Chương 19: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã khuất núi hoàn toàn, lúc này bên ngoài chỉ còn một màu tối đen mù mịt.

Gió luồn qua khe cửa tạo ra âm thanh lạch cạch như tiếng ai đang than khóc thê lương, tiếng móng tay tuyệt vọng cào lên cửa như cào thẳng vào tim Trương Việt Linh, khiến lòng cậu chợt khẽ nhói lên.

Không biết vì sao lại mơ hồ cảm thấy một nỗi buồn không tên dâng lên trong lòng.

Ánh nến leo lắt, cả ngôi nhà vô cùng yên tĩnh.

Không ai phát ra tiếng động, mọi ánh mắt đều dán dính lên cánh cửa chính.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Trương Quân Lan phát hiện biểu cảm của Trương Việt Linh vào một giây ngắn ngủi nào đó thoạt trở nên vô cùng tăm tối.

Giống như giây tiếp theo sẽ mở cửa xông ra ngoài cùng chết với những người kia.

Trương Quân Lan nói: "Sao đột nhiên thừ người ra thế?"

Trương Việt Linh hơi ngẩn ra, lại nghe anh ta nửa đùa nửa thật nói: "Không phải em muốn làm người tốt đó chứ?"

Trương Việt Linh nói: "Phải không?" Cậu nghĩ ngợi một chốc, nói: "Tôi chưa từng thử."

Trương Quân Lan nhíu mày, định hỏi cậu nói chưa từng thử là ý gì. Là chưa từng thử làm người tốt, hay chưa từng thử thứ khác. Trương Việt Linh lại như đọc được suy nghĩ trong lòng anh ta, bình tĩnh xoay người lại, thấy Trương Quân Lan đứng ngay phía sau cậu, biểu cảm lạnh lùng hiếm thấy.

"Anh yên tâm, tôi không mở cửa đâu."

Trương Quân Lan duỗi tay dùng ngón trỏ đẩy cằm cậu lên, nói: "Tôi rất hiểu suy nghĩ của em. Đó đều là lòng thương hại vô dụng của người mới. Tương lai nếu em vẫn còn sống, tôi sẽ từ từ dạy em cách để trưởng thành."

Vương Tín và Phạm Tuân đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi.

Đây là lần đầu họ chứng kiến dáng vẻ chân chính của một tội đồ trong bảy tội đồ thất đại tội. Lúc ở khoảng đất trống nghe phong thanh hai người cũ xầm xì về No.3, bọn họ vẫn chưa dám chắc chắn độ tin cậy. Bây giờ chính tai nghe thấy rõ ràng từng chữ, đích thực máu lạnh vô tình y như lời đồn.

Mặc dù lời anh ta nói không lệch chỗ nào, quy tắc của trò chơi không thể đổi. Suy cho cùng họ cũng chỉ là người chơi nhỏ bé không thể giúp đỡ những người đáng thương ngoài kia, nhưng cách anh ta nói lòng thương hại vô dụng của người mới nghe cứ chạnh lòng kiểu gì.

Trương Quân Lan thở dài một hơi, bàn tay mờ ám trượt dọc theo vai Trương Việt Linh, chầm chậm di chuyển từ vai xuống cánh tay, kế tiếp nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu, nói: "Thay vì ban phát lòng thương hại không cần thiết, sao không đặt tâm tư ấy của em lên người tôi? Em xem thế giới này nguy hiểm như vậy, tư bản bao nuôi em có chịu không?"

Đoạn, anh ta khom lưng đặt môi lên lưng bàn tay cậu như một thân sĩ, nheo mắt mỉm cười: "Volkov sờ được, tôi cũng được nhỉ?"

Trương Việt Linh nói không nên lời: "Quả không hổ danh Tội đồ Dâm Dục."

Trương Quân Lan nói: "Ở hội trường em và cậu ta lộ liễu như thế, tôi đâu phải kẻ mù."

"Ý tôi là..." Trương Việt Linh gằn từng chữ: "Tại đây mà anh cũng động dục được."

