Chương 34: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba chàng lính họ Trương cùng xuống lầu, chàng út Trương Việt Linh đứng đợi ở cầu thang, hai chàng lớn tiên phong xuống trước dẹp loạn.

Lúc Trương Việt Linh xuống đến nơi, hai vợ chồng chủ nhà đã bị Trương Quân Lan và Trương Chính trói lại ném lên ghế.

Bà chủ nhà giãy giụa, dùng ánh mắt thâm độc nhìn bọn họ: "Tụi mày phát hiện từ lúc nào?"

"Việc này đúng là rất khó phát hiện. Người thường thấy quỷ ai mà chả sợ, đương nhiên càng không dám mở cửa cho quỷ vào."

Sắc mặt bà chủ tệ vô cùng: "Lẽ nào mày... mày đã gặp nó?"

Trương Quân Lan nói: "Các người không trừ khử cô ấy triệt để, cũng không vứt quan tài đi, chỉ làm giảm sức mạnh của cô ấy. Mục đích là để thêu dệt nên câu chuyện ngôi làng bị quỷ ám, làm con mồi ngoan ngoãn ở trong nhà an toàn chờ chết. Đoán chừng những vụ tai nạn xe bị rơi xuống núi cũng do các người bày ra, mượn việc trong núi có nhiều thú dữ, để mọi người tưởng rằng du khách bị thú dữ xơi tái, hoàn toàn không có ai nghi ngờ."

Bà chủ vẫn chưa tin đây là sự thật: "Ban ngày nó không thể đi lại được, làm sao tụi mày gặp nó? Ban đêm thì tất cả tụi mày đều ngủ say..."

Bà ta nói tới đây chợt khựng lại: "Tối qua..."

Ánh mắt bà ta đảo một vòng, dừng lại trên người Trương Việt Linh: "Mày không có xỉn!"

Trương Việt Linh nhoẻn miệng cười.

Trương Chính nhét giẻ vào mồm bà ta.

Đợi ba mươi phút trôi qua, Ika vén rèm kiểm tra bên ngoài, nói khẽ: "Đèn tắt hết rồi."

Đã đến giờ ngủ.

Trương Quân Lan nói: "Đi thôi. Tắt đèn đi."

Phạm Tuân tắt đèn dầu, thổi tắt nến. Cả căn nhà lập tức chìm vào bóng tối.

Ba chàng lính họ Trương nối đuôi nhau ra khỏi nhà, mỗi người đều vác xẻng trên vai. Ika rời nhà cuối cùng, cẩn thận đóng cửa lại.

Nhóm người di chuyển thật nhanh, tới vị trí đã định vị bắt đầu đào đất.

Phạm Tuân và Trương Việt Linh đứng canh chừng cho ba người kia làm việc.

Để không gây tiếng động, Trương Quân Lan liên tục sử dụng đạo cụ cách âm.

Mỗi lần dùng được ba phút, tất cả bèn tranh thủ đào nhanh hết mức có thể.

Ika là người sói, sức khoẻ hơn người, tốc độ cũng nhanh nhất. Chẳng mấy chốc đã đào được một bộ thi thể.

Thi thể không được bảo quản, từ khi bị tách khỏi quan tài đã bắt đầu thối rữa, chân tay bị rã rụng rời thành từng phần. Mọi người cùng hợp sức gom lại, mỗi người chia nhau ôm một phần.

Phạm Tuân ôm thi thể trong sợ hãi, có vài miếng thịt vẫn còn dính trên xương, bốc mùi thối khủng khiếp.

Phạm Tuân vừa bước theo sau lưng Trương Quân Lan vừa nghĩ thầm: 'Xương rã hết cả rồi, chốc nữa ráp lại kiểu gì đây.'

"Các cậu làm gì ở đây thế?"

Một tiếng nói đầy giận dữ rít lên sau lưng Trương Việt Linh và Trương Quân Lan.

Trương Việt Linh xoay người lại.

Trong đêm tôi, đôi mắt của trưởng làng đỏ ngầu như con thú đã nhịn đói nhiều ngày.

Trưởng làng bước từ từ khỏi chỗ tối, toàn thân bị ánh trăng chiếu vào. Dưới ánh sáng mờ ảo có thể thấy chiếc xẻng ông ta đang giấu sau lưng.

