Chương 25: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người quay về phòng trong im lặng, may mắn cả quá trình không đánh thức vợ chồng chủ nhà.

Trương Quân Lan ngồi xuống giường, nghĩ thầm đi một bước cứ như đã trôi qua cả thế kỷ.

Sàn nhà ở đây cũ quá rồi, lúc đi phải khẽ như mèo mới không làm nó phát ra tiếng.

Trương Quân Lan ngẩng lên nhìn Trương Việt Linh dừng bước cạnh cửa sổ.

Bóng đen vẫn ở bên ngoài im lặng chờ đợi.

Thấy cậu đứng yên bất động, bóng đen lại cào khẽ lên kính cửa sổ.

Lúc này Trương Việt Linh mới nhìn rõ, tiếng động làm bọn họ chú ý lúc đầu là do nó dùng răng cào.

Cái miệng thối rữa há to, dùng mấy chiếc răng lỏng lẻo cạ vào mặt kính.

Trương Quân Lan im lặng quan sát cảnh phim kinh dị lúc nửa đêm này, nhắn vào kênh tổ đội.

Quân Tử Như Lan: Nói kế hoạch của em đi.

Trương Việt Linh đứng lùi lại, mở màn hình lập thể.

Chuông Nhỏ: Tôi có một tấm thẻ triệu hồi nhân vật, anh ta không phải người chơi như chúng ta, có thể để anh ta thử nói chuyện với nó.

Quân Tử Như Lan: Phần thưởng nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ nhỉ? Số em đỏ đấy.

Quân Tử Như Lan: Thẻ cấp N hay R?

Chuông Nhỏ: SR.

Quân Tử Như Lan: Nhiệm vụ tân thủ của em là gì?

Chuông Nhỏ: SR.

Tuy Trương Quân Lan không nói gì, nhưng Trương Việt Linh có thể đọc được ba chữ em nói điêu khắc trên mặt anh ta.

Trương Việt Linh thở dài.

Quân Tử Như Lan: Ký hợp đồng chủ tớ với nhân vật chưa?

Chuông Nhỏ: Vẫn chưa.

Quân Tử Như Lan cho lời khuyên: Sau khi em ký hợp đồng, mối quan hệ chủ tớ sẽ khắng khít hơn, liên kết cũng mạnh mẽ hơn.

Trương Việt Linh vẫn giữ vững lập trường, chuyện ký hợp đồng để tương lai cân nhắc, e rằng bây giờ anh ta đã đủ khắng khít rồi.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Trương Việt Linh lấy tấm thẻ duy nhất trong kho vật phẩm trống trỗng nghèo nàn ra.

Khu bình luận lại bắt đầu nhộn nhịp.

[Á á thẻ triệu hồi nhân vật SR tái xuất giang hồ!]

[Lần đầu tiên tui được thấy thẻ nhân vật SR á. Hồi đó quay toàn ra thẻ trắng với N, tiêu tốn cả gia tài mà vẫn tạch gacha. Cay...]

[Thứ lỗi cho chiếc cục cưng mê trai, điều tui tò mò là nhan sắc nhân vật như nào.]

Trương Việt Linh cầm tấm thẻ trên tay, mân mê bề mặt thẻ bóng loáng mát rượi.

Viền ngoài thẻ vàng cầu vồng rực rỡ, lật ngửa phát ra tia lấp lánh bắt mắt.

Trương Quân Lan khoanh tay, đợi mãi không thấy cậu hành động.

Đang chờ gì vậy?

Bỗng, một bên lông mày lưỡi kiếm nhướng cao.

Quân Tử Như Lan: Không biết triệu hồi à?

Trương Quân Lan vỗ đùi cái đét, sựt nhớ ra không thể gây tiếng động, bàn tay kịp thời phanh lại phớt nhẹ qua bắp đùi.

Trương Quân Lan ung dung đứng dậy, choàng tay qua vai cậu, dùng khẩu hình nói: "Cục cưng, em vẫn phải nhờ tôi."

Trương Việt Linh: "..." Quả thật cậu không biết cách triệu hồi. Nhưng hơn thế nữa là chướng ngại tâm lý do bị chôn sống dưới lòng đất, không muốn gặp lại hung thủ biến thái suýt giết chết mình.

Trương Quân Lan tinh tế nhận ra nét mặt cậu hơi kỳ lạ, cất giọng quan tâm: "Sao thế? Em có khúc mắc với nhân vật à?"

Cái gì? Trương Việt Linh không kịp nhìn khẩu hình của anh ta.

"Phù." Trương Quân Lan cúi xuống ghé vào tai cậu thổi một hơi.

Trương Việt Linh bị nhột tỉnh cả người, phiền muộn liếc ra phía sau.

Lông mày Trương Việt Linh nhíu nhẹ một chút, cắn môi không động đậy.

Trương Quân Lan thì thầm vào tai cậu: "Dạy dỗ đội viên không nghe lời."

Trương Việt Linh đứng thẳng lưng, buồn bực liếc về phía cửa sổ, thiếu điều chắp tay lạy anh ta.

Trương Quân Lan dừng lại nhắn vào kênh tổ đội.

Quân Tử Như Lan: Tốt xấu gì cũng là thẻ nhân vật của em. Trừ khi bán đứt thẻ, còn không tương lai vẫn sẽ gặp dài.

