Chương 26: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn thân thấy nét mặt cậu trầm xuống, vội vàng giải thích: "Em đừng hiểu lầm. Anh cũng không biết tại sao ký ức của mình lại có vẻ rất mơ hồ, anh không nhớ nổi tên của em, nhưng anh biết người đang đứng trước mặt anh là người anh yêu nhất."

Bạn thân nói nhanh như có ai cầm dao rượt thằng chả, Trương Việt Linh đọc khẩu hình không kịp.

Cậu bắt được trọng điểm ký ức mơ hồ, nghĩ nghĩ một hồi, nói: "Thế anh nhớ được những gì?"

Bạn thân đáp ngay: "Anh nhớ em đã đồng ý làm vợ anh suốt đời nè."

Trương Việt Linh bị sặc nước bọt suýt mắc nghẹn, nghĩ thầm đằng ấy điêu cũng vừa thôi.

Bạn thân thấy cậu không tin, biết không lừa được cậu: "Ừ thì em có mất trí nhớ giống anh đâu. Chỉ có anh không còn nhớ rõ về em nữa."

[Simp quá simp.]

[Ui cha, bắt được một chiếc simp chúa. Về nhà em nuôi anh chịu không anh ơi.]

Trương Việt Linh không màng đến vẻ mặt bị tình yêu giày vò thống khổ của hắn, dùng giọng đanh thép nói: "Đây không phải lúc ôn chuyện cũ, nếu anh muốn nhặt xác tôi thì cứ lảm nhảm tiếp đi."

Lời doạ dẫm thành công kiềm chế bạn thân, trông anh ta dễ bảo hơn hẳn.

"Em cần anh làm gì?"

Trương Việt Linh sửa lời: "Trước tiên, đừng có anh anh em em."

Cậu bịa chuyện không chớp mắt: "Anh nợ nhà tôi một khoản tiền lớn, cùng đường phải bán thân trả nợ, bay giờ tôi là chủ nhân của anh."

Không biết tại sao, Trương Việt Linh cảm giác lúc bạn thân đọc được từ "bán thân" từ miệng cậu, nét mặt anh ta đột nhiên rất hớn hở.

Bạn thân cười tủm tỉm: "Bán đứt sao? Hay bán theo ngày?" Chưa thấy người nào phá sản phải bán thân trả nợ mà hạnh phúc tới vậy.

Bạn thân đỏ mặt: "Hoá ra thân thể hèn mọn này đã thuộc về cậu chủ rồi."

"..." Trương Việt Linh giả mù không đọc được khẩu hình của bạn thân.

Cậu hỏi: "Anh có sợ ma không?"

Bạn thân chớp đôi mắt thâm tình như rượu ngon, trưng ra nụ cười lịch lãm phong độ: "Trên đời này anh chỉ sợ một thứ."

Đã bảo không được anh anh em em mà.

Trương Việt Linh lười sửa lời hắn, không hiểu sao cậu vẫn còn kiên nhẫn nhướng mày: "Là gì?"

Bạn thân rũ mắt, lông mi dài mảnh cong cong, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai.

"Trên đời này anh chỉ sợ duy nhất một thứ, đó là đánh mất em."

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Trương Việt Linh mím môi, lạnh lùng ra lệnh: "Anh ra ngoài nói chuyện với bóng đen, điều tra xem nó lảng vảng bên ngoài có mục đích gì."

Bạn thân cong môi cười khẽ: "Tuân lệnh."

Nói xong, bạn thân gỡ chốt mở toang cửa sổ.

Tốc độ của bạn thân nhanh như gió, Trương Quân Lan không kịp ngăn hắn.

Không riêng hai người, ngay cả cái đầu ngoài cửa sổ cũng bị động tác bất thình lình của bạn thân doạ giật mình, xoay đầu định bỏ chạy.

Bạn thân duỗi tay bắt lấy mái tóc dài của nó.

Gió đêm lùa vào phòng, thổi những sợi tóc dài đen nhánh bay lất phất.

Trương Việt Linh không nói nên lời nhìn bạn thân quơ quơ cái đầu người trong tay, giòi bọ trong hốc mắt nó rơi xuống sàn, bò lổm ngổm dưới đất.

Khu bình luận sốc bay màu.

[Đờ mờ, anh trai dã man quá ạ.]

[Đồng tình + 1.]

[Đồng tình + 2.]

[...]

[Đồng tình + 1000.]

Trương Việt Linh nổi da gà. Ngay cả Trương Quân Lan cũng xây xẩm mặt mày.

Trương Việt Linh buồn bực. Đành vậy, dù sao cũng đã "mời" người ta vào.

Trương Việt Linh hạ âm lượng xuống thật thấp, thử bắt chuyện với nó: "Hai hôm nay cô liên tục xuất hiện bên ngoài ngôi nhà này, có chuyện muốn nói với chúng tôi sao?"

Nào ngờ cái đầu đột ngột giãy giụa điên cuồng.

Bạn thân biết không thể nói chuyện lớn tiếng, giơ cái đầu lên, ghé vào tai nó cất giọng lạnh lẽo: "Cậu chủ của tao yêu cầu mày nói chuyện."