"Xem ra đêm nay tôi tìm được năm con thỏ không nghe lời đi lạc bầy."

Căn nhà chứa quan tài cổ ở ngay trước mắt, đột ngột có tiếng người gào lớn: "Tụi nó ở bên kia!"

Trong lúc nhóm Trương Việt Linh đào xác, dân làng đã đến ngôi nhà an toàn của họ và phát hiện bà chủ bị trói lại, trong nhà không còn đứa nào.

Mọi người cắn răng chạy ào về phía trước, Trương Chính hét lên với Trương Việt Linh: "Chạy đi!"

Tuy Trương Chính là âm hồn nhưng cũng không có phép thần thông hay ba đầu sáu tay, hắn dùng xẻng làm vũ khí, đánh trực tiếp với dân làng.

Điểm lợi hại của Trương Chính là đâm hoài không chết. Cho dù eo của hắn bị cắt đứt, máu tuôn xối xả nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ thản nhiên.

Máu từ eo hắn tuôn ra cứ như dòng suối chảy mãi không hết, nhuộm đỏ đao và cuốc của dân làng.

Trương Việt Linh thấy mà sợ hãi. Cậu không dừng lại, cắm đầu chạy về trước.

Đột nhiên cổ chân bị thứ gì đó rất cứng ném trúng làm cậu ngã lăn ra đất.

Trương Việt Linh không dám té ngã quá một giây, tức tốc bò dậy ngay lập tức. Vừa ngẩng đầu lên, một cây cuốc đã bổ thẳng vào mặt cậu.

Trương Việt Linh nghiêng đầu sang một bên, cuốc cắm vào mặt đất. Gã dân làng cầm cuốc trợn mắt nhìn cậu, lại dùng sức nhấc cây cuốc lên.

Đờ mờ. Cậu đứng dậy chạy thục mạng.

[Trời ơi căng căng.]

[Chạy nhanh lên bé ơi!]

Xung quanh đều là dân làng điên cuồng nhào đến, đất trời như bị đảo loạn. Trương Việt Linh cắm đầu chạy như điên, đầu choáng tai ù, trong phút chốc chẳng biết nhà chứa quan tài là căn nào nữa.

[Ting! Ting! Ting!]

Tin nhắn từ kênh tổ đội réo liên tục nhưng Trương Việt Linh không có thời gian đứng lại xem.

Có lẽ Trương Quân Lan đã vào nhà rồi. Không biết anh ta có ngăn được dân làng không.

Trương Việt Linh mò mẫm lấy dao găm trong túi áo khoác ra, nắm chặt trong tay.

Bên tai cậu tựa hồ không ngừng vang lên rất nhiều giọng nói: "Đánh trả đi. Tại sao không đánh trả?"

"Chỉ biết chạy thôi à?"

"Làm gì vậy? Đáng thất vọng làm sao! Chẳng phải ngươi làm tốt chuyện đó lắm ư?"

"Giải phóng cơn giận chết người của ngươi đi, ứng viên Phẫn Nộ."

Trương Việt Linh cắn chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán.

"Tao phải cắt chân giữa của thằng ranh đó rồi nhét vào mông nó! Nó dám đánh vào mặt tao!"

"Anh Nam, có người nói thấy thằng nhóc chạy vào toà nhà đằng trước!"

"Phong toả ngõ sau! Để tao chống mắt coi nó mọc cánh chạy trốn kiểu gì."

"Chết tiệt! Thằng khốn đó chạy lên lầu rồi!"

"Ư... Khục!"

"Anh Nam! Mày... Mày... Mày dám..."

"Ặc..."

Trước mắt Trương Việt Linh dần nhiễm đỏ, dường như cả thế giới đã biến thành một cái miệng đỏ ngòm đáng sợ. Nó đang há cái miệng đầy máu về phía cậu, để lộ hàm răng trắng ớn lởm chởm.

Bỗng, mặt Trương Việt Linh bất ngờ đập thẳng vào một khuôn ngực mạnh mẽ.

Bộ lông trắng muốt tỏa ra nhiệt độ ấm áp, bất giác khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn dựa dẫm.

