Chương 35: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Volkov đứng dậy, đút tay vào túi quần, lạnh lùng ra lệnh: "Nhốt chúng vào tầng hầm."

"Vâng!"

Trưởng làng mon men đến hỏi hắn: "Thưa ngài, vì sao không giết chúng luôn ạ?"

Volkov lạnh lùng nói: "Con mồi không có khả năng phản kháng chẳng có gì thú vị."

Trưởng làng bừng tỉnh: "Có phải ý ngài là..."

Volkov ừ một tiếng: "Chuẩn bị đi."

Đôi mắt trưởng làng sáng lên, làm vẻ mặt đã hiểu rồi cung kính lui xuống.

Ông ta dặn người dưới chuẩn bị, nói: "Thông báo mọi người, ngài ấy muốn đi săn."

Khu bình luận ngỡ ngàng và bật ngửa.

[Aissss chết tiệt =)))))))) No.1 làm phản diện à?]

[Biểu cảm đột nhiên trở nên háo sắc.jpg]

[Sáng sớm thức dậy tôi bỗng thấy một chiếc phản diện quá đẹp trai!]

[Thuyền No.1 x Chuông Nhỏ đừng chìm hu hu!]

[Thuyền No.1 x No.3 cũng lênh đênh vl, No.1 đừng làm em hoang mang.]

[Chỉ fan couple bất ngờ thôi chứ fan only tụi tui nào có lạ gì nết của ngài Volkov =)))))]

Những tồn tại sau màn hình mỉm cười nhìn nhau, một bàn tay trắng bệch cầm ly rượu vàng vươn ra từ sương đen đậm đặc. Tiếng cười hùng hậu vang lên hướng về chiếc ghế trên cao: "No.1 luôn biết cách làm tiết mục nhàm chán trở nên thú vị."

Đến giờ hoạt động ban đêm, đầu quỷ bay khỏi quan tài, lơ lửng quanh Trương Chính như đang thắc mắc tại sao hắn chỉ còn mỗi cái đầu.

Đầu của Trương Chính và đầu quỷ bốn mắt nhìn nhau: "..."

Trương Chính lên tiếng nhờ: "Cô gái, đem tôi qua bển được không?"

Đầu quỷ gật gật, há miệng dùng sức cắn chặt lỗ tai Trương Chính, gắp hắn bay lên.

Do chỉ ngậm một bên tai, đầu Trương Chính bị vẹo sang một bên, trông cực kỳ tức cười.

Hai cái đầu nương tựa vào nhau, bay xiêu xiêu vẹo vẹo tới chỗ cơ thể Trương Chính.

Đầu hắn nặng quá, trên đường bị rơi khỏi miệng quỷ nữ mấy lần, cả khuôn mặt toàn là đất cát.

Lúc đến nơi, quỷ nữ đã mệt thở không ra hơi, nằm yên nhìn Trương Chính bắt đầu nối đầu vào cổ.

Một con mắt còn lành lặn của quỷ nữ hâm mộ nhìn Trương Chính, như đang cảm thán hắn thật lợi hại có thể tự mình nối lại thân thể.

Ngoài nhà truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, hình như đang đốt đèn nổi lửa.

Dân làng hô hào nhau chuẩn bị gì đó, bầu không khí vô cùng rộn ràng: "Đánh thức tụi nó dậy!"

Trương Chính vừa vất vả nối lại tay chân vừa tranh thủ nhớ đến Trương Việt Linh, nói: "Đợi tôi xong sẽ giúp cô ráp thân thể."

Trương Chính rũ mắt: "Mặc dù tôi rất muốn làm đôi chồng chồng ma cùng Volkov, nhưng tôi đã hứa sẽ đưa em ấy rời khỏi đây an toàn."

Lúc Trương Việt Linh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối om.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, tỏa ra mùi ẩm ướt và tanh nồng.