Trương Quân Lan nhíu mày nhắn vào kênh tổ đội.

Quân Tử Như Lan: Nó đang sợ hãi.

Chuông Nhỏ: Tôi không hiểu. Tại sao cô ấy chỉ còn mỗi cái đầu vậy? Cơ thể đang ở đâu?

Quân Tử Như Lan: Hôm nay lúc tôi tìm thấy quan tài, thi thể vẫn còn nguyên.

Đúng vào lúc này, bạn thân phát hiện trong miệng cái đầu có vật gì đó kẹt ở cổ họng.

Bạn thân gọi Trương Việt Linh lại xem.

Bạn thân cho một tay vào miệng cái đầu, không hề dịu dàng vạch miệng nó ra, cho cậu thấy phần cuối cổ họng.

Đôi mắt Trương Việt Linh mở to.

Là một đồng vàng. Đáng nói nhất là đầu lưỡi cũng đã bị nhổ tận gốc.

Trương Việt Linh rơi vào trầm tư.

Không thể nhét đồng tiền vàng vào miệng người sống, đồng nghĩa sau khi cô ấy chết mới bị nhét đồng vàng vào cổ họng.

Lưỡi bị cắt lúc nào? Tại sao phải cắt lưỡi? Bị cắt lúc còn sống hay sau khi chết? Bị ai cắt?

Chuông Nhỏ: Anh có nhìn chữ khắc dưới nắp quan tài không?

Quân Tử Như Lan: Lúc đó bên ngoài có người, tôi chỉ kịp nhìn thi thể một cái rồi đóng nắp lại, sau đó đến miếu Sơn Thần. Vốn tôi định đưa em đến chỗ quan tài cùng tìm hiểu kỹ hơn nhưng miếu nằm hơi xa làng, cuốc bộ đi đi về về đã hoàng hôn.

Trưởng làng từng kể dưới nắp quan tài có khắc chữ. Nội dung theo cậu nhớ là khuê nữ họ Hà tuổi trẻ bạc mệnh, vào ngày đám cưới bất hạnh qua đời trong phòng tân hôn. Cha mẹ mong cô an nghỉ, chôn của hồi môn cùng quan tài để hối lộ quỷ sai, cầu đường xuống cửu tuyền không gặp trắc trở.

Trương Việt Linh nhìn bạn thân đang ngắm nghía đầu quỷ như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật ở viện bảo tàng.

Nhét đồng vàng vào miệng thi thể và cắt lưỡi đều là những hành vi tàn ác tương tự chôn sống người ta trong quan tài. Dưới góc nhìn và lập trường của sát nhân tâm lý biến thái, không biết chừng hỏi bạn thân sẽ có thêm thông tin hữu ích.

"Theo anh nghĩ thì đồng tiền vàng trong miệng cô ấy có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Bạn thân rời mắt khỏi đầu quỷ, chuyển sự chú ý về lại Trương Việt Linh: "Theo anh à? Chẳng phải quá hiển nhiên sao. Kẻ làm chuyện này không muốn cô ấy có thể kể với người khác."

Trương Quân Lan gật đầu: "Dùng tiền bịt miệng, cắt lưỡi để không thể kêu oan."

Bạn thân liếc Trương Quân Lan một cái: "Còn nữa, anh có thể chắc chắn lưỡi bị cắt lúc còn sống."

Trương Việt Linh hỏi: "Dựa vào điểm nào?"

Bạn thân nói: "Vì cắt lúc còn sống nên mới không thể nói chuyện. Nếu cắt sau khi chết, tuy không có lưỡi nhưng âm hồn vẫn có thể nói bình thường."

Trương Việt Linh: "Sao anh biết?"

Bạn thân cười mỉm chỉ vào mặt mình: "Vì anh cũng là âm hồn."

Trương Việt Linh ngạc nhiên. Anh ta không phải nhân vật hư cấu do trò chơi tạo ra để đảm nhiệm vai trò NPC sao? Anh ta từng là người? Một con người thật sự có xác thịt và linh hồn?

Lẽ nào nhiệm vụ tân thủ đã tái hiện vụ án có thật?

Trong mắt Trương Việt Linh, độ nguy hiểm của bạn thân lần nữa nâng lên cấp cảnh báo cao hơn. Tình yêu có thể cứu rỗi một người, cũng có thể giết chết một mạng người.

Trương Việt Linh chắp vá các thông tin trong đầu, quay sang Trương Quân Lan, nói: "Ở làng này rốt cuộc có bao nhiêu con quỷ?"

Đầu quỷ nữ đang nằm trong tay bạn thân không có tính công kích, vậy con quỷ đã giết người vào đêm đầu tiên là ai?

Quan trọng nhất là tại sao sau khi ăn bữa tối ở nhà an toàn sẽ ngủ say đến tận sáng hôm sau?

Hôm nay cậu và Trương Việt Lan cùng không ăn tối nên mới có thể tỉnh vào ban đêm, nhờ đó gặp được đầu quỷ bị cắt lưỡi, phát hiện âm hồn trong quan tài cổ không phải quỷ ác.

Thức ăn tối bị bỏ thêm thuốc ngủ, tại sao vợ chồng nhà này lại làm vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net