Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Còn chưa đến vài ngày, Xuân Hỉ ở nhà không chịu được, rốt cuộc chịu không nổi mẹ già cô như ma ám quanh lỗ tai, vì thế đúng lúc Điền Nghiên đi du lịch trở về, ngày hôm sau đã bị Xuân Hỉ gọi đi ra ngoài.

"Chúc mừng cậu, cô gái xinh đẹp thanh thuần đáng yêu vô địch nhất vũ trụ của chúng ta đã khôi phục được công việc tự do theo đúng chuyên ngành, có thể tận tình hưởng thụ cuộc đời thanh xuân, không bao giờ phải cực khổ cả ngày đối mặt với đám gay ở công ty kia !" Điền Nghiên khuôn mặt tươi cười sáng lạn như mặt trời, vui tươi hớn hở nói.

"Cậu thật không có lương tâm, lại có thể vui sướng khi người gặp họa." Xuân Hỉ cười chọc cô.

"Mình cũng không nhìn ra được là cậu cần an ủi nha, nhìn cậu cao hứng như vậy, theo mình hiểu là cậu cầu còn không được!"

"Tiểu Nghiên này, biết ai gia vì sao trọng dụng ngươi không? Bởi vì ngươi luôn biết tâm ai gia sâu như thế nào!"

"Cút sang một bên đi! Cậu tìm công việc như thế nào rồi?"

Xuân Hỉ lắc đầu: "Mấy chục sơ yếu lý lịch, đã chìm đáy biển. Mẹ mình còn luôn khuyến khích mình đến bệnh viện Gia Lập làm, đều làm mình mệt muốn chết!"

"Có sẵn một cơ hội tốt như thế cậu còn nghĩ làm gì, làm sao mà không đi chứ!"

"Khửu cánh tay của cậu đang bị gãy chỗ nào đấy? Đi cái gì chứ! Từ lúc mình tốt nghiệp đến giờ đều không tự mình tìm công việc, mỗi một lần đều dựa vào Trình Gia Lập, rất mất mặt, giống như mình quá vô dụng! Không đi! Kiên quyết không đi!"

"Cậu vốn vô dụng ..."

"..."

Một tuần sau, khi Xuân Hỉ đang chuẩn bị đẩy cửa phòng hành chính thứ ba ra, trong lòng thở dài thật sâu, cô quả nhiên là vô dụng, khuất phục dưới uy quyền của mẹ già, rốt cục thỏa hiệp đến nhờ cậy Gia Lập.

Tiếu Hàm từ phía sau vừa vặn mở cửa đi ra, hai người cứ như vậy chạm vào nhau.

Xuân Hỉ xoa xoa ngực, kêu lên một câu: "Anh Tiếu Hàm."

Tiếu Hàm sợ run lên một cái, có chút ngoài ý muốn: "Sao em lại tới đây? Sớm như vậy đã tìm Gia Lập?"

Xuân Hỉ cười cười, có chút xấu hổ: "Em không tìm anh ấy, em đến đây ..việc này... Em là nhân viên văn phòng mới của phòng các anh."

Tiếu Hàm kinh ngạc, bừng tỉnh hiểu ra: "Anh đã nói mà, Gia Lập sao lại nói với chủ nhiệm của bọn anh để lại công việc này chứ. Mời vào, mời vào, lúc này rất náo nhiệt, không có việc gì còn có thể tìm em tán gẫu."

Tiếu Hàm dẫn Xuân Hỉ tiến vào, chỉ chỉ bàn làm việc phía sau nói: "Đó là vị trí của em, Gia Lập mấy ngày hôm trước đã thu dọn sạch sẽ rồi. Chủ nhiệm của bọn anh còn chưa có đến, em đợi lát nữa đi. Toàn bộ văn phòng trừ em ra còn có một tiểu cô nương nữa, cũng vừa đến không bao lâu, người rất tốt, dễ dàng ở chung. Ai, em đã ăn điểm tâm chưa? Chưa ăn anh đi mua cho em."

Xuân Hỉ có chút chịu không nổi nhiệt tình của Tiếu Hàm, người kia không phải là nhịn lâu lắm không có người nói chuyện đấy chứ? Cô ngây ngô cười lắc đầu: "Không cần không cần, em đã ăn rồi."

