Chương 23: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Việt Linh vừa đi vừa nói: "Anh Tín, anh còn nhớ con quỷ hôm qua anh thấy diện mạo trông thế nào không?"

Vương Tín chắp tay lạy cậu: "Tôi nói này... Ây, sao cậu cứ nhắc tới con quỷ ấy hoài vậy?"

Trương Việt Linh nhịn cười: "Tại sao?"

Vương Tín lau mồ hôi: "Tôi thật lòng không muốn nhớ lại ký ức kinh khủng ấy chút nào."

"Thế đêm qua anh có ngủ được không?"

Vương Tín ngớ người: "Ơ..."

Trương Việt Linh và Phạm Tuân dừng lại đợi Vương Tín.

"Nói mới để ý." Não Vương Tín tải một hồi, sau đấy mới hoàn hồn: "Hôm qua tôi ngủ hơi bị ngon."

Phạm Tuân chả hiểu mô tê gì: "Có vậy thôi mà anh ngây ra nãy giờ hả."

Trương Việt Linh nói: "Hơi kỳ lạ phải không?"

Vương Tín nuốt nước bọt, gật đầu như giã tỏi: "Đêm qua tôi vừa nằm xuống giường là ngủ luôn, thậm chí còn không gặp ác mộng. Tại sao lại thế?"

Phạm Tuân phát biểu lí nhí: "Chắc do thần kinh anh cứng."

Vương Tín không dám tin tự nhìn lại bản thân, ngờ ngợ lắc đầu.

Bầu không khí dần đông cứng.

Trương Việt Linh và Vương Tín nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Trương Việt Linh nói: "Anh cố gắng nhớ lại tình cảnh hôm qua một lần xem. Tôi có linh cảm đó là một chi tiết quan trọng."

Vương Tín chau mày, bắt đầu tập trung hồi tưởng cảnh tượng tối qua.

Chừng mười phút sau, mặt Vương Tín nhăn lại một cục, vò tóc bảo: "Không nhớ nổi! Tôi chịu!"

Trương Việt Linh: "... Bỏ đi."

Cậu tiếp tục rảo bước về nhà an toàn, nghĩ thầm trong lòng: 'Tối nào nó cũng xuất hiện, không biết chừng đêm nay sẽ quay lại.'

Vương Tín trông vẻ mặt đầy suy tư của Trương Việt Linh, lo lắng hỏi: "Này này... Lẽ nào cậu đang muốn gặp nó đấy à?"

Trương Việt Linh im lặng đồng nghĩa thừa nhận.

Vương Tín sốc méo miệng: "Không phải chớ? Cậu cậu cậu..."

Trương Việt Linh nói: "Yên tâm đi. Nhìn thôi không chết đâu."

"Sao cậu biết?"

Trương Việt Linh đi thẳng một mạch không ngoái đầu lại, đáp bằng giọng thản nhiên: "Anh vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt tôi đấy."

Vương Tín chôn chân tại chỗ: "..." Ừ ha.

Cái gọi là ở nhà đợi tôi về dẫn em đi của No.3 là tới tận khi trời sập tối mới thấy được mặt anh ta.

Trương Quân Lan về kịp trước khi vợ chồng chủ nhà khoá cửa. Lúc đó Ika đang ngồi ăn tối một mình trong bếp, vợ chồng chủ nhà vừa định khoá cửa lên phòng ngủ thì Trương Quân Lan trở về.

Trương Việt Linh đã làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, không có gì làm bèn cùng Phạm Tuân đánh cờ. Vương Tín cũng ngồi ở một bên, lâu lâu lại giở giọng quân sư chỉ Phạm Tuân ra quân.

Vợ chồng chủ nhà cũng thích đánh cờ, năm người chụm đầu đánh vô cùng hăng hái.

Trương Quân Lan về đến nhà mà không có lấy một người quan tâm, lặng lẽ lên phòng thay quần áo.

Trương Việt Linh xin được bà chủ nhà một hũ rượu ngâm. Bà chủ thấy cậu ngoan ngoãn lễ phép lại hay giúp bà rửa bát, vì vậy đối xử với cậu khá nhiệt tình, muốn gì cho nấy.

Trương Việt Linh uống ba ly, men rượu dần ngấm vào người, bắt đầu chếnh choáng.

Cậu lắc lắc đầu, vẫy tay gọi Trương Quân Lan đứng ở đầu cầu thang: "Đến đây, đánh nốt ván cờ này với tôi."

Trương Quân Lan hiếm khi nổi nóng ra mặt, đi qua trừng mắt với Vương Tín: "Mấy người tưởng đang đi du lịch hả?"

Trương Việt Linh bĩu môi: "Làm gì thế bạn?"

Trương Quân Lan đoạt hũ rượu từ tay cậu, kêu Ika trả lại cho bà chủ nhà.

Ika ôm hũ rượu trong lòng, nét mặt muốn nói lại thôi, quay đi nói nhỏ: "Tôi là thằng ở à."

Trương Việt Linh dụi dụi mắt, hít một hơi, nói bằng giọng mũi: "Anh đi từ đâu về thế?"

"Miếu Sơn Thần."

Cậu chỉ tuỳ tiện hỏi, thế mà No.3 lại thành thật trả lời.

Một tia ngạc nhiên chạy lướt qua đáy mắt Trương Việt Linh. Cậu ngẩng đầu nhìn No.3.

Người đàn ông này thật sự rất cao, cậu ngồi anh ta đứng, ngước lên mỏi cổ không chịu được.

Nụ cười của Trương Việt Linh chợt tươi hơn, bỗng vươn tay nắm cổ tay Trương Quân Lan, nói: "Dù gì cũng không sống được lâu, sao không nhân cơ hội uống thêm mấy ly cho thoả."