Trong phòng phơi đầy da người còn đẫm máu, trên chiếc bàn gần đó chất rất nhiều đầu người. Những cái đầu bị xếp chồng lên nhau, cặp mắt bị khoét ra ngâm vào lọ để bảo quản. Biểu cảm của họ đều rất bình yên. Trái lại những cái đầu khác bị treo ở hai bên vách tường lại tràn ngập sợ sệt và kinh hãi.

Những cái đầu bị treo hẳn là những người bị bỏ lại ngoài sân trong đêm đầu tiên.

Tất cả bọn họ đều chỉ còn lại phần đầu, cơ thể đã bị xử lý sạch sẽ.

Dạ dày Trương Việt Linh nhộn nhạo, cảm giác nôn mửa trào ngược từ cuống họng.

Cậu ngậm chặt miệng, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, càng hít vào lại càng buồn nôn.

Trương Việt Linh thử cựa người. Hai tay cậu bị trói ngược sau lưng, không thể cử động.

Vào lúc này, những người khác trong nhóm cũng bắt đầu tỉnh lại.

Phạm Tuân không giỏi nhìn đêm, phải mất một lúc đợi đôi mắt thích ứng với bóng tối.

Khi nhìn rõ hoàn cảnh nơi đây, Phạm Tuân sợ tới xém chút cắn trúng lưỡi: "Xác xác xác chết!"

Trương Quân Lan mở mắt liếc nhìn Ika đang cúi gằm mặt: "Em cũng ở đây à?"

Ika nhíu mày: "Anh ấy không bao giờ thiên vị."

Trương Quân Lan nói: "Tôi ráp được một nửa rồi, tiếc là vẫn không kịp."

Phạm Tuân khóc nức nở: "Chẳng phải No.1 cũng là người chơi giống mình sao? Vì sao anh ấy lại cùng dân làng hãm hại chúng ta?"

Trương Quân Lan bảo: "Bây giờ cậu ấy không phải No.1 mà là Sơn Thần."

Phạm Tuân nghe thế lại khóc lớn hơn: "Hu hu em không muốn chết!"

Trương Quân Lan không hề hoảng loạn, bình tĩnh nhìn cậu ta: "Yên tâm. No.1 sẽ không để cậu chết như những thi thể kia đâu."

Phạm Tuân sợ xanh mặt: "Kiểu này kiểu kia nghĩa là sao? Là kiểu gì cũng chết ạ?"

Trương Quân Lan nhàn nhạt nói: "Không phát hiện nhóm chúng ta thiếu ai à?"

Trương Việt Linh giật mình. Bây giờ mới phát hiện không thấy Trương Chính.

Trương Quân Lan: "Thi thể của quỷ nữ vẫn chưa ráp xong, chỉ cần nguyện vọng của Việt Linh chưa được hoàn thành thì Trương Chính sẽ không biến mất. Hơn hết là cậu ta không giống chúng ta."

Ngoài phòng có tiếng mở khoá lạch cạch, cánh cửa chầm chậm mở ra.

Trăng lạnh như sương, ánh sáng bên ngoài tràn vào phòng bị ngăn lại bởi thân hình cao lớn đứng ở cửa. Cái bóng đen trên mặt đất kéo dài đến tận chỗ Trương Việt Linh, bao phủ cả thân thể cậu.

Volkov nhìn thoáng qua No.3: "Muốn sống thì chạy nhanh vào."

Trương Quân Lan than thở: "Cậu đúng là không nể mặt anh em."

Ika lầm lì như có điều không vừa ý.

Volkov duỗi tay sờ đầu Ika, cong môi cười: "Người đâu, khiêng hết ra ngoài."

Dân làng răm rắp làm theo lệnh Volkov khiêng lần lượt từng người ra sân.

Trong sân đốt đèn sáng trưng, dân làng đứng tụ tập xung quanh vòng tròn, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí. Nào là cuốc, đao, dao, xà beng...

Nhóm Trương Việt Linh bị mấy gã to con áp tải vào giữa vòng tròn rồi bị nhấn quỳ xuống đất.

Dân làng kích động nhìn chằm chằm bọn họ, mấy chục cặp mắt lập tức sáng rỡ như mèo thấy mỡ.

