Chương 33: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Việt Linh nhét kĩ hộp gỗ nhỏ vào bên túi quần còn lành lặn, vừa khoanh tay suy nghĩ vừa cùng Trương Chính đi về phía trước.

Chờ đến khi hai người quay lại nhà an toàn, Phạm Tuân, Trương Quân Lan và Ika đều đã có mặt.

Trương Chính là âm hồn xịn, đi lại ban ngày không có vấn đề, giấu đưa cậu vào làng cũng không gặp trở ngại luôn.

Trương Việt Linh hiếm khi tán thưởng, nhưng công nhận lần này Trương Chính được việc phết.

"Sao rồi? Có kết quả không?"

Phạm Tuân vội đáp: "Có có có."

Trương Quân Lan giao cho cậu ấy nhiệm vụ ở nhà thám thính tin tức.

Trương Việt Linh gật đầu ý bảo cậu ấy nói tiếp.

"Sau khi mọi người đi, khoảng hai giờ chiều bà chủ nhà đến hỏi em có thấy anh Linh và anh Tín về đây không? Em bảo không, rồi thấy bà chủ vui vẻ chạy ra ngoài nói chuyện với gã đàn ông nào đấy. Là cái gã lần trước tụi mình hỏi chuyện ấy. Rồi gã nói với bà chủ chuyện gì đó, biểu cảm của bà chủ lại càng rạng rỡ hơn, cứ như được chia vàng không bằng."

Biểu cảm của Trương Việt Linh trầm xuống: "Đúng là được chia."

Trương Quân Lan cười lạnh: "Xem ra tối nay nhất định phải hành động."

Phạm Tuân không hiểu lắm: "Sao vậy ạ?"

Trương Việt Linh nói: "Bà ta vui như thế, có lẽ đêm nay đến lượt nhà bà ta được chia thịt."

Phạm Tuân lắp bắp: "Được, được chia thịt?" Cậu ta nhớ tới hai ngôi nhà an toàn trước đó, lập tức nổi da gà: "Ý của anh là..."

Ika nói với Trương Quân Lan: "Anh định dùng tay đào đất à? Lấy đâu ra xẻng bây giờ?"

"Cậu lấy được không?" Trương Quân Lan dừng lại nhìn sang Trương Chính.

Trương Chính hỏi ý Trương Việt Linh, thấy cậu gật đầu bèn trả lời: "Không thành vấn đề."

Trương Quân Lan nói: "Cảm ơn."

Phạm Tuân nghĩ tới bữa tối khó mà trốn tránh, lên tiếng hỏi: "Vậy còn bữa tối? Nếu hôm nay đến lượt nhà mình, e là bà ta sẽ không để mình ăn ít, càng không để mình kiếm cớ bỏ bữa."

Mọi người trầm tư.

Trương Quân Lan nói: "Không cần giả vờ nữa, dứt khoát trở mặt. Bữa tối không cần phải ăn. Đợi mặt trời vừa lặn, tất cả mọi người khoá cửa nhà, chúng ta sẽ ra ngoài đào xác."

Trương Quân Lan quay sang nói với Trương Chính: "Phiền cậu tới trước canh giữ quan tài, đợi chúng tôi khiêng xác đến thì cùng ráp lại."

"Chỉ cần thu thập được thi thể hoàn chỉnh, quỷ nữ sẽ giúp chúng ta rời khỏi làng."

Sắp xếp xong không ai có ý kiến, mọi người lần lượt trở về phòng.

Chiều tối, hoàng hôn đỏ rực trải dài khắp làng, hệt như ngày đầu tiên vào làng. Sắc đỏ bao trùm ngôi làng như thể khoác một chiếc áo máu, khiến không khí nơi đây càng thêm phần đìu hiu và kinh dị.

Trương Quân Lan dùng tay làm gối đầu, nằm dài trên giường tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức lát nữa đào xác.

Trương Việt Linh ngồi bên mép giường không có gì làm, lấy thẻ trong kho vật phẩm ra sờ chơi.

Cậu nghiêng đầu nhìn Trương Quân Lan: "Này."

Trương Quân Lan mở một mắt dòm cậu: "Không lễ phép gì cả, em gọi ai đấy."

Trương Việt Linh mỉm cười: "Đội trưởng."

Trương Quân Lan chưa hài lòng: "Xa cách quá."

Không phải anh thích lễ phép à? Trương Việt Linh bày tỏ mình không biết No.3 ngứa ở đâu mà gãi.

Thế là cậu im luôn.

Trương Quân Lan thấy cậu không nói nữa, chậm rãi ngồi dậy: "Mới rồi gọi tôi có việc gì?"

Trương Việt Linh nói: "Anh... có đọc tin nhắn của tôi không?"

Trương Quân Lan đoán được ngay tắp lự: "Em nói chuyện em gặp Volkov à?"

Trương Việt Linh gật gật đầu.

Trương Quân Lan ngồi hẳn dậy, khoanh chân ngồi trên giường. Không biết anh ta nghĩ đến chuyện gì, khoé môi chợt cong lên.

Nét cười vẽ trên khuôn mặt điển trai, dưới ánh nến ám vàng có vẻ khó lường.

Trương Quân Lan nói: "Tạm không nói cậu ấy. Em và tên âm hồn sao rồi?"

Trương Việt Linh xua tay: "Âm hồn bất tán."

Trương Quân Lan thấy mặt cậu đen thui, bật cười ha ha: "Mặc dù phiền phức, nhưng rốt cuộc vẫn là chân tình."

Trừ việc anh ta suýt chôn sống tôi, quả thật không đến nỗi tệ. Chịu mắng được, chịu chửi được, ngoại trừ việc bám người và thả dê mọi lúc mọi nơi.