Trương Việt Linh ngó tấm thẻ chằm chằm.

Lỡ tốt không linh, xấu linh thì sao?

Cảm giác cận kề cái chết vì thiếu oxy thật là khủng khiếp.

Trương Việt Linh sựt nhớ một chuyện, nhờ Trương Quân Lan sử dụng đạo cụ cách âm. Cậu sợ không chặn được cái mỏ của bạn thân.

Trương Quân Lan đồng ý, nói: "Trong thế giới vòng chơi chỉ cách âm được tối đa ba phút."

Trương Quân Lan nâng tay phải đang cầm thẻ của cậu lên, rồi cầm ngón trỏ tay trái của cậu quẹt vào góc thẻ. Rõ là một tấm thẻ bo góc các cạnh không hề sắc nhọn, nhưng vừa quẹt trúng liền như biến thành lưỡi dao cực kỳ sắc bén.

Máu chảy từ đầu ngón tay Trương Việt Linh được tấm thẻ hấp thụ toàn bộ.

Trong nháy mắt tấm thẻ phát sáng, gian phòng nhỏ hẹp tràn ngập một mùi hương nức mũi.

Mùi nước hoa Armani xa xỉ lan toả trong không khí, bộ âu phục thẳng thớm không thể tìm thấy một nếp nhăn. Đôi giày da đắt tiền từ vết rách không gian bước ra, lọt vào tầm mắt cậu. Người đàn ông từ từ mở đôi mắt đã nhắm chặt trong suốt một thời gian dài, cặp mắt nguy hiểm như thú săn mồi hàng đầu hiện lên sau cặp kính gọng vàng trí thức.

Bạn thân đi đến bên giường, đột nhiên vươn tay ôm cậu vào trong lòng.

Cả người Trương Việt Linh cứng đờ.

Thân nhiệt của bạn thân rất ấm, lồng ngực rắn rỏi săn chắc.

Đôi tay trắng trẻo của hắn ghì chặt cậu.

Khi nhớ lại đôi tay đẹp đẽ như tay nghệ sĩ dương cầm này từng ôm xác chết, không chỉ âu yếm mà còn hôn hít nhiệt tình, cơn rùng mình mãnh liệt của Trương Việt Linh cong đít kéo tới ngay lập tức.

"Tôi có việc cần nhờ anh."

Trương Việt Linh khéo léo tránh khỏi cái ôm của bạn thân, nói: "Xin hãy lắng nghe."

Cậu muốn đứng dậy, nhưng bạn thân lại bất ngờ ôm chặt hơn.

Hắn không cho cậu đứng lên, nói: "Không phải vội ngay thế, để anh ôm em đã."

Nói xong, cúi đầu hôn cậu.

Trương Việt Linh né nhanh như chớp, đứng bật dậy khỏi lòng hắn: "Anh bảo anh yêu em, vậy mà chẳng thèm nghe lọt tai lời em nói."

Trương Quân Lan: "..."

Bạn thân hốt hoảng cầm chặt tay cậu: "Sao anh lại không nghe em nói được?"

Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn lên những đầu ngón tay thon mềm mảnh mai ấy: "Những lời châu ngọc của em, anh chỉ sợ nghe hoài không đủ."

Trương Quân Lan rơi vào trầm tư.

No.3 thấy mình như một chiếc bóng đèn không cần điện vẫn cháy sáng mãnh liệt.

Mấy lời buồn nôn như vậy nói ra miệng mà không thấy ngượng.

Khu bình luận lại được dịp bùng cháy.

[Aaaaaaaaaaaaaaa!]

[Không phải vội ngay thế, để anh ôm em đã =)))))]

[Trai đẹp hắc ám đeo kính gọng vàng! Nhìn thì cool nhưng mở mồm thì sến!]

[Xỉu ngang xỉu dọc xỉu up xỉu down xỉu từ trên xuống dưới xỉu từ trong ra ngoài xỉu từ trái sang phải xỉu đường phân giác xỉu đường tiếp tuyến xỉu đường trung bình xỉu góc 45 độ xỉu góc 90 độ xỉu góc 180 độ xỉu góc 360 độ xỉu chéo xỉu xiên xỉu từ hàm số lượng giác qua giới hạn của dãy số xỉu từ quá khứ đến hiện tại tương lai xỉu từ S + was/were + O sang S + will + V rồi xỉu vào lòng anh yêu.]

[Tới giờ lên xe bông rồi, đỏ mặt.jpg]

[Chồng nhỏ ơi, cho hỏi chồng lớn nhà mình có ăn mặn chơi phanh thây play không? Không thì chừa em một slot nha.]

Chưa gì Trương Việt Linh đã thấy nhức đầu: "Anh nghe em nói đã."

Cậu nói: "Từ giờ chúng ta chỉ được dùng khẩu hình để giao tiếp. Tình hình bây giờ rất nguy hiểm, không thể phát ra âm thanh."

"Anh muốn nghe giọng em cơ." Bạn thân chần chừ một thoáng, đồng ý.

Trương Việt Linh thở phào.

Bạn thân nói được làm được, khẽ cử động đôi môi dùng khẩu hình hỏi cậu: "Em tên gì?"

Trương Việt Linh: "..." Hay lắm. Làm trò mùi mẫn cả buổi như người yêu mấy chục kiếp, cuối cùng cả tên đối phương cũng không biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net