Chương 37: Ngôi Làng Bị Quỷ Ám (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Quân Lan vươn tay đỡ cậu, thấy mặt cậu đỏ bừng, hỏi: "Không sao chứ?"

Trương Việt Linh nhắm mắt, cơn đau từ đầu gối lại truyền đến: "Chắc là nhiễm trùng rồi."

Trương Quân Lan dừng lại liếc xuống ống quần của cậu. Tuy quần đen không thấy rõ vết máu nhưng có thể ngửi được mùi máu nhàn nhạt, biểu hiện rõ ràng nhất là thân nhiệt nóng hừng hực của chàng trai: "Lát nữa nhớ chạy gần tôi."

Trương Việt Linh đột nhiên khựng lại, hỏi: "Tại sao từ lúc hắn xuất hiện đến giờ anh không ngạc nhiên chút nào vậy?"

Từ lần đầu cậu nhắn báo cho No.3 biết No.1 đang ở đây sáng nay, đến khi chiều tối nhắc lại lần nữa anh ta đều không ngạc nhiên.

Thái độ không chỉ cực kỳ bình thản, còn cười rất kỳ lạ. Giống như... hưng phấn.

Trương Quân Lan cười cười: "Ngạc nhiên có ích gì chứ."

Đừng nói với tôi đây không phải lần đầu tiên thằng chó điên kia làm trò này.

Trương Quân Lan sờ lông mày: "Đại khái là cậu ấy thấy nhạt nhẽo."

Lông mày Trương Việt Linh thoáng vặn vẹo. Lại là hai từ chết tiệt này.

Trương Quân Lan hạ thấp giọng: "Các hoàng tử Địa Ngục không thích một vòng chơi nhàm chán. Volkov thường là người chủ trì vòng chơi phụ."

Vòng chơi phụ? Là đóng vai NPC vào những phút chót trước khi người chơi thành công và dập tắt hy vọng của họ?

Trương Việt Linh hít một hơi sâu. Cơn sốt làm tâm trạng cậu càng thêm tồi tệ.

"Vậy anh ta định làm gì chúng ta?" Phạm Tuân nhíu mày lo lắng: "Vừa rồi em nghe chúng đề cập đến đi săn. Vậy chúng ta chính là con mồi?"

Trưởng làng sai người cởi trói cho cả nhóm.

"Cuộc săn sẽ bắt đầu sau khi vật săn tập trung đông đủ. Lúc đó tụi bây có mười giây để chạy."

Để dân làng không nghe được cuộc nói chuyện của họ, Trương Quân Lan thêm tất cả vào đội.

Quân Tử Như Lan: Việc cấp bách bây giờ là ráp thi thể cho quỷ nữ. Nếu không thể hoàn thành việc đó trong đêm nay, cho dù chạy thoát được cuộc săn này, tất cả chúng ta vẫn sẽ chết.

Quân Tử Như Lan: Lúc đào được thi thể tôi đã gắn định vị lên đó. Bây giờ tôi sẽ gửi cho các bạn.

[Tổ đội: Quân Tử Như Lan gửi định vị cho bạn.]

Quân Tử Như Lan: Bằng mọi giá phải lấy được rồi tập trung ở nhà an toàn.

Trương Quân Lan nhìn sang cậu.

Quân Tử Như Lan: Một phần thi thể đang chuyển động, tôi đoán Trương Chính đã lấy nó. Tôi đã gửi định vị của cậu ta cho em.

Chuông Nhỏ: Ừm.

Phạm Tuân: N-Nhà an toàn nào ạ?

Ika: Nhà chứa quan tài cổ.

Phạm Tuân: Nếu không đến được nhà an toàn hoặc không lấy được thi thể thì sao?

Ika: Chết.

Phạm Tuân nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Ika.

[Tổ đội: Quân Tử Như Lan chia sẻ cho bạn đạo cụ cấp A Xúc Xắc Ẩn Thân. Lượt sử dụng: 1/1.]

Quân Tử Như Lan: Khi đến được vị trí của thi thể hãy sử dụng đạo cụ này. Ném được bao nhiêu nút thì có bấy nhiêu thời gian tàng hình. Giới hạn thấp nhất là một phút tương đương một nút.

Trương Quân Lan tiếp tục chia sẻ đạo cụ.

[Tổ đội: Quân Tử Như Lan chia sẻ cho bạn đạo cụ cấp A Chìa Khoá Vạn Năng. Lượt sử dụng: 0/1.]

Trương Việt Linh tiếc nuối nghĩ thầm, lượt sử dụng Chìa Khoá Vạn Năng của mình hết rồi. Biết thế lúc đó đã kêu No.3 tự mở cửa.

Nhưng cũng không sao. No.3 nói Trương Chính đã lấy được một phần thi thể, nhanh chóng gặp anh ta là được.

Trương Việt Linh lấy thẻ triệu hồi nhân vật ra trong kho vật phẩm ra, thử gọi Trương Chính.

Trong lúc đó, những người chơi khác cũng đã bị gọi dậy.

Do bữa tối đã ăn thuốc ngủ nên tinh thần của bọn họ không tỉnh táo lắm. Bất thình lình bị dân làng tạt nước gọi dậy lúc nửa đêm, phát hiện đôi tay bị trói chặt, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập sợ hãi.

Nhóm người chơi mới bị áp giải đến cũng được cởi trói, tuy nhiên cổ tay họ còn hơi bủn rủn.