Trương Việt Linh cụp mắt, nhớ tới hành động săn sóc của Trương Chính khi đầu gối cậu bị rách, cảm xúc ghét bỏ trên mặt cậu dần phai nhạt: "Ừ."

Tiếng cười của Trương Quân Lan nhỏ dần rồi lắng xuống hẳn. Ánh trăng như sương rọi vào phòng, anh ngó nét mặt Trương Việt Linh, thấy nếp nhăn giữa hai đầu lông mày cậu chầm chậm giãn ra.

Ma xui quỷ khiến, Trương Quân Lan đột nhiên nhớ đến chiều tối hôm qua. Người này say rượu làm càn trước mặt anh, còn cả gan bày trò trêu chọc.

"Đúng là không biết tốt xấu."

No.3 dịch người đến gần, cúi đầu xuống vùi vào cổ cậu, bờ vai Trương Việt Linh cứng đờ.

"Em say rượu là giả. Nhưng hình như người bị trêu ghẹo là tôi lại có chút rung động thật."

Trương Quân Lan nói: "Hình như..."

Trương Việt Linh tiếp lời anh ta: "Hình như trí nhớ đội trưởng không tốt."

Cậu đứng dậy cười: "Đội trưởng chịu chơi chịu chi, ra tay hào phóng. Em xin cảm ơn trước."

Trương Quân Lan nhếch môi: "Cảm ơn? Bây giờ tôi chuyển một triệu điểm cho em, để xem em còn cười nổi không."

Trương Việt Linh cứng họng. Tư bản anh đừng nói điêu, tôi không tin mình hút trai dữ vậy đâu.

Trương Tư Bản nhìn cậu chăm chú: "Này!"

Trương Việt Linh: "Hở?"

Trương Quân Lan nheo mắt: "Không đúng. Sao đột nhiên em lại nhắc đến Volkov? Cậu ấy chưa làm gì em đấy chứ?"

Trương Việt Linh ngẩn người.

Ánh mắt cậu hơi ngây ra, khi đó đậu đỏ nhà trồng bị véo một cái, sống lưng vẫn còn hơi run.

Trương Việt Linh ngẩng đầu lên.

Ánh mắt No.3 tựa như có ma chú, vạch trần nội tâm của cậu: "Nghĩ gì mà lâu thế. Lẽ nào..."

Khuôn mặt No.3 càng đến càng gần, Trương Việt Linh bị doạ giật mình, ngã xuống sàn.

Cú ngã động đến vết thương ở đầu gối, làm mặt cậu nhăn nhúm như khổ qua.

Ngay lúc này, cửa sổ bị mở toang. Một bóng người cao lớn nhảy vào phòng.

Trương Chính cầm theo ba cái xẻng, mỗi tay một cây, cái còn lại kẹp vào nách.

Thấy Trương Việt Linh ngồi dưới sàn nhà, Trương Chính gầm gừ: "Thằng kia! Mày đánh em ấy à?"

Trương Việt Linh vội kéo chân hắn: "Bé mồm thôi, có cần đưa anh cái loa không!"

Trương Quân Lan đỡ cậu đứng dậy, Trương Chính dìu cánh tay còn lại.

Trương Việt Linh hỏi: "Chính, anh cao bao nhiêu?"

Trương Chính: "Cao hơn em."

Trương Việt Linh: "..." Không cần phải nhấn mạnh đâu, chuyện đấy tôi thừa biết.

Cậu nhìn nhìn, hình như chiều cao Trương Chính xêm xêm Trương Quân Lan.

Trương Việt Linh biến thành miếng thịt bị kẹp giữa hai cái bánh mì 1m9: "..."

Cậu nhìn trái nhìn phải, hai người kia không ai thả tay trước: "Tụi mình khoác tay nhau thế này giống ba chàng lính ngự lâm nhà họ Trương nhở."

Hai chàng lính họ Trương còn lại nhìn cậu một cái, cùng buông tay từ từ.

Khoé mắt Trương Việt Linh giật giật. Cậu cho rằng No.3 chẳng phải hứng thú sâu đậm gì với cậu cho cam, nhưng chất xúc tác Trương Chính lại làm dấy lên tính hiếu chiến và chinh phục của anh ta.

Đại khái là càng không có được lại càng làm người ta nhớ nhung.

Trương Việt Linh quyết định nâng giá lên năm triệu điểm, giá cắt cổ có điên mới chi.

Trương Việt Linh lấy xẻng từ tay Trương Chính, lùi về sau ba bước, lên tiếng nhắc nhở hai người đàn ông đang đấu mắt: "Tới giờ cơm rồi, xuống thôi."

Không ai trả lời.

Trương Việt Linh thấy ngại dễ sợ: "..."

Cậu nghiêm mặt, hắng giọng hai cái, trầm giọng lặp lại: "Chính, anh không nghe lời tôi à?"

Trương Chính thu lại ánh mắt rét lạnh, cúi đầu dịu dàng nói: "Anh bế em xuống lầu."

"Tôi chưa què mà." Cậu phì cười, cảm giác căng thẳng suốt tối nay cũng vơi bớt một nửa.

Trương Quân Lan cũng lấy một cái xẻng, tầm mắt đảo qua đảo lại hai người: "Thân phết nhỉ. Thế mà lúc nãy có ai đó chê phiền."

Trương Việt Linh nhướng mày: "Anh ta là con chó của tôi. Phiền hay không thì tôi vẫn phải bao dung nó. Đội trưởng có nhu cầu à?"

Trương Quân Lan: "Hắn chịu à?"

Trương Chính: "Gâu."

Trương Quân Lan: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net