"Chàng trai tóc đen gầy gầy là của tôi!"

"Đứa mặc áo đen là của tôi nha!"

"Thằng bé kia nhìn ngon miệng quá nhưng mà hơi lông lá, lại phải tốn công trụng nước sôi."

[Hơ hơ thử đụng vô em bé đi. Mài dao.jpg]

[Ké! Mài mã tấu.jpg]

Trưởng làng bước ra ổn định đám đông đang phấn khích hào hứng, gõ cây gậy chống xuống đất phát ra tiếng cộc cộc, cất cao giọng nói: "Tất cả trật tự!"

Trước tiên ông ta thành tâm vái lạy Sơn Thần đang ngồi trên ghế một cái.

Dân làng lục đục làm theo, quỳ xuống thành kính vái thần linh.

Xong xuôi, trưởng làng nói tiếp: "Theo lệ cũ, ai săn được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

Trưởng làng nói dứt lời, nhìn về phía đám Trương Việt Linh rồi hỏi gã đứng cạnh: "Tụi còn lại đâu?"

"Tụi nó ngủ say như chết, đám thằng Bảo đang gọi dậy ạ. Chắc sắp tới rồi."

"Khoan đã."

Volkov lười biếng dựa vào ghế, nâng cánh tay chỉ vào Trương Việt Linh: "Lại đây."

Đại khái là ánh mắt của cậu rất đặc biệt. Hắn nhận thấy có người đang nhìn mình, mở mắt liền hứng trọn ánh nhìn tràn ngập phẫn nộ của chàng trai.

Phẫn nộ và khinh thường.

Từ trước tới nay không một ai dám khinh thường hắn, dù là trước khi trở thành No.1.

Volkov cảm thấy đôi mắt này rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu.

Trong lúc hắn nhớ lại, Trương Việt Linh nhếch môi cười. Dân làng đứng canh giữ vật tế thấy vậy quét chân đá vào bụng cậu.

Khuôn mặt xinh đẹp cũng bị ăn một cú đấm. Khoé miệng rướm máu, ánh sáng mãnh liệt trong mắt lại chưa từng tắt đi.

Trước mắt Volkov bỗng xuất hiện vô số hình ảnh.

Hiện trường khói lửa hỗn loạn, dưới đất bốc lên từng trận máu tươi nồng nặc.

Hắn cúi đầu thấy đồng đội bị trúng đạn túm chặt ống quần mình, chẳng thể nhận ra đó là ai vì mặt đã bị bắn nát, lỗ đạn phủ kín toàn thân không còn nơi nào nguyên vẹn. Máu từ những lỗ đạn trên cơ thể cậu ấy ồ ạt chảy ra, nhuộm ướt mũi giày hắn.

Hắn quay đầu.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, một người đàn ông vác khẩu súng trên vai tiến về phía hắn.

Lúc đó đối phương cũng nở một nụ cười.

Đó là một chàng trai rất đẹp, phải dùng cụm từ kiệt tác của thần để hình dung. Ngàn vạn sao trời làm nền, lúc cười rộ lên hệt như ánh dương chiếu rọi.

Ngay sau đó, mũi giày người nọ giẫm lên thi thể xấu số đã ngã xuống bên cạnh. Óc trắng từ đầu thi thể bị giẫm bẹp phọt ra phùn phụt.

Chàng trai cười tủm tỉm, vành mắt cong cong. Nụ cười giây trước vẫn còn rực rỡ, giây sau lại như bao phủ muôn trùng hắc ám. Đồng tử tím đậm, từ nơi đáy mắt sâu thẳm tràn ra bóng tối huỷ diệt.

Đẹp trong sáng như trăng non ngày rằm, lại khủng khiếp ghê rợn như ác quỷ hiện thân.

Người đó dùng mũi giày nâng cằm hắn lên: "Vậy ra ngươi là kẻ duy nhất còn sống."

Đối phương nhếch môi khinh thường: "Lycaan thiện chiến, cũng chỉ như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net