"Được, vậy anh đi làm việc trước, Gia Lập buổi chiều mới đi làm, có việc gì cũng có thể tìm anh, đừng khách khí nhé."

Tiếu Hàm đi rồi, Xuân Hỉ ngồi vào vị trí, phát hiện quả thật là thu dọn rất sạch sẽ. Cô kéo mấy ngăn kéo ra quan sát, không nghĩ tới trong một cái ngăn kéo đặt rất nhiều Yakult cùng đồ ăn vặt.

Xuân Hỉ cắn môi ngây ngô cười, thì thào tự nói: "Không sợ người khác biết mình đi cửa sau vào sao, so với mình còn ngốc hơn."

"Cô là người mới tới ?" Một giọng nói trong trẻo ở trước mặt Xuân Hỉ vang lên.

Xuân Hỉ ngẩng đầu lên, thấy một cô gái nhỏ nhắn đứng ở đằng kia, cười với cô. Nói vậy đây là đồng nghiệp mới của cô.

"Xin chào, tôi là Cố Xuân Hỉ, nhân viên mới tới." Xuân Hỉ ngọt ngào cười, cô gái này đối với cô ấn tượng không tồi.

"Tôi là Dương Diệu, đến trước cô một tuần, thật cao hứng được cùng làm việc với cô!"

Hai cái cô gái nhất kiến như cố( mới gặp đã thân), Xuân Hỉ thích cô ấy đơn giản mà thẳng thắn. Dương Diệu diện mạo tuy rằng bình thường, nhưng mà tính cách cũng rất vui vẻ, miệng ngọt, cũng thích cười.

Buổi sáng, Dương Diệu đưa Xuân Hỉ đến phòng chủ nhiệm. Chủ nhiệm họ Tiền, tên là Tiền Bảo Đến, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng vừa nói đã cười tủm tỉm, rất bình dị gần gũi. Xuân Hỉ cũng thích chủ nhiệm Tiền, giống như tên của ông, đặc biệt có thiện cảm.

Chủ nhiệm Tiền đối với Xuân Hỉ cũng có chút vừa lòng, tươi cười nói Xuân Hỉ cùng Dương Diệu là những cô gái xinh đẹp trong tổ hợp dở hơi của bọn ông.

Giữa trưa, Dương Diệu rủ Xuân Hỉ đi ăn cơm, Xuân Hỉ không từ chối vì cũng chưa ăn, vừa vặn gặp được Gia Lập đến bệnh viện .

"Bác sĩ Trình hôm nay đến sớm như vậy sao?" Dương Diệu vừa thấy Gia Lập, thật cao hứng nói.

Gia Lập gật đầu với cô, liền quay đầu nói với Xuân Hỉ: "Ăn cơm không?"

"Đang muốn đi ăn".

"Ừ, cùng nhau đi đi, Dương Diệu cùng đi nhé, tôi mời khách." Gia Lập nói.

Dương Diệu mặt giãn ra: "Được!"

Gia Lập dẫn bọn họ đến quán "Ba du nhân" gần bệnh viện, Xuân Hỉ từ lần trước bị Gia Lập bắt gặp cô cùng Hứa Trữ tới nơi này, cũng chưa trở lại đây. Vừa khéo, ba người bọn họ lại ngồi chính cái bàn lần trước.

Đồ ăn trong chốc lát đã làm xong mang lên, Tiếu Hàm cũng lại đây .

"A, hai mỹ nữ đều ở đây nha! Bữa cơm này của chúng ta không ăn cũng có thể no, tú sắc khả cơm mà!" Tiếu Hàm ba hoa.

Dương Diệu trêu đùa nói: "Em cũng không cần ăn, bác sĩ Tiếu cũng rất tú sắc khả cơm, bộ dạng thật xinh đẹp nha!"

Xuân Hỉ cười rộ lên, hoá ra Dương Diệu mắng Tiếu Hàm diện mạo rất con gái.