Tác dụng của thuốc chưa hết, sau khi nghe trưởng làng phổ biến luật chơi, sắc mặt nhóm người xám như tro tàn. Ngủ dậy bỗng phát hiện bản thân biến thành con mồi bị săn như động vật.

Lúc này thông báo của hệ thống vang lên, màn hình nhỏ xuất hiện trước mắt Trương Việt Linh.

[Nhiệm vụ phụ: Cuộc đi săn đẫm máu.]

[Yêu cầu: Sống sót.]

[Phần thưởng: 500 điểm.]

[Đôi mắt dân làng loé lên sự thèm thuồng và khát máu. Giờ đây đôi chân bạn khó thể tự chủ run rẩy vì sợ hãi. Kẻ săn mồi đang nhắm đến vị thịt tươi ngon của bạn. Hãy sẵn sàng cho cuộc đi săn!]

Mọi người hoảng sợ nhìn màn hình, không thể tin được bật khóc: "Tại, tại sao lại như vậy?"

Phạm Tuân bị tiếng khóc của nhóm người mới đến làm hóa đá, đầu gối khẽ run lên.

Vụt một tiếng.

Một cái roi dài bay đến trước mặt mọi người.

Ika nhanh tay lẹ mắt kéo Phạm Tuân đang cúi gằm mặt ra khỏi đó.

Có vài người bị đánh trúng té ngã xuống đất, cánh tay bị lưỡi roi gắn lưỡi lam vụt trúng rách tay, máu chảy đầm đìa.

"Áaaaaaa!"

Có người bị roi quất trúng mặt, ôm khuôn mặt bê bết máu bỏ chạy.

Trưởng làng gõ gậy xuống đất cộc cộc, nở nụ cười dữ tợn: "Cuộc săn chính thức bắt đầu."

"Các ngươi có mười giây."

Nhận được hiệu lệnh bắt đầu, toàn bộ người chơi lập tức cắm đầu chạy như điên.

"Đi thôi." Trương Quân Lan mở đường cho Trương Việt Linh.

Trương Việt Linh cắn răng nhịn cơn đau từ đầu gối truyền đến, liều mạng chạy về phía trước.

Để gia tăng kích thích, đèn lồng trong làng đều bị gỡ xuống.

Màn đêm vô tận bao trùm lên sự sợ hãi của những con người đang hoảng loạn tháo chạy.

Giờ phút này bọn họ thật sự trông rất giống động vật bị người ta đi săn, phía sau là kẻ săn mồi nhe nanh vuốt thèm thuồng, đằng trước là bóng đêm tối tăm như mực.

Người chơi không được phát đèn hay bất kỳ vũ khí nào để tự vệ. Bóng đêm khiến nỗi kinh hoàng trong lòng họ bị đẩy cao đến cực hạn.

May mắn thay, tin tốt là dân làng cũng không cầm đèn như họ. Có điều tin xấu là khả năng nhìn đêm của người dân nơi đây lại rất tốt.

Dân làng sống trên núi sâu vốn không có đèn điện, họ đã quen với ánh sáng yếu ớt của nến và đèn dầu. Hơn nữa thân phận bây giờ của dân làng là kẻ săn mồi. Khác với người chơi run rẩy sợ sệt, sự tự tin của kẻ đi săn khiến họ càng dễ dàng thích ứng với việc di chuyển trong bóng đêm.

Di chuyển trong bóng tối là chuyện không dễ dàng chút nào, đêm nay trên trời không có trăng, xui xẻo đến thế là cùng.

Những người chơi khác chạy rất khó khăn, do quá sợ hãi nên họ chỉ biết cắm đầu chạy càng lẹ càng tốt, vì vậy va trúng đồ vật bị vấp té trầy trụa.

Phía Trương Việt Linh tương đối thuận lợi. Có điều vết thương bị rách ở đầu gối càng chạy lại càng nghiêm trọng, cậu buộc phải thả chậm tốc độ, núp vào khe hở hẹp giữa hai ngôi nhà để nghỉ chân.

Cũng may khả năng nhìn đêm của Trương Việt Linh không tồi, phải nói là xuất sắc. Cậu dựa vào tường, bỗng nhớ lại hồi phải khiêng mấy chục cái xác trong một đêm. Đường đến bãi tha ma cũng giống hệt đêm nay, không có một ngọn đèn nào.

Trương Việt Linh mở màn hình lập thể lên, chấm đỏ định vị đang ở cách cậu ba ngôi nhà.

Trương Việt Linh thấy khoảng cách đã đủ gần, lấy thẻ ra gọi Trương Chính.

Ở vòng tròn ngoài kia, mười giây đã trôi qua.

Dân làng hào hứng cười ré lên, trong đêm tối cất lên những tràng cười kinh dị.

"Tao sẽ bắt được chúng mày!"

"Hú hú các bé ngoan ơi mau ra đây nào!"

Chưa bao lâu đã có người chơi bị bắt lại, chỉ nghe người đó hét lên một tiếng thảm thiết, tiếp theo sau lại vang lên âm thanh bình bịch nặng nề.

Mắt người đó trợn trắng, nước mắt vẫn còn đọng ở khoé mi, đầu lìa khỏi cổ.

Con mồi đầu tiên đã bị kết liễu, vén bức màn khởi đầu cho đêm giết chóc đẫm máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net