Chương 13: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ẩn sâu trong rừng núi có một ngôi làng nọ tên Sơn Thần. Dân làng coi Sơn Thần là thánh sống, đã thờ Sơn Thần rất nhiều năm rồi. Mùng năm hằng tháng đều đặn quét dọn ngôi miếu cổ trên đỉnh núi, dâng cho Sơn Thần trái cây và đồ cúng tươi ngon.

Những người dân làng đó tin Sơn Thần đến thế là vì trong nạn đói xảy ra mấy năm trước, các ngôi làng khác trên núi đều bị đói mà chết nhưng chỉ có làng Sơn Thần là vượt qua bình an. Lời đồn một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền rằng Sơn Thần hiển linh đã che chở người làng đó.

Từ đó du khách tò mò đến tham quan ngôi miếu cổ ngày càng nhiều, mỗi năm có rất nhiều xe du lịch chạy lên núi. Tuy nhiên đường núi hiểm trở, thỉnh thoảng lại xảy ra tai nạn thương tâm. Nhiều trường hợp bị lật xe rơi xuống núi rồi mất tích, tất cả đều bất hạnh trở thành bữa ăn trong bụng thú dữ.

Nhưng không vì thế mà lượng du khách giảm bớt, trái lại mỗi năm lại tăng thêm. Có điều người ta chỉ hứng thú với miếu cổ, chẳng ai quan tâm dân làng Sơn Thần trong núi sâu. Dù làng đã vượt qua nạn đói nhưng trong nhà vẫn túng thiếu, nghèo đến nỗi quần áo cứ thủng lỗ rồi lại chắp vá đủ chỗ.

Sau cùng một người đàn ông trung niên trong làng không chịu nổi cảnh bần hàn này nữa.

Du khách lên núi nườm nượp, vậy mà làng gã chẳng xơ múi được miếng nào. Gã nghĩ núi mình có Sơn Thần phù hộ, hẳn ngài phải cho dân làng bảo vật gì đó. Lẽ nào đến đời con cháu cũng phải chịu cảnh nghèo mãi giống gã vậy sao?

Gã trung niên bèn bán con trâu duy nhất trong nhà, đặt cược tất cả vào vận mệnh, quyết tâm xuống núi tìm đường cứu làng, mở ra một tương lai mới.

Trời không phụ người có lòng, gã được người ta giới thiệu cho một thầy phong thuỷ có tiếng. Sau khi được thầy chỉ dẫn bến mê, gã lập tức chạy về làng, kêu gọi mọi người chung tay đào quan tài.

"Nghe lời tôi đi, đợi đào được chiếc quan tài này cả làng chúng ta sẽ phất lên nhanh thôi!"

"Tôi sống ở đây mấy chục năm rồi, sao lại không biết làng mình có quan tài cổ thế?"

"Con người ông chỉ biết ngày ngày cày ruộng như con trâu, ngoài ra còn biết cái gì? Tôi đã tốn nhiều tiền lên thành thị xin chỉ dẫn của thầy phong thuỷ. Thầy nói từ đầu làng đi vào ba trăm bước, lần lượt dập đầu lạy Đông Tây Nam Bắc rồi bắt đầu đào, sẽ đào được quan tài cổ. Người xưa thường chôn rất nhiều trang sức và của cải để bồi táng theo người chết, chỉ cần đào được là làng mình sẽ giàu to!"

Cộp.

Gã trung niên đang vừa đào vừa huyên thiên thì cây xẻng trong tay bỗng đụng trúng thứ gì đó.

Gã vội dùng nhiều sức hơn để đào, kế đó phát hiện một góc quan tài nhô ra: "Tìm thấy rồi!"

Dân làng xung quanh nghe thế vội vàng chạy đến xem, quả nhiên thấy góc quan tài lộ ra.

"Thật sự có quan tài cổ này!"

"Mọi người mau lại đây xem đi!"

Quan tài nhanh chóng được mấy thanh niên khoẻ mạnh cùng hợp sức dùng dây kéo lên.

Bên ngoài quan tài vẫn bóng loáng như mới, trông chẳng giống như đã bị chôn dưới đất trong một thời gian dài khiến mọi người vẫn còn nửa mừng nửa ngờ. Tuy nhiên sau khi khai quan, những đồ được chôn ở trong lại khiến cả làng trợn tròn mắt.

Gã trung niên khởi xướng việc đào quan tài vui tới nhảy cẩng lên: "Giàu rồi! Giàu rồi! Hời ơi toàn là đồ quý! Mấy người coi viên ngọc kia xanh chưa kìa!"

"Thấy rồi thấy rồi. Ha ha, lần này ông Lý không nói sảng như mấy lần trước nữa nhỉ."

Tách.

Trong chớp mắt, toàn bộ nụ cười rạng rỡ trên mặt dân làng đều bị đóng băng.

[Camera toàn cảnh 360 độ đã được bật.]

[Bắt đầu phát sóng sau 3, 2, 1...]

Ở các điểm chơi cũ rải rác nay đã biến thành trạm phát sóng trực tiếp, màn hình livestream khổng lồ được mở lên ngay lập tức.

"Fan" tranh nhau ùa vào phòng có No.3 tham gia.

[Áu áu đợi mãi! Anh Lan em tới đây!]

[Sao mấy người vô đây đông quá vậy? Chẳng phải trước đó bảo sẽ đến phòng của No.1 sao?]

[Phòng của ngài Volkov quá tải rồi hu hu, tụi tui chen không lại. Cũng may kịp vào phòng No.3.]