Sau đó Trương Quân Lan đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rần đau xót, theo phản xạ dùng sức rút tay về. Trương Việt Linh xuống chân không có một động tác thừa, nhấc đầu gối nhắm thẳng vào bụng dưới của Trương Quân Lan làm động tác lên gối.

Trương Quân Lan đau đến không thẳng nổi eo.

Trương Việt Linh dứt khoát ra giá: "Ngài trả một triệu điểm, em sẽ bán cho ngài."

Trương Quân Lan vừa nói vừa đổ mồ hôi trán ròng ròng: "Cái mông của em không đáng giá thế đâu."

Trương Việt Linh ừ một tiếng: "Vậy ngài cũng đừng nghĩ đến nó nữa, thưa đội trưởng."

Tiếng đội trưởng này được cậu phát âm đặc biệt êm tai, nghe cứ như bé thỏ con ngoan hiền hết chỗ chê khiến Trương Quân Lan kiềm lòng không đặng đưa mắt nhìn cậu lần nữa.

Trương Quân Lan chưa bị ai hành hung vì tội dâm dê bao giờ, hiển nhiên trước giờ chưa có người nào từ chối khuôn mặt đẹp trai này. Không biết anh ta thẹn quá hoá giận hay đau quá không nói nổi, đứng dựa vào cửa thật lâu không nói lời nào.

Trương Việt Linh chờ sắc mặt Trương Quân Lan khá hơn mới lên tiếng: "Tôi có cách cứu họ. Nhưng tôi không chắc, mà e là họ cũng không tin."

Trương Quân Lan không cần hỏi cũng biết: "Nhiệm vụ phụ."

Hai mắt Trương Việt Linh bừng sáng, thật lòng tán thưởng: "Chính xác. Anh rất nhạy bén."

Trương Quân Lan ra dấu bằng mắt với Ika.

Ika đón ánh mắt của anh ta, bước qua nói với bà chủ nhà đang ngồi trong phòng khách: "Đói rồi. Có gì ăn không?"

Bà chủ nhà ngẩng đầu, hỏi: "Cháu muốn ăn gì?"

Ika đáp gọn lỏn: "Tuỳ."

Trương Việt Linh thu lại ánh mắt, nói: "Dù sao giờ họ cũng không vào được nhà an toàn, họ không có sự lựa chọn. Hơn nữa nếu người đề xuất là anh, khả năng họ tin và làm theo sẽ lớn hơn."

Trương Quân Lan không nói gì, ném một hạt đậu lấy từ kho vật phẩm qua khe cửa.

"Đậu lời nhắn tôi đã gửi, có làm theo hay không tôi không đảm bảo."

Lát sau, tiếng đập cửa bên ngoài vang liên tục hơn mười phút cuối cùng cũng chấm dứt.

Cả ngôi nhà bỗng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Trừ hai vợ chồng chủ nhà đang dọn bàn ăn trong bếp, năm người chơi ngồi ngoài phòng khách mở to mắt nhìn nhau, không khí có hơi gượng gạo.

Trương Việt Linh phát hiện từ khi bước vào nhà nét mặt Ika luôn có vẻ cọc cằn.

Trương Quân Lan nhìn theo ánh mắt cậu, hất cằm hỏi Ika đang làm vẻ mặt cau có khó chịu: "Mặt mũi em bị sao đấy?"

Ika ngồi đối diện Trương Quân Lan, đôi mắt nhắm chặt, bộ dạng rõ ràng rất khó chịu.

Nhất là mũi của cậu ấy. Vừa ướt lại vừa đỏ.

Trạng thái của Ika không thoải mái: "Không có gì. Là vấn đề của tôi."

Ika vò đầu: "Chết tiệt. Có lẽ bị dị ứng mũi."

Dị ứng mũi? Rốt cuộc Trương Việt Linh cũng giải thích được nguyên nhân tại sao Ika có vẻ cọc cằn khó chịu. Khứu giác nhạy bén đối với loài sói vô cùng quan trọng, nay mũi lại đột nhiên không ngửi được mùi, bảo sao trông cậu ấy nóng nảy thế.

Trương Quân Lan hỏi: "Lúc nãy em lên lầu kiểm tra rồi à?"