Tiếu Hàm hừ hừ hai tiếng, quay đầu hỏi Xuân Hỉ: "Anh Gia Lập nhà em thuyết phục em đến bệnh viện của chúng ta như thế nào? Người tính tình bướng bỉnh như em mà lại nghe lời như vậy?"

Xuân Hỉ căm giận trừng mắt nhìn Gia Lập, nói: "Người nào đó không tuân thủ chữ tín, mách lẻo mẹ em! Em bị mẹ phiền không chịu được, đành phải tới ."

Gia Lập lắc đầu cười cười: "Không phải anh nói, hình như là mẹ anh nói."

"Mẹ anh làm sao mà biết được? Còn không phải do anh nói cho bác! Với lại mẹ anh nói cũng chẳng khác nào mẹ em nói, nói không bức em, mà chuyện này so với bức còn ác liệt hơn!"

"Bệnh viện của bọn anh không tốt sao? Có anh ở đây em sợ cái gì?" Giọng nói của Gia Lập rất nhẹ, làm cho Xuân Hỉ trong lòng khẽ run lên.

Dương Diệu nhìn ba người này, có chút ngơ ngác, "Mọi người đang nói cái gì đấy? Xuân Hỉ rất quen thân với bác sĩ Trình sao?"

Tiếu Hàm cười: "Có thể không quen sao! Hai người này đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, còn từng tắm rửa cùng nhau nữa, không phải quen biết bình thường nha!"

Xuân Hỉ sửng sốt, hỏi Gia Lập: "Em với anh có tắm cùng nhau sao? Em sao lại không nhớ rõ nhỉ."

Gia Lập mím môi cười, vỗ vỗ đầu của cô: "Em thật ngốc? Người ta nói giỡn còn có thể so đo như vậy."

Xuân Hỉ sắc mặt đỏ lên, nhìn Tiếu Hàm: "Anh Tiếu Hàm, em cùng Gia Lập không cùng nhau tắm chung, nhưng Gia Lập có giúp em tắm rồi."

Tiếu Hàm đang uống trà thiếu chút nữa thì phun ra: "Gia Lập, cậu thật xấu xa, sao có thể không tôn trọng tiểu cô nương như vậy chứ! Tắm rửa cho nguời ta là việc cậu nên làm sao?!"

Dương Diệu nhìn ra manh mối liền bật cười ha ha: "Bác sĩ Tiếu, anh thật ngốc nghếch, Xuân Hỉ là đang nói giỡn, anh nghe không hiểu sao?"

Tiếu Hàm chậc lưỡi: "Aizz, thật không phúc hậu nha!"

Cơm nước xong, bốn người chậm rãi trở về bệnh viện. Xuân Hỉ và Gia Lập một đôi, Tiếu Hàm cùng Dương Diệu một đôi sóng bước.

"Đồng nghiệp ở phòng anh có thể không thích em hay không? Em có được công việc là do đi cửa sau mà!" Xuân Hỉ oán giận.

"Bọn họ cũng không phải không biết em, đều rất thích em."

"A, vậy nếu ai bắt nạt em anh sẽ thay em báo thù, đây chính là địa bàn của anh, em mà phải chịu ủy khuất thì sẽ tố cáo với mẹ anh!"

"Ai bắt nạt em, anh sẽ để cho em bắt nạt lại, nếu không bắt nạt được, hoặc bắt nạt không đủ anh sẽ giúp em." Gia Lập nói.

Xuân Hỉ vừa lòng, gật đầu cười, trêu đùa nói: "Bệnh viện của các anh không ít thanh niên đầy hứa hẹn? Giúp em lựa chọn, không nói hơn anh, nhưng cũng không thể kém nhiều so với anh là được. Chúng ta hành động phối hợp phản kháng mẹ anh cùng mẹ em, chỉ cần có một người mang đối tượng về nhà là được, bằng không các mẹ sẽ không chết tâm."

Gia Lập chỉ cúi đầu "Uhm" một tiếng, lại không nói chuyện.

Tiếu Hàm cùng Dương Diệu đi ở phía sau.

Dương Diệu nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Tiếu, Xuân Hỉ và bác sĩ Trình là kiểu quan hệ đó sao?"

"Không phải, hai người là hàng xóm, Trình Gia Lập coi cô ấy như là em gái thôi!"