Hắn đứng hiên ngang ở nơi đó, toàn thân như phát ra hào quang rực rỡ, cao quý không gì sánh bằng.

Tiếng bước chân dồn dập đuổi theo phía sau cũng vì sự xuất hiện của hắn mà im bặt.

Có người lắp bắp la lên: "Sơn, Sơn Thần!"

"Sơn Thần hiển linh!"

Cả đám dân làng vội buông cuốc quỳ lạy.

Bọn chúng lạy xong, thấy Trương Việt Linh đứng sững người, giận dữ quát: "Tại sao mày không quỳ xuống! Bất kính với thần linh là tội chết!"

Trương Việt Linh vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc.

Những người khác trong nhóm cũng hoang mang trước sự xuất hiện của No.1.

Khuôn mặt Ika có vết máu bắn lên, cặp vuốt sói nhuộm máu. Ika quay đầu nhìn Volkov, thế nhưng không hề do dự quỳ một chân xuống.

Phạm Tuân thấy thế cũng quỳ theo.

Trương Quân Lan đang đứng trước cửa nhà bảo vệ quan tài, thấy dân làng bất ngờ dừng tay đồng loạt quỳ rạp xuống đất, không khỏi ngỡ ngàng.

No.3 bước ra ngoài, trông thấy bóng trắng phía trước, tức thì hiểu ra.

Trương Quân Lan không lãng phí một giây quý giá nào, vọt vào nhà đóng cửa, bắt đầu ráp thi thể.

Nửa người Trương Chính bị chém đứt, nằm dưới đất nhìn về phía Trương Việt Linh. Volkov của hắn chỉ có thể chết trong tay hắn!

Trương Chính nỗ lực lật người, chống tay bò trên đất, gấp gáp nối lại nửa thân dưới bị đứt lìa.

Một dân làng ở ngay đó thấy Trương Chính vẫn có thể bò được, mặt hoảng như thấy quỷ, bổ cây cuốc trong tay về phía hắn.

Phập một tiếng, đầu Trương Chính lăn lông lốc.

Trương Chính chết lặng: "..."

Đôi mắt quý ông đỏ ngầu, nghiến răng kẽo kẹt, tức điên thét lên một tiếng ụ á!

Tiếng gầm của Trương Chính như hồi chuông báo tử đánh tỉnh Trương Việt Linh.

Cậu giật mình nắm chặt dao găm trong tay, co giò bỏ chạy theo phản xạ.

Volkov chặn đường Trương Việt Linh, khoé miệng khẽ nhếch: "Đi đâu?"

Tầm mắt Vladimir Volkov dừng lại trên chiếc áo sơ mi ướt nhẹp, đôi mắt tối lại: "Quay lưng lại. Úp mặt vào tường."

Trương Việt Linh sững sờ. Gì cơ?

Volkov nhấc chân đá vào đầu gối cậu một cái.

Trương Việt Linh trợn mắt đau điếng, đầu choáng váng, chống một chân xuống.

"Tôi đã nói thế nào."

Volkov ngồi xổm, duỗi tay nâng cằm cậu: "Xương cậu không đủ cứng đâu."

Trương Việt Linh cảm thấy đôi vai như bị tảng đá nặng ngàn cân đè nặng, không đứng lên nổi, giữ nguyên tư thế quỳ: "Tại... sao?"

Volkov trầm ngâm.

Hắn liếc dao găm trong tay cậu, thở dài: "Ai, chắc là nhạt nhẽo quá."

Trương Việt Linh: "Thằng chó điên này!"

Nói như vậy thì thân phận NPC của No.1 chính là con quỷ thứ hai. Con quỷ thật sự xúi giục dân làng dấn thân vào con đường ăn thịt người.

Không phải Sơn Thần. Mà là Tà Thần.

Điều này giải thích tại sao khi ấy No.1 lại đúng lúc xuất hiện ở vách núi "cứu" cậu, vì xương ngón tay do "Sơn Thần" trông coi.

"Sơn Thần" không bị chọc giận, khoé miệng nhếch lên một nụ cười mỉm.

Nét cười vẽ trên mặt hắn, bao hàm chế giễu và mỉa mai: "Chúng ta chơi một trò chơi nhé?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net