Chương 28: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Việt Linh hứng ánh mắt của hắn, muốn nói lại thôi. Bởi sự lo lắng trong ánh mắt hắn không hề giả dối, có lẽ xuất phát từ tận đáy lòng hắn thật sự lo lắng cho cậu.

Cậu rút tay về, nói: "Ngay cả việc đơn giản là phục tùng mệnh lệnh của tôi anh cũng không làm được, còn nói bảo vệ gì chứ."

Bạn thân nhìn bàn tay trống rỗng, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng dần trở nên mờ đục: "Anh... Chỉ là anh... Anh thấy rất bất an..."

Hắn hạ giọng van nài: "Cho anh ở lại với em đi."

Trương Việt Linh nói: "Anh muốn tôi thương anh thì anh phải nghe lời. Tôi nói rồi, không được."

Bạn thân nói: "Em có đồng ý hay không, quyết tâm của anh cũng sẽ không thay đổi. Volkov, những lời anh từng nói với em, toàn bộ đều là lời thật lòng."

Trương Quân Lan mím chặt môi, cố gắng không phụt cười. Volkov à Volkov.

Khi đó vẻ mặt hắn nghiêm túc đến mức làm người ta sợ hãi, Trương Việt Linh thở dài: "Anh..."

Bạn thân ôm cậu vào lòng: "Tương lai anh sẽ càng cố gắng hơn nữa. Anh muốn là người xứng đáng để em dựa dẫm cả đời."

Trương Việt Linh ngẩng đầu trông thấy màu sắc nguy hiểm trong mắt bạn thân, giống như chỉ cần cậu vẫn kiên quyết nói không thì hắn sẽ bóp chết cậu ngay lập tức vậy.

Trương Việt Linh chần chừ ôm lại hắn, thật lâu sau mới nói: "Tôi chưa bao giờ hoài nghi anh."

Bên tai Trương Việt Linh nghe thấy tiếng cười khẽ hạnh phúc.

Một cơn gió thổi vào phòng, Trương Việt Linh định thần nhìn lại, bóng dáng bạn thân đã biến mất.

Đi không tiếng động, đúng là âm hồn.

Bạn thân vừa đi khỏi, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng sàn gỗ kêu cọt kẹt.

Tiếng bước chân không chỉ có một người.

"Tôi không yên tâm lắm, bà đi kiểm tra đi."

"Giời ạ, ông cứ lo bò trắng răng. Thằng bé kia say ngủ như chết, đứa còn lại thì đã uống thuốc rồi."

Nửa đêm mà hai vợ chồng nhà này còn đến phòng của hai người. Hơn nữa đối thoại của họ...

Trương Việt Linh và Trương Quân Lan cấp tốc nằm xuống giường. Cậu đá chăn xuống đất, gác chân lên bụng Trương Quân Lan giả vờ say.

Căn phòng im ắng vang lên tiếng chìa khoá tra vào ổ, cạch một tiếng, cửa phòng bị đẩy vào.

Trương Việt Linh nhắm mắt thở đều, cố gắng thả lỏng tay chân. Tuy mắt không thấy nhưng vẫn cảm nhận được có người đang đứng cạnh giường.

"Trắng trẻo quá ông nhỉ."

Một đôi tay sờ lên mặt Trương Việt Linh, làn da thô ráp chà đi chà lại khắp mặt cậu.

"Nhưng hình như nó là bợm rượu, chỉ sợ đồ ngon đã bị nó tàn phá hết."

Đồ ngon gì? Trương Việt Linh nghe mà lùng bùng lỗ tai.

Một bàn tay khác ấn xuống bụng cậu, tiếng đàn ông hậm hực đáp lại: "Mấy thằng nhóc kiểu này chỉ được mã ngoài thôi, chẳng biết quý trọng sức khoẻ đâu. Ỷ mình còn trẻ ăn chơi trác táng. Bà coi bản mặt của nó đi, có khi còn hút thuốc nữa đấy. Lá phổi của nó chắc đen thui như cục than rồi."

Lá phổi của Trương Việt Linh và Trương Việt Linh nhìn nhau trầm tư: "..."

Đúng là cậu có hút thuốc. Nhưng không bị nghiện, thỉnh thoảng căng thẳng mới hút một điếu.

Hai vợ chồng nói một hồi lại chuyển sang Trương Quân Lan: "Đứa này được nè, có da có thịt."

Kiểm tra xong xuôi, hai vợ chồng lần lượt rời khỏi phòng.

Trên giường, hai người mở mắt ra nhìn nhau.

Trương Quân Lan nằm yên suy ngẫm, hai tay đặt nề nếp trên bụng.

"Ngủ đi. Tôi canh cho em."

Trương Việt Linh nói nhỏ: "Anh cũng ngủ đi. Không ngủ không đủ sức chống đỡ đâu."

Đã vậy Trương Quân Lan không từ chối nữa, vừa nhắm mắt đã ngáy khò khò.

Trương Việt Linh rướn người ngồi dậy kéo chăn giúp Trương Quân Lan, nghĩ thầm chắc cả ngày nay anh ta mệt lắm. Không uống thuốc mà cũng ngủ nhanh như vậy.

Sáng ngày thứ ba.

Để bảo đảm an toàn, trước khi đêm thứ hai bắt đầu, các người chơi đã kiểm đếm thật kỹ nhân khẩu của mỗi nhà an toàn. Tuy nhiên sáng hôm nay lại phát hiện có một nhà an toàn nữa bị tấn công, hiện trường giống hệt căn nhà đầu tiên.