Dương Diệu chớp chớp ánh mắt, tâm tình có vẻ rất tốt.

Tiếu Hàm nhăn mày nhìn cô, "Cô không phải là coi trọng Gia Lập chứ?"

Dương Diệu sẵng giọng: "Sao có thể chứ! Tôi mới không thích người như bác sĩ Trình đó, anh ta không vừa mắt với tôi, lại rất khô khan, tôi mới không cần đâu! Bác sĩ Trình đối với ai cũng một thái độ giống nhau, duy chỉ đối với Xuân Hỉ, lại luôn luôn cười, ánh mắt cũng là cười. Anh không nghĩ là bọn họ rất xứng đôi sao? Chúng ta đem bọn họ hợp thành một đôi đi?"

"Tiểu nha đầu, cô sao lại nhiều chuyện như vậy chứ! Người ta như thế này không tốt sao, cô điều khiển trái tim của người ta làm gì? Cô nên tự lo lắng cho bản thân mình đi!" Giọng nói của Tiếu Hàm có vẻ không vui lắm.

Dương Diệu buồn bực, anh ta tức giận cái gì chứ! Cô nói gì sai sao ?

Trở lại bệnh viện, chờ Gia Lập là nhóm bệnh nhân đang xếp hàng dài để khám bệnh, anh thay quần áo, liền bắt đầu ngồi khám. Xuân Hỉ mang cho anh một ly trà rồi trở lại văn phòng của mình.

Dương Diệu đang sắp xếp lại một tập văn kiện, nói: "Xuân Hỉ, cái này phải lưu trữ vào trong máy tính, có hơi nhiều, chúng ta phân công làm nó cho xong nhé."

Xuân Hỉ gật gật đầu, cầm lấy một nửa.

"Tôi tới nơi này một tuần cũng chưa có chuyện gì nhiều để làm, đều rất đơn giản, chỉ là xử lý các việc vặt hàng ngày trong phòng chúng ta, rất thoải mái. Cô là do bác sĩ Trình giới thiệu đến?" Dương diệu nói.

"Uh, dựa vào quan hệ đi cửa sau."

"Đừng nói như vậy, bây giờ ai không dựa vào quan hệ chứ? Cái gì cũng đều có quy tắc ngầm. Có thể tìm nơi ổn định cuộc sống mới là quan trong! Tôi cũng đi cửa sau vào đấy, dì của tôi là chủ nhiệm khoa phụ sản." Dương Diệu thần bí cười cười.

"A, thật sự? Tôi về sau sinh đứa nhỏ sẽ tìm cô, nói với dì cô phải cho tôi cái giường thật đặc biệt." Xuân Hỉ cười rộ lên.

Dương Diệu cười ha ha: "Vậy không phải chỉ cần nói một câu sao! Nhưng khẳng định không cần đến phiên tôi hỗ trợ, không cần phải nói, bác sĩ Trình sẽ là nguời đầu tiên giúp cô xử lý tốt chuyện này, cô an tâm sinh đứa nhỏ là được rồi."

"..." Xuân Hỉ xấu hổ, lời này nghe qua sao lại thấy kỳ quái như vậy?

Buổi chiều mặt trời dần dần xuống núi, ánh nắng chiều nhiễm đỏ phía chân trời. Xuân Hỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh khi Gia Lập nghiêng người nói chuyện với bệnh nhân, chóp mũi cô dường như còn lẩn quẩn hương vị thảo dược nhàn nhạt trên người Gia Lập. Cô nhập nốt chút tài liệu cuối cùng vào trong máy tính, rồi đi đến văn phòng của Gia Lập .

Chủ nhiệm Tiền đã ở đó, đang nói chuyện cùng Gia Lập. Xuân Hỉ do dự một chút, vẫn đi vào.

Chủ nhiệm Tiền nói: "Có thể tuần sau sẽ đến, đứa nhỏ này lớn lên không khiêm tốn, tính cách có chút nóng nảy, Tiểu Trình giúp tôi chiếu cố, dạy bảo nó một chút."

Gia Lập gật đầu: " Chủ nhiệm Tiền khách khí rồi, vốn là chuyện cần làm. Huống hồ chuyện của Xuân Hỉ vẫn nhờ chú giúp, cháu phải cảm ơn chú mới đúng."

