Chương 32: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Aaaaaaaaaaaaaaaaa!]

[Trời đất ơi! Ngài Volkov đến phòng của tụi mình!]

[Ha ha ha mấy bạn bên phòng No.1 chắc đang tức lắm :)) Tự nhiên chớp mắt cái bốc hơi.]

[Ỏ ỏ đến vì No.3 chắc luôn hệ hệ. Nụ cười dần trở nên thiếu đứng đắn.jpg]

[Nữa nữa, mấy bé Lan con lại ảo tưởng. Đờ mờ rõ ràng No.1 đến cứu Chuông Nhỏ mà?]

[Chuông Nhỏ? Ai dợ?]

[Tụi này đặt đó! Linh là Chuông Nhỏ còn gì?]

[Ờ ờ theo tui trùng hợp ngài Volkov đi ngang nên tiện tay cứu thôi chứ không có gì hết! Đừng bên nào ảo tưởng giùm! No.1 độc thân mãi mận!]

Trên màn hình lớn, những dòng bình luận đỏ thẫm phấn khích cực độ vì sự xuất hiện của No.1.

Trương Việt Linh không dám đi quá gần, duy trì khoảng cách an toàn đi theo sau lưng Volkov.

Cũng không biết Vương Tín chạy đi đâu rồi. Anh ta có nhớ đường về làng đâu?

Trương Việt Linh không biết bây giờ xương ngón tay đang nằm trong tay ai.

No.1 đang giữ nó ư? Hay đã đưa cho Vương Tín?

Vương Tín bị đứt tay trái mất máu rất nhiều, không biết còn sống không hay đã chết vì cạn máu.

Mặt khác điều Trương Việt Linh tò mò là thân phận NPC bây giờ của No.1 là gì, không biết chừng thân phận ấy có thể giúp ích cho chúng ta.

Nhưng cậu cũng rất hoài nghi khả năng No.1 đồng ý giúp đỡ. Trương Việt Linh nhớ lại câu cầu xin tôi đi của Volkov lúc ở vách núi, một dự cảm không tốt chợt dâng lên mãnh liệt trong lòng.

Trực giác nhắc nhở cậu hắn không chỉ không kém, thậm chí còn đáng sợ hơn Trương Chính.

Ngoài dự liệu của Trương Việt Linh, khi về đến nơi Volkov không cùng cậu vào làng mà lại rẽ sang lối khác, thân hình cao lớn mất hút sau ngã rẽ.

Đi đâu vậy nhỉ?

Trương Việt Linh không hỏi nhiều, miễn hắn đừng gieo thêm rắc rối là cậu đã cảm tạ trời đất.

Trương Việt Linh không vào làng ngay.

Gã dân làng khẳng định cậu và Vương Tín đã rơi xuống núi chết mất xác, trước mắt sẽ không lùng sục tìm kiếm cậu. Nhưng không thể quang minh chính đại quay về đó nữa.

Cậu cần gặp Trương Quân Lan.

Quan trọng nhất là nhanh chóng tìm thấy Vương Tín. Có thể anh ta đang giữ xương ngón tay. Chắc là không ngốc tới mức chạy về làng cầu cứu đâu.

Cậu thầm cầu nguyện Vương Tín khôn ngoan biết trốn ở đâu đó an toàn. Và đương nhiên, mong rằng khi đó anh ấy vẫn chưa chết vì mất máu quá nhiều.

Trương Việt Linh núp vào bụi cỏ gần đó, mở kho vật phẩm lấy thẻ ra gọi Trương Chính đến.

Trong lúc đợi Trương Chính, cậu nhắn tin báo cho Trương Quân Lan biết tình hình.

Chuông Nhỏ: Lấy được xương rồi.

Chuông Nhỏ: Nhưng bị kẻ địch theo dõi, hắn còn tấn công chúng tôi. Chúng tôi rơi xuống núi, lúc trở lên thì tôi bị lạc với Vương Tín. Anh ấy đang giữ xương, bị đứt một tay, sống chết chưa rõ.

Trương Việt Linh dừng lại một chốc, gõ tiếp.

Chuông Nhỏ: Tôi đã gặp No.1.

Trương Quân Lan phản hồi ngay lập tức.

[Quân Tử Như Lan đang gõ chữ...]

Quân Tử Như Lan: Em có sao không?

Trương Việt Linh chợt thấy ấm lòng, đầu ngón tay lướt trên bàn phím nhắn trả lời.

Chuông Nhỏ: Bị thương ngoài da không đáng kể.

Quân Tử Như Lan: Bên tôi cũng gặp phải chút sự cố nho nhỏ.

Quân Tử Như Lan: Tìm thấy chỗ đất chôn quan tài cổ lúc đầu rồi nhưng xung quanh nhiều người quá, không tiện đào xác lên.

Chuông Nhỏ: Quan tài cổ thì sao? Cái đầu vẫn ổn chứ?

Quân Tử Như Lan: Tôi có ghé qua một lần. Không xảy ra chuyện gì. Nhưng không thấy cậu ta.

"Cậu ta" Trương Quân Lan đề cập có lẽ là Trương Chính.

Chuông Nhỏ: Anh ghé qua lúc tôi bỏ về giữa cuộc họp đúng không?

Quân Tử Như Lan: Ừ.

Trương Việt Linh thở phào.

Chuông Nhỏ: Lúc đó anh ta ở cùng tôi.

Quân Tử Như Lan gửi biểu tượng cảm xúc mặt với lông mày rướn lên: Làm biếng trốn việc.

Trương Việt Linh phụt cười. Miêu tả khớp phết.

"Em cười gì thế?" Một giọng nói bất thình lình vang lên bên tai.