Chân mày Trương Việt Linh nhíu chặt, sắc mặt lạnh đến đáng sợ: "Âm thanh kỳ lạ đêm qua..."

Trương Quân Lan ừ một tiếng, lặng lẽ vốc nước rửa mặt, cùng chung suy nghĩ với cậu.

Trương Việt Linh ở nhà an toàn cùng với người sói Ika, Trương Quân Lan, Vương Tín, Phạm Tuân và cặp vợ chồng dân làng chủ căn nhà này.

Cậu vội vàng tập trung người chơi ở cùng nhà với mình tổ chức cuộc họp.

Mọi người mở họp ở khoảng đất trống.

"Từ đêm đầu tiên tôi đã thấy rất kỳ lạ."

Phạm Tuân gật đầu tán thành lia lịa: "Tuy nói là nhà an toàn, nhưng khi ở trong căn nhà đó em lại không cảm thấy an tâm chút nào, trái lại không khí ở trỏng tạo cho em cảm giác rất khó chịu."

Trương Việt Linh nói: "Mọi người có để ý sáng nào hai vợ chồng nhà đó cũng đốt vài bó nhang thơm để xông khắp căn nhà không?"

Phạm Tuân nói: "Sáng nay cũng vậy..."

Vương Tín gật đầu: "Tôi có để ý, chính xác là ba bó. Sáng trưa chiều mỗi lần một bó lớn. Bó nhang của họ lớn kinh khủng, xông làm cả căn nhà toàn là khói trắng. Tuy họ nói xông để trừ tà nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao phải xông nhiều đến thế."

Trương Việt Linh nói: "Đúng vậy. Tại sao phải xông nhiều đến thế?"

Cậu tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Cuối cùng, tại sao sau khi ngủ ở căn nhà này một đêm, hôm sau chứng dị ứng mũi của Ika lại trở nặng hơn?"

Ika nhìn cậu.

Trương Quân Lan lập tức trả lời: "Vì mũi của cậu ta quá nhạy."

Trương Việt Linh gật đầu: "Trong làng này, Ika là người Lycaan duy nhất. Khứu giác của sói cực kỳ nhạy, vì thế ngay đêm đầu tiên cậu ấy đã bị dị ứng mũi, nguyên nhân là vì trong căn nhà đó có quá nhiều mùi. Ngoài mặt xông thơm nhà đồng thời trừ tà, mục đích thật sự là để che giấu một mùi khác. Một mùi vô cùng quen thuộc với sói."

Sắc mặt Vương Tín tức thì trở nên nghiêm trọng: "Ý cậu là..."

Trương Việt Linh ngẩng đầu nhìn Ika đang dựa lưng vào gốc cây.

Cậu ừ khẽ: "Mùi máu."

Mặt Vương Tín tái mét: "Trong nhà an toàn mà lại có mùi máu ư? Rốt cuộc mùi máu phải nồng đến mức nào mới khiến bọn họ phải xông thơm tận ba lần một ngày?"

Trương Việt Linh nói: "Giả sử giống như hai ngôi nhà an toàn bị tấn công đêm hôm trước và đêm qua... Vậy thì mùi máu sẽ rất nồng."

Trương Việt Linh hít sâu một hơi: "Theo suy đoán của tôi, những thứ gọi là nhà an toàn và hồn ma giết người ban đêm trong lời kể của dân làng thật ra chỉ là bịa đặt. Trong ngôi làng này vốn không có ma quỷ tàn sát lúc trời tối, cũng chẳng có nhà an toàn, đi lại trong thôn ban đêm cũng sẽ không chết. Ngược lại nếu yên tâm ngủ ngon trong nhà an toàn mới là nguyên nhân dẫn đến tử vong."

Để chốt lại quan điểm của mình, Trương Việt Linh nói: "Tôi còn một câu hỏi cuối cùng dành cho mọi người. Hai đêm nay ngủ ngon không?"

Vương Tín hoảng sợ nắm cánh tay cậu: "Sao cậu lại hỏi vậy?"

Trương Việt Linh nói: "Không giấu mọi người, lúc tôi ngủ thường gặp ác mộng, suốt mười mấy năm nay chưa từng có giấc ngủ yên. Nhưng từ ngày bước vào làng này, ngủ trong căn nhà đó, tôi lại ngủ một mạch đến sáng không gặp ác mộng."

Lúc Trương Việt Linh nói chuyện, ánh mắt Ika chưa từng rời khỏi mặt cậu.

Vương Tín nhăn mặt: "Nói như vậy, bữa tối họ nấu cho chúng ta chắc chắn có vấn đề!"

Phạm Tuân biến sắc: "Vậy làm sao giờ?"

Trương Việt Linh khuyên mọi người bình tĩnh, dặn dò: "Trước mắt phải tìm cách để không ăn đồ họ nấu mà không bị họ phát hiện, nếu không thể thì hãy cố ăn thật ít, ban đêm sẽ dễ tỉnh lại hơn."

"Tỉnh lại rồi làm gì?"

Giọng Trương Việt Linh trầm xuống: "Tôi nghi ngờ dân làng ở đây có sở thích ăn thịt người, tối nay chúng ta cần tìm ra nhà an toàn thật sự."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net