Trương Việt Linh đáp: "Ừm."

Trương Quân Lan kéo cậu đứng dậy: "Dẫn tôi lên chọn phòng."

"Sao tôi phải..." Trương Việt Linh thấy không cần thiết nhưng Trương Quân Lan cứ giữ chặt tay cậu không buông, cậu đành chiều anh ta.

Trương Quân Lan bước đến cầu thang, chợt xoay người hỏi: "Đúng rồi. Các bạn muốn chia phòng thế nào?"

Ika không có ý kiến, vẫn giữ nguyên bộ dạng cô độc lạnh lùng, tích chữ hơn vàng.

Vương Tín và Phạm Tuân thì càng khỏi phải bàn, tự động tôn No.3 làm lãnh đạo: "Cứ theo ý anh."

Đã thế Trương Quân Lan không khách sáo nữa, ung dung bước lên lầu.

Ngôi nhà gỗ đơn sơ chỉ có một lầu, tầng trên có ba phòng ngủ. Hành lang nhỏ hẹp, cuối hành lang có ô cửa sổ hình vuông khá lớn.

Trong hành lang không có đèn dầu hay nến, nguồn sáng duy nhất để Trương Việt Linh nhờ đó bước đi là ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ rọi vào. Hành lang vốn đã hẹp lại còn chất nhiều đồ linh tinh, đó là thói quen của đại đa số người lớn tuổi. Không nỡ vứt bỏ những món đồ cũ không cần thiết, luôn nghĩ lúc nào đó sẽ cần đến rồi để cả đống ở nhà chiếm chỗ, làm căn nhà trở nên chật chội.

Mấy lần Trương Quân Lan vấp trúng mớ đồ linh tinh xém té sấp mặt.

Trương Việt Linh thấy căn nhà gỗ vốn đã cũ kỹ, sợ anh ta té một cái lại làm thủng cái lỗ chà bá trên sàn thì không hay, bèn đưa tay kéo anh ta lại.

Trương Quân Lan buồn bực: "Phòng ngủ có đỡ hơn không vậy?"

Trương Việt Linh cười trộm.

Hai phòng ngủ ở cạnh nhau, đối diện là phòng của vợ chồng chủ nhà.

Căn phòng vuông vức nhỏ hẹp, từ cửa bước vào hai bước đụng giường, từ giường bước đến cửa sổ chỉ mất một bước, đi lại khắp phòng chưa tới mười bước chân. Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, hơi lạnh làm mũi Trương Việt Linh đỏ ửng. Tuy căn phòng quả thật nhỏ xíu nhưng được cái không có đồ linh tinh. Trong phòng chỉ có đúng một chiếc giường, ngoài ra không còn vật dụng nào khác.

Trương Quân Lan ngồi xuống chiếc giường, sờ tấm chăn mỏng: "Em và tôi một phòng. Ika và hai người mới dưới kia một phòng."

Trương Việt Linh không phản đối. Có No.3 làm bạn cùng phòng dĩ nhiên cậu sẽ không từ chối, còn hai người kia có Ika ở cùng cậu cũng an tâm hơn.

Trương Quân Lan quay khuôn mặt đẹp trai động lòng người sang, cười mờ ám: "Ngoan thế. Không sợ nửa đêm tôi sờ em hả?"

Gương mặt Trương Việt Linh không mảy may biến sắc, lạnh nhạt đáp: "Một triệu điểm."

"Đêm khuya thanh vắng, chỉ hai người cô nam quả nam trong phòng." Trương Quân Lan nhướng mày khiêu khích: "Dù tôi có làm gì cũng chẳng ai biết."

Trương Việt Linh đã đoán được anh ta sẽ giở trò ăn quỵt không trả tiền: "Anh quên chúng ta đang livestream à? Tất cả khán giả sau màn hình chính là nhân chứng của tôi. No.3 ăn quỵt không trả tiền, tôi cũng rất muốn biết khán giả phản ứng ra sao."

"..." Trương Quân Lan đầu hàng. Dù sao anh cũng chỉ muốn ghẹo cậu chút thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net