò mò hỏi.

"Nếu như là trước đây, sàn sàn khó phân, thế nhưng hiện tại, Việt Tĩnh Xuyên trải qua trận đại bại này, nên ngộ ra một ít đạo lý, có thể sẽ hơi mạnh hơn một chút, nhưng mà, dù có mạnh thế nào đi chăng nữa, e rằng cũng khó có thể mạnh hơn đồ đệ bảo bối của ngươi!" Thanh tiên sinh hơi cảm khái, nói.

"Lão biến thái ngươi có ý gì, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi đừng hòng cướp đồ đệ của ta." Hình Lâm Châu thấy Thanh tiên sinh tỏ vẻ vô cùng cảm khái, lập tức lại cảnh giác lên.

"Nhìn bộ dạng hẹp hòi của ngươi kìa." Thanh tiên sinh khinh thường liếc Hình Lâm Châu một cái, sau đó cười nói với Gia Cát Minh Nguyệt, "Thật không nghĩ tới võ kỹ của ngươi cũng tăng tiến nhanh như vậy, ngay cả ta lão già này cũng nhìn nhầm rồi."

Gia Cát Minh Nguyệt khiêm tốn cười cười, nói: "Ta còn chưa đủ mạnh, còn cần tăng cao."

"Ha ha, sau này trên phương diện võ kỹ nếu như có điều gì không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi ta." Thanh tiên sinh thoả mãn gật gật đầu, cười ha hả nói.

"Đa tạ Thanh tiên sinh!" Gia Cát Minh Nguyệt vội vã nói cám ơn. Có thể được hộ quốc Kiếm thánh chỉ điểm bất cứ lúc nào, đây là chuyện bao nhiêu người tha thiết ước mơ đó.

"Sau này đến đây, trực tiếp đi vào là được. Không cần thông báo, bất cứ lúc nào ta cũng có thể giải đáp vấn đề cho người." Thanh tiên sinh vui cười hớn hở nói.

Hình Lâm Châu ở một bên trợn trắng mắt, lão biến thái này, mấy chục năm qua đây là lần đầu tiên thấy hắn khách khí với người ta như vậy.

Thanh tiên sinh không để ý đến cặp mắt trợn tròn của Hình Lâm Châu, tiếp tục cười nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

Hình Lâm Châu luôn có cảm giác, tuy rằng Thanh Vân Châu nói không cướp đồ đệ của hắn, thế nhưng so với cướp còn lợi hại hơn.

Ra khỏi trạch viện của Thanh Vân Châu, Gia Cát Minh Nguyệt không nhảy lên xe ngựa, mà là tự mình gọi Cự Phong ra, cùng Hình Lâm Châu nói tạm biệt, sau đó cưỡi Cự Phong đi vào trong thành. Ở trong thành ăn cơm tối xong, màn đêm buông xuống, khắp kinh thành đèn đuốc rã rời, nhưng mà hôm nay gió mát dăng dăng, ngẩng đầu nhìn trời lại chỉ thấy mây đen dày đặc, mặt trăng chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt đằng sau mây.

Chẳng lẽ sắp mưa rồi? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vầng trăng đang thẹn thùng kia một chút, suy nghĩ một lát bèn dừng lại bên đường, mua một chiếc ô. Sau đó mới đi mua các loại bánh ngọt đồ ăn vặt, đóng gói trở về. Mới vừa mua bánh ngọt xong, cưỡi Cự Phong chuẩn bị đi về, lúc ngang qua ngõ nhỏ chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Phi Dương?

Gia Cát Minh Nguyệt đang định vẫy tay với Lăng Phi Dương, nhưng nhìn thấy Lăng Phi Dương sắc mặt thâm trầm, đang đứng đối diện một người đàn ông trung niên mặc hoa phục. Nam tử trung niên kia đối diện với đầu hẻm, Gia Cát Minh Nguyệt vừa vặn có thể nhìn rõ ràng mặt của người kia. Tướng mạo của hắn, cùng Lăng Phi Dương giống nhau đến mấy phần. Gia Cát Minh Nguyệt trong nháy mắt suy đoán ra, đó là phụ thân của Lăng Phi Dương, Lăng Triệu Thiên!

Gia Cát Minh Nguyệt cho Cự Phong trở về, chính mình hơi lui về phía sau, muốn chờ Lăng Phi Dương. Lăng gia và Gia Cát gia luôn luôn bất hòa, nàng không muốn xuất hiện trước mặt gia chủ Lăng gia.

Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt tựa ở đầu hẻm chờ đợi, lại nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng rống to phẫn nộ: "Nghịch tử! Sao ngươi không biết suy nghĩ cho ta?"

"Mẫu thân vì ông suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng thì sao? Bà được cái gì?" Giọng điệu Lăng Phi Dương tràn ngập châm biếm và trào phúng, thậm chí còn có một chút căm hận nhàn nhạt!

Bốp ——!

Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía ngõ hẻm. Quả nhiên nhìn thấy Lăng Triệu Thiên còn chưa kịp thả tay phải xuống. Lăng Triệu Thiên hình như cũng bị kinh sợ bởi cử động của chính mình, hắn không định động thủ, chân mày hắn lóe qua tia ảo não, hổ thẹn, hơi mở miệng, muốn nói cái gì.

Lăng Phi Dương lại chỉ cười lạnh một tiếng: "Gia chủ đại nhân, hiện tại tâm trạng ngài đã khoan khoái chưa? Nếu như không còn chuyện gì, ta đi trước, ta rất bận. Sau này không có chuyện gì đừng tùy tiện tới quấy rầy ta." Gia Cát Minh Nguyệt nhạy cảm phát hiện trong giọng nói của Lăng Phi Dương lộ ra một tia thất vọng không dễ phát hiện, thương tâm, xa cách.

Nói xong, Lăng Phi Dương dứt khoát né qua người Lăng Triệu Thiên mà đi. Lăng Triệu Thiên ngơ ngác thả tay mình xuống, xoay người nhìn bóng lưng Lăng Phi Dương, muốn đuổi theo, thế nhưng Lăng Phi Dương đã chạy mất hút.

Lăng Triệu Thiên cau mày, dùng sức nắm chặt quả đấm của chính mình.

Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Lăng Triệu Thiên một chút, xoay người, vòng qua bên này, từ đường khác đuổi theo Lăng Phi Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net