Chủ nhiệm Tiền hòa ái cười: "Cũng không phải đại ân gì, Tiểu Cố vốn rất tốt, trước đây thời điểm cô nhóc thường đến chơi đùa cùng với cậu, tôi đã rất thích nó, tuổi lại cùng cháu gái ta không sai biệt cho lắm, lại rất vui vẻ, ai mà lại không thích!"

Xuân Hỉ đứng ở phía sau bọn họ cắn môi rất muốn cười, được người khích lệ như vậy vẫn xấu hổ một chút, nhịn không được tâm hoa nộ phóng( trong long nở hoa).

"Cố Xuân Hỉ, em lén lút đứng ở đằng kia làm gì." Gia Lập hơi hơi nghiêng người , nhìn cô nói.

Xuân Hỉ thè lưỡi: "Em không phải cố ý nghe lén!"

Chủ nhiệm Tiền cười rộ lên, vẫy tay với Xuân Hỉ: "Thế nào? Đứa ngốc đã quen chưa?"

Xuân Hỉ dùng sức gật đầu: "Rất tốt, cám ơn chủ nhiệm Tiền."

"Trước kia cũng không khách sáo với tôi như vậy, hiện tại khách sáo cái gì!" Chủ nhiệm Tiền nói.

Xuân Hỉ sờ sờ đầu: "Trước kia cháu cùng chú không quan hệ, hiện tại chú là cấp trên của cháu, không giống nhau!"

"Nhìn không ra, Cố tiểu thư rất biết đối nhân xử thế nha." Tiếu Hàm từ bên ngoài tiến vào.

Xuân Hỉ ngượng ngùng trừng mắt nhìn Tiếu Hàm

"Tiểu Tiếu còn chưa đi? Không phải đã sớm tan ca rồi sao." Chủ nhiệm Tiền nói.

Tiếu Hàm cười: "Chờ Xuân Hỉ tan tầm đưa cô ấy về nhà."

Xuân Hỉ sửng sốt, cô khi nào thì cần anh ta đưa?

Tiếu Hàm nhìn ra nghi hoặc của Xuân Hỉ, ánh mắt ra hiệu một chút nói: "Gia lập nhà em cắt cử nhiệm vụ cho anh!"

Gia Lập giương mắt nhìn anh ta, giật giật môi, lại không nói chuyện.

Chủ nhiệm Tiền nhìn nhìn ba người bọn họ, nhịn không được muốn cười, thanh thanh cổ họng nói: "Mọi người chậm rãi nói chuyện, ông già này phải về nhà dắt chó đi dạo."

Chủ nhiệm Tiền đi rồi, Xuân Hỉ nói với Tiếu Hàm: "Anh Tiếu hàm, người tốt làm không dễ, nếu không anh cũng Dương Diệu về đi?"

"Không đưa, lại không tiện đường."

"Vậy anh đưa em về cũng không tiện đường nha, thật sự là keo kiệt, thêm vài km cũng không tốn của anh bao nhiêu tiền! Gia Lập, bạn của anh sao lại keo kiệt giống anh thế chứ!"

"Đừng lôi anh vào, anh cũng không bảo cậu ấy đưa em về nhà, cậu ấy không đưa ai cũng không quan hệ với anh." Gia Lập nói.

"A?" Xuân Hỉ sửng sốt, nhìn Tiếu Hàm nhất thời trong lòng cả kinh, "A, a, vậy không cần, em tự mình về nhà là được rồi, em cũng không phải là không biết đường, hơn nữa bây giờ cũng không phải nửa đêm, không phiền toái đến anh."

  Nói xong Xuân Hỉ chạy nhanh đi, ra đến cửa cô dừng lại một chút, lại quay trở lại, lấy từ trong túi ra một hộp kẹo bạc hà đưa cho Gia Lập: "Nâng cao tinh thần, thông họng, buổi tối không cần uống cà phê để thức đêm, em đã đem toàn bộ cà phê của anh ném đi rồi, mệt rã thì hãy uống trà, hoặc vận động cũng được."