"Sao lại bị thương rồi?" Trương Chính tì cằm lên vai Trương Việt Linh, gọng kính lạnh lẽo dán vào sườn mặt cậu: "Bất cẩn quá, anh đau lòng đấy."

Tôi xin. Trương Việt Linh đẩy Trương Chính ra, giở ống quần lên: "Anh có rượu hay cồn gì đó không?"

Trương Chính đẩy cặp kính gọng vàng: "Một quý ông không bao giờ mang theo rượu bên người."

Trương Việt Linh làm mặt mệt mỏi: "Thế tôi giữ con chó vô dụng như anh lại có tác dụng gì?"

Trương Chính ôm lấy eo cậu, Trương Việt Linh giơ tay chặn ngang ngực hắn. Trương Chính yên phận giúp cậu xắn ống quần lên cao, nói không ngượng miệng: "Anh có thể sủa vài tiếng chọc em vui."

Trương Việt Linh: "..."

Một quý ông quyết tâm không chìm đắm rượu chè nhưng sủa thì lại không có vấn đề gì hả?

Cậu muốn đứng dậy, Trương Chính nghiêm mặt đè vai cậu xuống: "Yên nào."

Cậu bèn ngồi xổm xuống.

Trương Chính sợ cậu mỏi chân, cởi áo vest đắt tiền ra, trải xuống bãi cỏ: "Ngồi xuống đây đi."

Trương Việt Linh thấy hơi ngại: "Bẩn lắm."

Trương Chính: "Anh trải xuống nó cũng bẩn rồi, em không chịu ngồi thì chẳng phải phí phạm à?"

Trương Việt Linh nói không lại, đành nghe theo ngồi xuống.

Trương Chính kiểm tra hai chân cậu xong, dùng khăn tay bằng lụa lau sạch máu lẫn đất cát trên đầu gối, dặn cậu ngồi đợi một chút rồi bỏ đi.

Chừng mười phút sau Trương Chính quay lại với bó cỏ trên tay.

Thấy cậu tròn mắt, hắn nói: "Không phải cỏ đâu."

Trương Chính cho thảo dược vào miệng nhai nát rồi đắp lên đầu gối Trương Việt Linh.

Mặt cậu nhăn nhúm, túm lấy ống quần.

Trương Chính cười xấu xa ấn ngón tay một cái, hại cậu trợn mắt xuýt xoa: "Anh điên hả?"

Trương Chính lùi lại, cười đến nỗi ngả nghiêng cả người: "Đáng đời em, bị thương làm anh xót."

Trương Việt Linh: "..." Té ra là lỗi của tôi? Anh xót tôi mà chơi kiểu đó hả?

Rước về chiếc ông cố nội tưng tửng thiệt sự.

Trương Chính cẩn thận tránh vết thương kéo ống quần cậu xuống, phủi sạch đất dính trên áo vest rồi mặc lại: "Bây giờ em đi đâu?"

Trương Việt Linh nổi cáu: "Nói lại."

Viền mắt Trương Chính đỏ hoe: "Vâng, xin hỏi bây giờ ngài đi đâu thưa cậu chủ?"

Trương Việt Linh: "..." Hết nói nổi. Tôi là chủ nhân của anh, không phải bồ anh.

Trương Việt Linh hít một hơi thật sâu: "Anh bảo vệ quan tài đến đâu rồi?"

Trương Chính đáp ngay: "Về cơ bản thì buổi sáng cô ấy sẽ ngủ say."

Trương Chính hỏi: "Cậu chủ muốn đến đó?"

Trương Việt Linh lắc đầu: "Tôi cần anh giúp tôi đi tìm một người. Nhất định phải thật nhanh, tôi sợ anh ấy không chịu đựng được lâu."

"Đó là người quan trọng với cậu chủ?"

Trương Việt Linh thấy cách nói này đúng mà cũng không đúng: "Anh đừng nghĩ nhiều, không phải kiểu kia đâu. Tóm lại anh ấy đang giữ một món đồ quan trọng, tôi cần tìm lại món đồ đó gấp."

Nghe vậy lông mày nhíu chặt của Trương Chính mới giãn ra: "Em miêu tả ngoại hình xem."

"Anh ấy bị thương rất nặng, đứt cánh tay trái. Thấp hơn tôi, tóc đen mắt đen. Ừm, có râu quai nón."

Trương Chính sờ cằm đăm chiêu: "Nghe em miêu tả, hình như trên đường đến gặp em anh từng thấy người như vậy."

Trương Việt Linh sửng sốt: "Anh từng gặp? Anh cứ thế bỏ mặc anh ấy ư?"

"Một cái xác thôi mà." Trương Chính đáp bằng giọng thản nhiên: "Anh cần phải quan tâm à?"

Đôi mắt Trương Việt Linh tối sầm: "Chết... rồi à."

Trương Chính thấy tinh thần cậu sa sút, hắn cũng không vui, nhíu mày: "Em đừng đau lòng quá."

Hắn nói: "Mất nhiều máu như vậy, ở đây lại không có bệnh viện, dù em có tìm được anh ta sớm hơn cũng khó lòng cứu sống."

Trương Việt Linh khoanh tay đỡ trán, im lặng một hồi, trút tiếng thở dài: "Cũng phải."

Trương Chính thấy cậu buông lỏng đề phòng, lặng lẽ vòng ra sau cậu, không tạo tiếng động dịu dàng ôm cậu vào lòng.

Bị Trương Việt Linh phát giác, Trương Chính liền lấy đồ trong túi quần ra đánh lạc hướng: "Đồ quan trọng em cần tìm có phải thứ này không?"

Một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong đựng khúc xương thon dài thuộc về nữ giới.

Đúng là xương ngón tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net