[Nghe nói phòng các tội đồ tham gia đều kín chỗ sau ba mươi giây. Phòng của bá tước Alfred thậm chí còn xảy ra ẩu đả nữa, đánh nhau ghê lắm.]

[Có ai hóng được bối cảnh của bọn họ không?]

[Theo nguồn tin tui nhiều chuyện được thì bối cảnh của ngài Volkov là rừng rậm nước độc, No.4 là đảo hoang không người, No.5 là thành phố sương mù, No.6 là lục địa bị đóng băng, No.7 là sa mạc.]

[Ngài Volkov là sói mà, chắc ổn he? Còn No.4 theo tui nhớ kỹ năng sinh tồn của ổng không ok lắm, tạo lửa cũng không làm được.]

[No.5 chúa tể mù đường mà vào thành phố sương mù hả =)))))))))) Ét ô éc giải cứu ảnh đi!]

[Oe oe lục địa đóng băng hơi căng à nha, anh Sáu của tui không thích ăn đồ đông lạnh =))))]

[No.7 lạc vô sa mạc không khéo chết vì thiếu nước quá mọi người... Chị ấy là người cá mà.]

[Hê lô cả nhà yêu của kem, không liên quan cơ mà cho tui hỏi hồi nãy thông báo số người chơi thông qua nhiệm vụ tân thủ là bao nhiêu vậy?]

[Nhiệm vụ tân thủ dễ ẹt, hầu hết đều thông qua. À có một người xếp chót bảng, đến tận hai giây cuối cùng cậu ta mới thoát ra được.]

[Nhiệm vụ cấp R mà lâu thế á? Cùi bắp.]

[Ê nhưng có điều này lạ vãi. Những người khác rút phần thưởng ngẫu nhiên đều ra đạo cụ cấp E, chỉ có cậu ta...]

[Không được gì luôn hả? Há há đội sổ lại chả thế.]

[Sai rồi má! Cậu newbie rút được đạo cụ SR lận!]

[Cái quái... Sao ảo ma vậy? Mà sao bà biết người xếp chót là cậu newbie?]

[Cậu ấy đứng chót bảng, được chuyển vào vòng một cuối cùng còn gì. Người cuối cùng vào đó.]

[Nhiệm vụ R rút được đạo cụ SR? Tui tưởng đạo cụ chỉ từ cấp E tới cấp S thôi?]

[Úi nhầm, thẻ triệu hồi nhân vật SR mới đúng nha các tình yêu.]

[Uầy có con pet SR vậy là vào vòng một có người bảo kê rồi, sướng hen.]

[Tập trung vào bối cảnh đi mấy bồ! Có ai thấy ngôi làng này trông u ám ghê ghê giống tui không?]

[Bắt tay bồ ơi. Giờ có con ma nhảy ra hù chắc tui tè ra quần quá.]

Trương Việt Linh đảo mắt nhìn kỹ một lượt từng khuôn mặt tham gia cùng cậu. Hầu hết ngoại hình của mọi người đều giống nhân loại.

Tuy nhiên chưa thể xác định tất cả đều là người Địa Cầu. Tội đồ Tham Ăn No.6 cũng sở hữu ngoại hình giống hệt nhân loại nhưng thực tế lại là một tên quái vật ngoài hành tinh thích ăn thịt người.

Trong đám đông chừng trăm người xuất hiện duy nhất một người thú đến từ Lycaan.

Người sói màu lông xám tro, để trần thân trên, chỉ mặc đúng một chiếc quần lửng màu đen.

Người sói đứng một mình một vùng trời bao la, tất nhiên không ai dám bén mảng lại gần một con sói lớn như thế.

Trương Việt Linh phát hiện dường như chủng tộc Lycaan đều rất cao, người sói lông xám trước mắt cậu chỉ thấp hơn No.1 một chút. Dáng dấp khoanh tay lạnh lùng của anh ấy bất giác gợi Trương Việt Linh nhớ tới bộ dạng hung ác của No.1.

Đứng ở góc khác là một cặp nam nữ. Cô gái trang điểm loè loẹt và nam thanh niên cao ráo mặc quần bò. Bọn họ không tỏ ra sợ sệt như những người khác, bình tĩnh đánh giá bối cảnh và bàn luận.

Có thể dễ dàng nhận ra sói xám và cặp nam nữ kia là người chơi cũ. Bởi tốc độ thích nghi của họ khác hoàn toàn với nhóm người mới đang run cầm cập.

Hầu hết mọi người ở đây đều mặc đồ bình thường như nhân viên công sở, sinh viên, học sinh cấp ba, cũng có người mặc như quan chức và quân nhân.

Trương Việt Linh quan sát bối cảnh ngôi làng miền núi xong, đi ra gốc cây vắng người gần đó mở màn hình lập thể lên.

Cậu chọn biểu tượng thỏ trắng.

Thỏ trắng nhỏ xuất hiện ngay lập tức, vẫn là hình dạng ảnh ba chiều sống động như cũ, lịch thiệp cúi chào cậu: "Bạn có thắc mắc cần tôi giải đáp sao?"

Trương Việt Linh gật đầu: "Có gì muốn nói không?"

Thỏ trắng nhỏ khựng lại: "Bạn biết là tôi không thể mà. Nếu tôi nói với bạn điều gì đó, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả công bằng của trò chơi."

Trương Việt Linh đưa tay sờ đầu nó. Thỏ trắng nhỏ cụp tai ngay lập tức: "Bạn không sờ được đâu."

Nó nheo mắt nhìn cậu: "Bạn kỳ lạ thật đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net