Trương Quân Lan cúi đầu. Chợt, thân thể dẻo dai của thiếu niên lại rướn người đến gần hắn.

Trương Việt Linh không dùng nước hoa, nhưng từ người cậu lại toả ra một mùi hương thanh mát tự nhiên.

Trương Việt Linh ghé vào tai hắn, nói: "Đừng động đậy."

Trương Quân Lan ngây ngẩn, cơ thể cứng lại. Đôi mắt đen nhạt màu dường như đã hút mất nửa linh hồn của hắn, để nửa hồn ở lại ngẩn ngơ.

Trương Việt Linh dựa rất gần, hơi thở ướt át nồng mùi rượu phả lên mặt Trương Quân Lan.

Trương Quân Lan nhìn cậu chằm chằm.

Trước cặp mắt sững sờ của Trương Quân Lan, cậu ngửa cổ uống cạn ly rượu, đôi môi xinh đẹp mím lại, chầm chậm đưa miệng đến gần hắn.

Chính vào lúc Trương Quân Lan cho rằng thiếu niên định dùng miệng mớm rượu, cậu lại ực một cái nuốt xuống, ôm bụng cười phá lên.

Ánh mắt nóng rực của Trương Quân Lan vẫn chưa rời khỏi mặt cậu.

Giọt rượu tràn khỏi khoé miệng men theo cằm chảy xuống yết hầu, làn da hệt như đang phát sáng, làm nổi bật yết hầu xinh đẹp quyến rũ.

Mắt No.3 thuận theo giọt rượu chảy xuống thấp dần, sau đó Trương Quân Lan như bị trúng tà, đột nhiên lè lưỡi muốn hôn những giọt rượu kia.

Trương Việt Linh nghiêng người tránh khỏi tay anh ta, loạng choạng đứng dậy: "Ika, đưa rượu đây."

Ika nheo mắt, dễ dàng dùng một tay chặn cậu lại, bình tĩnh giơ hũ rượu lên cao khỏi đầu, vượt khỏi tầm với của Trương Việt Linh.

Trương Việt Linh muốn nhảy lên, bị Ika xách lên kẹp vào nách.

Tầm mắt Trương Việt Linh hoa lên, dựa vào người Ika nôn thốc nôn tháo.

Ika: "..."

Vương Tín, Phạm Tuân, Trương Quân Lan: "..."

Vợ chồng chủ nhà: "..."

Người vợ lo lắng nói: "Đứa nào đó dìu thằng bé lên phòng ngủ sớm đi."

Người đảm nhận trọng trách này đương nhiên là bạn cùng phòng Trương Quân Lan.

Người vợ theo hai người lên lầu, nhìn Trương Việt Linh say bất tỉnh nhân sự: "Thằng bé này thật là, từ trưa quay về đã bắt đầu bi quan. Nói cái gì mà quỷ ám, không sống sót nổi bảy ngày gì đó. Cả cơm tối cũng không chịu ăn, nằng nặc đòi uống rượu. Để bụng rỗng uống rượu sao mà được chớ. Cứ tưởng tửu lượng nó khá lắm bác mới cho uống, ai ngờ... Thanh niên mấy đứa đúng là thích cậy mạnh mà."

Trương Quân Lan bắt được trọng điểm, đắp chăn cho Trương Việt Linh xong, quay sang hỏi: "Em ấy chưa ăn tối sao?"

Người vợ thở dài: "Coi thằng bé say tới mức này, thôi vậy. Giờ có gọi dậy ăn nó cũng chẳng mở nổi mắt. Đúng rồi, cháu chưa ăn tối đúng không?"

Trương Quân Lan đáp: "Lúc về cháu có thấy ly sữa trong bếp, cháu đã uống rồi. Giờ cũng muộn, phiền bác nấu nướng cháu ngại lắm."

Người vợ nhíu mày: "Ly sữa à? Ừ, thằng bé này dặn bác chừa sữa cho cháu đấy. Nó bảo cháu than bao tử không khoẻ, uống sữa cho dễ tiêu."

Trương Quân Lan nói: "Cảm ơn bác nhiều ạ. Cháu chúc bác ngủ ngon."

Người vợ cười: "Được rồi. Hai đứa cũng ngủ ngon nhé. Nhớ chăm sóc bạn cẩn thận đấy."

"Vâng."

Trương Quân Lan tiễn bà chủ nhà xong, đóng cửa quay vào phòng.

Người trên giường không biết đã tỉnh từ khi nào, đôi mắt đen nhạt màu đong đầy ý cười nhìn anh.

Trương Việt Linh ngồi bật dậy, đồng tử sáng trong như nước, chẳng có chút men say nào.

Lúc chiều Trương Quân Lan chuẩn bị từ miếu Sơn Thần về thì nhận được tin nhắn, nội dung là: Về trễ không chừa cơm.

Chuông Nhỏ: Về trễ không chừa cơm.

Quân Tử Như Lan: Tôi đang về.

Chuông Nhỏ: Bình thường anh ngủ lúc mấy giờ?

Quân Tử Như Lan: Em hỏi để làm gì?

Chuông Nhỏ: Bao tử không khoẻ thì nên uống nhiều sữa.

Quả nhiên khi Trương Quân Lan về đến, trông thấy ly sữa trên bàn dán một tờ giấy: "Tốt cho bao tử."

Nhân lúc Trương Việt Linh uống rượu đánh cờ ầm ĩ trong phòng khách, Trương Quân Lan đổ hết sữa xuống bồn rửa rồi giả vờ ngửa cổ uống sạch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net