Nơi ta gặp nhau(P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tôi ,nó đau quá ,cơn đau lại xuất hiện nữa rồi.

-Triệu vân :Valhein,em sao vậy ?
-Valhein:Tôi...tôi không sao !tôi ổn mà ,lúc nãy anh định nói gì với tôi hả?
-Triệu vân:Hửm....Em vừa nói xong mà.
-Valhein:hả?tôi có nói gì hả?
-Triệu vân :...!!

Tôi không biết chuyện gì xảy ra cả,nãy giờ anh ta rủ tôi ra góc cây anh đào rổi im lặng chứ có nói gì đâu??

-Triệu vân :Thiệt sự em không nhớ tất cả?
-Valhein:Nhớ gì ??,Anh rủ tôi qua đây rồi im lặng không nói chuyện gì cả sao tôi biết được
-Triệu vân :Nhưng mà......
Thôi em đừng quan tâm làm chi ?

Vốn cuộc anh ta nói gì thì tôi không hiểu gì cả ,đành bó tay vậy ,hẹn cho đã vô rồi im lặng -.-,thế là anh ta dắt tôi thăm quan cây hoa anh đào từng nơi từng nơi ,nó rất là rộng rãi nhưng lại khiến tôi hạnh phúc ,đây là sự thật hay mơ thì tôi không biết nhưng mà tôi chắc chắn rằng sự việc toàn bộ là thật .

-Valhein:Nơi tôi đã gặp anh là đây sao?
-Triệu vân :Đúng vậy .Thật đẹp nhỉ...


....

....

....




-Valhein:Nó chỉ đẹp khi ,cánh hoa tôi dành cho anh nó đã tàn thôi,triệu vân ..
-Triệu vân :Valhein...Em bị sao vậy ?
-Valhein:Nhờ anh mà tôi đã chết ,lỗi là do anh ,anh không bao giờ nghĩ rằng tôi đã phải khóc bao nhiêu lần !!

Nước mắt tôi rơi xuống ,tôi chả hiểu thể rằng anh ta đối xử tôi như vậy
-Valhein:Tôi ghét anh ,triệu vân
-Triệu vân :VALHEIN!!

-Valhein:Hửm?anh kêu gì ?
-Triệu vân:Đừng có giả bộ ,em nhớ hết tất cả rồi đúng không ,em lừa dối anh chỉ đẻ lợi dụng và quên anh đi .Anh không bao giờ để có chuyện đó xảy ra đâu !!đừng nói ký ức đó .
-Valhein:...Triệu vân ?Tôi không nhớ gì cả thậm chí tôi chưa nói gì mà
-Triệu vân :Ủa...Em vừa nói xong mà?
-Valhein:Tôi chưa nói gì cả,Hiểu chưa?

Triệu vân,anh ta lạ nhỉ không hiểu nỗi anh ta kêu nhớ hết kí ức mà tôi có nói gì đâu ?lúc nãy lauriel ,tulen, xuất hiện nói là tôi về nhà nghỉ trước đi để triệu vân lại nói chuyện riêng sau .Tôi đành đồng ý và đi vào trong đó thôi


[Bên phía triệu vân]
-Triệu vân :Lauriel,Tulen,Valhein ngày càng lạ ,em ấy tự nhiên nói lại những kí ức cũ ,nhưng khi tôi đụng chạm em ấy ,thì em ấy lại kêu không biết gì cả

Lauriel thở dài,không thể che dấu đi sự thật rồi
-Lauriel:Valhein ,trong người cậu ta có một chứa một linh hồn giận dữ những kí ức mà anh đối xử tàn bạo với cậu ta trong kiếp kìa sẽ nhớ lại toàn bộ hiện tại này
-Tulen:Hiện giờ cậu ta không nhớ vì linh hồn giận dữ con oán ức trong người khi anh đụng chạm vào cậu ta thì linh hồn đó biến mất thành ra cậu ta sẽ không nhớ gì
-Triệu vân :Thế giờ ...tôi phải làm gì đây...tôi muốn mất Valhein một lần nữa ...chỉ vì kiếp trước mà tôi đã làm hại em ấy bao nhiêu lần rồi ,tôi không thể để chuyện này xảy ra được
-Tulen :Để linh hồn đó thoát ra ,anh cố gắng thuyết phục nó đi triệu vân ,thuốc giải đang nằm trong tay anh ,hãy vận dụng đúng thứ mình đang có
-Lauriel:Tulen nói đúng ,ai cũng có một cách giải quyết vấn đề mà ,tôi chắc rằng anh sẽ làm được ,cố lên

Sau những lời nói hai người kia ,tôi biết rằng mình phải có sự cố gắng lần này ,tôi đã có thuốc giải chính là bản thân mình đây
Valhein,Anh sẽ cứu em ..

[Bên phía Valhein]
Triệu vân anh ta cư xử kì lạ thiệt ,rõ ràng tôi chưa nói một câu gì cả ,thậm chí còn chưa hiểu anh ta nói gì thì tôi phải vào trong đây rồi ,chả hiểu gì cả
-Violet:Suy nghĩ gì đó?
-Valhein:Sếp ,sao chị lại ở đây ?
Violet dựa lưng vào tường ,khoan tay và nói :
-Violet:Cậu từng nói với tôi là "Nơi này quen thuộc"thì tôi cũng có cảm giác là vậy ,tôi đã từng ở đây với cậu trong kiếp trước nhưng vì một lý do nào đó hai chúng đã chết trước thành ra kiếp này y như vậy ?
-Valhein:Đợi đã...thế kiếp này chúng ta sẽ chết sao?

Nói xong ,violet gõ đầu tôi một cái
-Valhein:Đau..Đau...
-violet:Chúng ta không chết mà kiếp trước đã chết rồi thì kiếp này mình đầu thai mà.
-Valhein:Nhưng tại sao chị biết ?
-Violet:Theo tôi biết rằng ,Butterfly kể cho tôi nghe mọi kết Quả trận chiến kiếp kia thảm bại thế nào ,kết cục cậu hi sinh bản thân mình để lấy hòa bình
-Valhein:haha...haha...Chị này đùa hoài
-Violet:không ,tôi nói thiệt đấy .

Sau câu nói của sếp ,tôi cũng có cảm giác lạ ,lúc mà tôi và sếp lạc nhau để chạy trốn khỏi đây ,đi tất cả hàng lang nó cảm giác rất quen lạ mặc dù tôi chưa đến nơi này bao giờ Và cả dây chuyền tôi mới thấy điểm lạ ,dây chuyền của tôi lúc triệu vân cầm lên .tự nhiên nó phát sáng màu xanh mà màu ban đầu của nó là màu tím

Tôi thấy chuyện này lạ lắm ....triệu vân là bạn trai tôi kiếp trước,còn butterfly lại là bạn gái của violet ....


Đợi đã,Hình như là...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC