Chương 24: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để tránh tai vách mạch rừng, hai người giao tiếp với nhau qua kênh tổ đội.

Chuông Nhỏ: Không phải ngày nào cũng bỏ bữa được. Tranh thủ thời gian thôi.

Trương Quân Lan nhìn cậu một hồi.

Quân Tử Như Lan: Tại sao em cho rằng bữa tối có vấn đề?

Chuông Nhỏ: Sáng nay anh rời giường lúc nào tôi không hề biết. Tôi không phải người sẽ an tâm ngủ ngon khi chung giường với người khác.

Quân Tử Như Lan: Chung giường với trai đẹp làm em khó ngủ ư?

Trương Việt Linh từ chối cho ý kiến.

Trương Quân Lan rũ mắt như đang suy tư điều gì đó.

Tối qua mình cũng ngủ rất sớm. Gần như là vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ, ngủ đến tận sáng ngày hôm sau. Ngủ quá ngon, ngon đến mức trời sập cũng sẽ không tỉnh.

Giống với Trương Việt Linh, thật ra No.3 cũng nghi ngờ vấn đề nằm ở thức ăn.

Quân Tử Như Lan: Vậy em muốn làm gì?

Chuông Nhỏ: Hôm nay anh đi miếu Sơn Thần có thu được kết quả gì không?

Trương Quân Lan sờ cằm.

[Quân Tử Như Lan đang gõ chữ...]

Đúng vào lúc này, một tiếng động cực khẽ đột ngột vang lên.

Tiếng động truyền tới từ cánh cửa sổ duy nhất trong phòng. Rèm cửa kéo kín, thoáng thấy một cái bóng đen bên ngoài.

Trương Việt Linh và Trương Quân Lan nhìn nhau, đây là lầu hai. Bên ngoài không có ban công, bóng đen chắc chắn không phải con người.

Trương Việt Linh nhớ đến khuôn mặt hoảng sợ của Vương Tín, từ tốn bước đến cửa sổ.

Trương Quân Lan duỗi tay ngăn cậu.

Trương Việt Linh lắc lắc đầu tỏ ý không sao rồi nhìn ra phía ngoài.

Trương Việt Linh không mở chốt cửa sổ, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấc một góc rèm lên.

Đối diện với cậu là một khuôn mặt thối rữa, giòi bò lúc nhúc trong hốc mắt. Một con mắt không biết đã rơi ở đâu đó, con còn lại đang trợn trừng nhìn cậu.

Tim Trương Việt Linh suýt ngừng đập.

Trước mặt cậu chỉ có duy nhất một cái đầu, không có cơ thể.

Bây giờ cậu đã hiểu tại sao Vương Tín nói lúc nhìn thấy thứ này anh ta xém chút bĩnh ra quần.

Một vòng trái đất, em ngồi đây, anh ngồi đây. [1]

Bên cạnh nhau ngỡ như thật xa.

Không dám nhìn, không nói gì. Dường như chúng ta chưa từng quen.

Đêm khuya thanh vắng, mây che khuất trăng, cùng cái đầu này "bốn mắt nhìn nhau, thầm trao tơ lòng" quả thật rất đỗi lãng mạn.

Trương Việt Linh đợi da đầu hết tê dại, dùng tay ra hiệu với Trương Quân Lan. Đi xuống lầu.

Trương Quân Lan theo sau cậu, trước khi Trương Việt Linh buông tay, vừa khéo thấy được thứ kia.

Sau màn hình livestream khổng lồ, "fan" cũng mém chết đứng tập thể.

[Sao không cảnh báo phân cảnh có thể gây thót tim vậy? Trái tim bé nhỏ của mị chịu không nổi!]

[Ét ô éc. Giải cứu No.3 é é.]

[Tố chất tâm lý của cậu newbie khá quá ha. Đổi lại là tui chắc suy tim chết rồi.]

[Sợ quá hu hu :(( Mà sao nay mấy ảnh không buồn ngủ vậy?]

[Tui thắc mắc sao hai người không nói chuyện mà vẫn hiểu ý đối phương vậy?]

[Không lẽ giao tiếp qua kênh tổ đội hả? No.3 lập đội với cậu newbie? OMG???]

[Mấy bồ shock gì dạ? =))))) Sao cảnh mớm rượu hồi nãy không thấy ai bình luận gì hết trơn, làm tui cũng rén không dám lên tiếng.]

[Chưa chạm môi nha, No.3 bị hụt. Nhưng vẫn cháy nha các tình yêu.]

[Trời moá... Nhắc tới máu sôi sùng sục bà ơi, OTP của em real như bún riêu ạ!]

[Xem xong cảnh đó phận bè lá như tui có thể ngậm cười nơi chín suối rồi.]

[Mai mốt No.3 dính thính thiệt tui cười xỉu, phắc boi mà yêu thật lòng là dở òi.]

[Dạ em mạn phép giơ cánh tay nhỏ bé tìm đồng râm chèo No.1 x Newbie ạ. Chả hiểu sao vô ngay phòng toàn No.3 x Newbie ê. Cô đơn quá ê.]

[Ủa ai chèo thuyền âm dương không? No.3 dương x Newbie âm nha.]

[Gì vậy trời? Report tài khoản của đứa ở trên mấy bồ ơi. Không biết ai ăn hết duyên nhà ẻm mà bình luận duyên dáng quá.]

[Đồng tình + 1. Phát ngôn vô duyên, cáu dễ sợ.]