Xuân Hỉ đi rồi, trong văn phòng một mảnh im lặng, Gia Lập lật báo, Tiếu Hàm đứng ở bên cửa sổ không lên tiếng.

Thật lâu sau, Tiếu Hàm nói: "Trình Gia Lập cậu có ý gì?"

Gia Lập đầu cũng không ngẩng đầu: "Không có ý gì."

"Nói ít đi một câu thì cậu sẽ chết a?"

"Mình chỉ ăn ngay nói thật thôi."

"Cậu đang đánh đố mình sao, được, mình hỏi cậu, Xuân Hỉ là gì của cậu? Hoặc là, cậu coi cô ấy là cái gì?"

"Cậu muốn nói cái gì? Không cần quanh co lòng vòng."

"Mình cũng không phải đang tán gẫu với cậu, mình nói thẳng luôn, từ khi đại học mình đã coi trọng Xuân Hỉ, cô ấy đơn thuần, đáng yêu, tính tình trong sang, làm cái gì cũng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, cô ấy chỉ cười với mình một cái là mình đã cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu không bởi vì cậu, mình đã sớm theo đuổi cô ấy. Mình vẫn nghĩ rằng cậu thích Xuân Hỉ, cậu không chạm vào cô ấy, là bởi vì chờ cô ấy lớn lên. Hiện tại cô ấy đã không còn nhỏ, mà cậu vẫn bộ dáng thờ ơ kia. Mình đã chờ nhiều năm như vậy, cậu với cô ấy không phải loại tình cảm đó thì mình cũng an tâm. Từ giờ trở đi mình sẽ từ từ nắm chắc Xuân Hỉ, cầu xin cậu không có việc gì thì đừng nói bừa phá hỏng chuyện tốt của mình! Được không?"

"Cậu đang nói giỡn?" Gia Lập khép tờ báo lại, ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Tiếu Hàm.

"Cậu cảm thấy giống không? Cậu cũng không phải không biết mình, mình nói như vậy, chẳng lẽ giống nói giỡn sao?"

"Không được." Gia Lập quyết đoán từ chối anh ta.

Tiếu Hàm cười: "Kỳ thật mình căn bản không cần cầu xin cậu đồng ý, cậu cũng không phải cái gì của cô ấy, mình hỏi ý kiến cậu làm gì."

Tiếu Hàm đi rồi, vẫn còn có chút tức giận .

Gia Lập một mình ở trong văn phòng thì thào tự nói: "Không được, cậu không thích hợp với cô ấy."

Sáng sớm, lúc Xuân Hỉ vội vàng rời giường, cửa đã bị người nào đó gõ mạnh. Cô lúng túng đi ra mở cửa, ai ngờ đúng là Gia Lập. Cô ngây ra một lúc, mới để cho Gia Lập tiến vào.

Gia Lập thấy bộ dạng cô đầu tóc rối bù, cười nói: "Lại ngủ quên?"

Xuân Hỉ chết cũng không thừa nhận: "Không có! Không có đâu!"

Gia Lập chỉ chỉ chân của cô: "Nhanh chân lên một chút em còn có thời gian ăn điểm tâm."

Xuân Hỉ cúi đầu nhìn lại, thế nhưng lại đi đôi dép lê không giống nhau. Cô cười cười xoay người đổi dép, cổ áo thấp xuống lộ rõ cảnh xuân ở trước mặt Gia Lập, cô còn hồn nhiên không biết, hai quả anh đào nhỏ hơi hơi đứng thẳng, ở trước mắt Gia Lập trở nên khiêu khích vô cùng.

Gia Lập quay đầu dời ánh mắt đi, trong đầu chớp mắt một cái trống rỗng.

Xuân Hỉ rửa mặt xong ngồi xuống ăn điểm tâm, nói với Gia Lập: "Anh hôm qua về nhà ngủ?"

"Ưm, về thăm cha mẹ anh."

"Mỗi ngày anh đều về nhà được thì tốt, như vậy buổi sáng em có thể đi nhờ xe của anh đi làm, còn không phải là thuận tiện bình thường đâu nha."

"Buổi chiều thời gian tan tầm của anh so với em không khác nhau lắm, đợi anh một lát, chúng ta cùng nhau trở về." Gia Lập nói.