[Tính ra đang zui luôn ớ. Tôi không ship cặp đó mà cũng quạo giùm.]

Trương Quân Lan thở ra một hơi rất khẽ, nhìn theo bóng lưng Trương Việt Linh.

Trong phòng không đốt đèn, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ rọi vào phòng. Vầng trăng đêm nay bị mây che, tối càng thêm tối, Trương Việt Linh lại rẽ vào hành lang tối đen như mực một cách thản nhiên.

Đôi vai gầy dần tan biến dưới tia sáng mờ ảo cuối cùng, cơ thể như hoà làm một với màn đêm thăm thẳm, tựa như bước ra từ bóng đêm vô tận vậy.

Trương Quân Lan nhanh chóng đeo kính nhìn đêm vào, bám sát Trương Việt Linh.

Quân Tử Như Lan: Trước kia em từng làm nghề gì? Khả năng nhìn đêm của em rất tốt.

Trương Việt Linh không phản hồi.

[Quân Tử Như Lan đang gõ chữ...]

Chuông Nhỏ: Khiêng xác.

Đầu ngón tay Trương Quân Lan khựng lại. Đôi mắt nhìn cậu chợt sâu thêm vài phần.

Hoá ra bé con xinh đẹp từng làm công việc vất vả như vậy.

Không biết tại sao anh lại không muốn hỏi nữa. Có một số chuyện cần biết giới hạn, dừng đúng lúc.

Thảo nào không sợ xác chết. Nhưng vừa rồi không chỉ là xác chết, còn là quỷ.

Do tính chất đặc thù của nghề nghiệp nên mới tôi luyện lòng can đảm lớn tới vậy sao?

Hai người nối đuôi nhau xuống lầu, cẩn thận bước từng bước thật nhẹ thật khẽ.

Trong đêm tối, cầu thang bằng gỗ đã cũ kĩ khó thể kìm nén âm thanh kẽo kẹt.

Hộp thư của Trương Việt Linh tức thì nhảy lên dấu chấm đỏ.

Quân Tử Như Lan: Dừng. Chúng ta đi như vậy sẽ đánh thức hai vợ chồng nhà này mất.

Quân Tử Như Lan: Rốt cuộc em muốn đi đâu?

Trương Việt Linh nghe lời đứng bất động.

Chuông Nhỏ: Tôi không hại chết anh đâu. Nếu nó tấn công, anh cứ ném tôi ra cản rồi bỏ chạy.

Quân Tử Như Lan: Phiền em đọc kĩ biệt danh của tôi đi? Không đúng. Em muốn ra ngoài gặp nó?

Quân Tử Như Lan: Cục cưng, em tiếp xúc với xác chết nhiều không đồng nghĩa quỷ sẽ thích kết bạn với em đâu.

Trương Việt Linh im lặng giây lát.

[Chuông Nhỏ đang gõ chữ...]

[Tổ đội: Quân Tử Như Lan đã sử dụng quyền đội trưởng. Quân Tử Như Lan cấm bạn năm phút.]

[Tổ đội: Bạn hiện không thể gửi tin nhắn.]

Trương Việt Linh mở to mắt, môi mím chặt, khuôn mặt hiện lên biểu cảm nén giận.

Cậu chuyển qua sử dụng khẩu hình: "Vì sao không nghe tôi giải thích?"

Quân Tử Như Lan: Tôi cấm em năm phút là để em bình tĩnh lại.

Trương Việt Linh lắc mạnh đầu, gằn từng chữ: "Nó sẽ không hại chúng ta."

Quân Tử Như Lan: Đó là vì vừa rồi em đang đứng trong nhà an toàn.

Cậu sốt ruột mấp máy môi: "Anh biết nhà an toàn không thật sự an toàn mà! Nếu không tối nay anh đã không đổ ly sữa đó."

Quân Tử Như Lan: Quả nhiên dù tố chất tâm lý tốt đến mấy thì vẫn là người mới. Sao em lại có thể tin tưởng quỷ được?

Trương Việt Linh mím môi.

Khu bình luận đầy dấu chấm hỏi.

[Sao không khí dòm căng quá vậy...]

[Tui không thấy tin nhắn của No.3 nhưng tui đọc được khẩu hình của cậu newbie. Đại khái là mâu thuẫn nội bộ quý vị ơi.]

[Hu hu hai người đứng ở giữa cầu thang lâu vậy không thấy ghê hả? Sợ có con gì nhảy ra quá.]

[Không ấy về phòng đóng cửa cài chốt rồi hẵng cãi tiếp được không? Hai người làm em run vl.]

[Thành tâm cầu nguyện bè lá ra khơi thuận lợi.]

Trương Việt Linh hít một hơi sâu: "Thôi được."

Cậu hiểu Trương Quân Lan lo lắng cho sự an toàn của mình. Nếu anh ta chỉ quan tâm bản thân thì đã giải tán đội, để cậu tự ra ngoài một mình rồi.

[Tổ đội: Quân Tử Như Lan đã gỡ cấm với bạn.]

Chuông Nhỏ: Tôi vừa nghĩ ra cách giao tiếp với nó mà không cần chúng ta đích thân ra ngoài.

Trương Quân Lan dùng ánh mắt rèn sắt thành thép thành công nhìn cậu.

[Đội trưởng bày tỏ rằng anh ấy đang rất xúc động vì em bé của ảnh đã trưởng thành.]

Trương Việt Linh: "..."

——

[1] Lời bài hát Một Vòng Trái Đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net