"Thật sao? Thật tốt quá!" Xuân Hỉ rất cao hứng, khóe môi nhếch lên, ánh mắt hân hoan, Gia Lập có phải sẽ trở về nhà ở hay không?

Lúc Tiếu Hàm đưa ra đề nghị đưa Xuân Hỉ về nhà, bị Xuân Hỉ từ chối. Cô nói thật, Gia Lập sẽ đưa mình về nhà. Mà Tiếu Hàm, lúc đó sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

Tiếu Hàm gọi Gia Lập đi vào thông đạo an toàn, đi qua đi lại, vẻ mặt có chút nôn nóng: "Cậu rốt cuộc có ý gì? Cậu có biết hiện tại cậu giống cái gì hay không? Giống một con sư tử đang sợ hãi bị ngưòi khác săn mất con mồi!"

Gia Lập bất động thần sắc phá hư kế hoạch anh theo đuổi Xuân Hỉ, còn giống như không có việc gì vừa nói vừa cười với anh, anh thật sự tức sắp điên lên rồi. Bạn thân thì thế nào? Ngăn cản anh tìm bà xã chính là không được!

"Cậu không thích hợp với cô ấy." Gia Lập bình tĩnh nói.

"Thích hợp hay không thích hợp không phải do cậu! Xuân Hỉ không phải của cậu, ai cũng đều có quyền lợi theo đuổi. cậu hãy để tay lên ngực tự hỏi, ngẫm lại xem rốt cuộc cậu coi cô ấy là cái gì! Trình Gia Lập, hành vi của cậu quá ngây thơ ! Mình không thích hợp? Thứ nhất mình không bệnh tật, hai là tình sử không lung tung, thứ ba mình tự đánh giá điều kiện bản thân không tồi, cha mẹ khoẻ mạnh, có xe có nhà, mấu chốt nhất là, mình đối Xuân Hỉ là thật sự! Nhiều điều tốt thế này, sao lại không thích hợp? Cậu căn bản không có lập trường nói bốn chữ 'Cậu không thích hợp' này!"

Gia Lập không nói chuyện, hơi hơi cau mày như đang ngẫm nghĩ.

Tiếu Hàm lại tiếp tục nói: "Mình biết tâm lý hiện tại của cậu, căn bản chính là người cậu bảo vệ hơn hai mươi năm, hiện tại phải cho người khác, cậu không tiếp thụ được, theo bản năng còn cho rằng Xuân Hỉ sẽ đi theo sau cậu cả đời. Mình nói cho cậu biết! Xuân Hỉ, con mẹ nó cho tới bây giờ cũng không thuộc về cậu! Mình thật muốn đánh cậu! Cậu cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ để cho cô ấy bị lỡ!"

"Hai người đang làm gì?" Xuân Hỉ bỗng nhiên đẩy cửa thông đạo an toàn ra, ló đầu ra trừng mắt nhìn.

"Không có gì, đang trao đổi tình cảm!" Tiếu Hàm nói.

"A, nguyên lai hai ngưòi mới là một đôi a! Vậy bao nhiêu bác sĩ y tá ái mộ chi tâm ở bệnh viện chúng ta thì sẽ như thế nào!" Xuân Hỉ cười.

Tiếu Hàm cợt nhả: "Ai cùng cậu ta chứ? Bộ dáng cậu ta lạnh lùng như thế kia người nào mà chịu được. Aiz, anh nói anh theo đuổi em, em có nguyện ý hay không?"

Không khí nhất thời yên tĩnh lại. Gia Lập nhíu mày, ánh nhìn buộc chặt hai người bọn họ.

Xuân Hỉ liếm liếm môi, không nói chuyện.

"Đừng liếm, em không biết rằng động tác này đối với nam nhân hấp dẫn như thế nào không? Nói mau, có nguyện ý hay không?"

Xuân Hỉ đảo mắt, nhìn Gia Lập, phát hiện ánh mắt anh mở to, một bộ dáng không yên lòng, vì thế lớn tiếng nói: "Được, anh cứ theo đuổi xem, xem em có đáp ứng hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net