Chương 40: Truy Sát (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dân làng phóng đến như bay.

Trương Việt Linh nhìn xuống chân mình, lòng như lửa đốt. Đờ mờ!

Thế nhưng kỳ lạ là trong nháy mắt khi dân làng xông đến, bọn chúng bỗng bị chặn lại ngoài bức tường sương đen.

Cặp mắt bọn chúng trắng dã, không có tròng đen, hoàn toàn bị điều khiển bởi No.1.

Nét mặt Volkov khẽ thay đổi: "Là vậy à."

Mặc dù hắn có quyền hạn nhất định nhưng vẫn phải tuân thủ quy luật của thế giới này, đó là luật do "Nó" đặt ra để đề phòng trường hợp NPC lạm quyền tàn sát người chơi.

Trong thế giới người chết, hắn không thể đích thân bước vào đó truy sát, buộc phải thông qua vật dẫn mới có thể công kích sinh mệnh bên trong.

Mặt khác, độ khó khi thao túng những vật dẫn trong thế giới đó cũng sẽ tăng gấp mười lần.

Tuy nhiên phát hiện này không làm No.1 thất vọng, trái lại càng khiến hắn hưng phấn hơn.

Volkov thao túng dân làng lao tới lần nữa. Bàn tay của chúng đâm liên tục vào sương đen, mặc kệ bị làn sương ăn mòn máu chảy đầm đìa.

Máu tươi chảy vào tầm mắt, nhuộm đỏ mặt đất lại càng làm No.1 thích thú hơn.

Trương Việt Linh căng thẳng tột độ.

Khi một trong các bàn tay cuối cùng cũng xuyên qua được bức tường, trông thấy bàn tay nọ đã bị ăn mòn gần hết, máu thịt bầy nhầy lòi xương trắng hếu, sắc mặt cậu cũng trắng bệch.

Nhưng may mắn là rốt cuộc chúng vẫn không vào được. Một bàn tay và một nửa cái đầu bị kẹt giữa bức tường và thế giới thật, não trắng chảy ra từ hộp sọ nát bét bị sương đen ăn mòn từ từ.

Làn sương này có điểm nào đó rất quen, làm cậu nhớ về làn sương đã giết chết những người chơi rời khỏi hội trường lúc đó.

Sương đen chén sạch sẽ những cái xác kia xong, bức tường chợt run lên một cái giống như sinh vật sống vừa được ăn no.

No.1 trầm ngâm.

Volkov bước tới đứng cạnh vũng máu mấy cái xác để lại, ánh mắt quét qua vài miếng thịt vụn còn sót rơi vãi dưới đất của bọn họ: "Tệ thật. Xem ra cần kéo bé thỏ gian lận ra khỏi đó mới xử em được."

Volkov chuyển mắt sang cậu.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp ba tiếng ầm ầm ầm vang lên, lưỡi kiếm vô hình từng chém đứt tay gã dân làng trước đó chém thẳng vào sương đen.

Lưỡi kiếm vô hình khổng lồ chém một đường sâu hoắm lên bức tường.

Bức tường sương đen bắt đầu rung chuyển, bề mặt của nó vặn vẹo như đang gầm rú dữ dội.

[Tường thành bóng tối đang đau đớn.]

Gì vậy? Trương Việt Linh kinh ngạc nhìn màn hình thông báo nhảy lên xung quanh cậu.

Một rung động bỗng nhiên thông qua hư không xâm nhập tinh thần của Trương Việt Linh.

"Ngươi là... loài người? Còn sống? Sao ngươi vào đây được?"

Thậm chí Trương Việt Linh còn cảm nhận được sự lạnh lẽo kỳ lạ khi rung động đó chạm vào tinh thần của cậu.

"Một người bạn đã mang tôi vào." Trương Việt Linh nghe thấy giọng mình vang lên. Cậu ngạc nhiên sờ môi mình. Cậu không hề mở miệng, hai cánh môi không động, song âm thanh lại rất rõ ràng.

Cậu bổ sung: "Trạng thái hiện giờ tôi cũng không hẳn là người sống. Anh ấy nói đã giết tôi rồi."

Dường như rung động đã cười.

Sau tràng cười khó hiểu, bóng đen từ hư không đột nhiên quấn lấy thân thể Trương Việt Linh.

Cậu thấy tim mình như bị bàn tay vô hình bóp mạnh một cách tàn nhẫn, đau không thở nổi.

"Người chết sẽ không có trái tim. Quả nhiên là sinh vật nhỏ yếu ngu xuẩn."

Lúc này màn hình thông báo lại nhảy lên.

[Tường thành bóng tối yêu cầu kẻ xâm nhập bỏ tay khỏi người của mình.]

Kẻ xâm nhập rít lên chói tai: "Đồ ngu! Ngươi đang bảo vệ một sinh vật sống!"

[Tường thành bóng tối nói rằng thân phận hiện tại của người chơi Trương Việt Linh là bán âm hồn.]

[Tường thành bóng tối yêu cầu kẻ xâm nhập trở về chỗ ngồi ngay lập tức.]

[Tường thành bóng tối nói rằng đây là một hành vi vượt quá quyền hạn được cho phép.]

Kẻ xâm nhập im lặng.

[Tường thành bóng tối đang tiến hành trục xuất.]

Bóng tối đang quấn lấy cơ thể Trương Việt Linh lập tức tan biến, hô hấp dần trở lại bình thường.

[Tường thành bóng tối yêu cầu bạn hãy chạy ngay lập tức.]

[Tường thành bóng tối nói No.1 rất khó xác định vị trí của bạn khi ở trong này.]

Trương Việt Linh nhìn ra ngoài. Ánh mắt No.1 vẫn luôn theo dõi mỗi một cử động của cậu.

Bức tường nói rằng cậu đang là bán âm hồn, nghĩa là nếu cậu không thể vượt qua tối hôm nay thì sẽ trở thành âm hồn thật sự.

Tim Trương Việt Linh đập thình thịch, vội cong đít chạy. Lúc đầu tưởng hắn không vào được nên mới đứng quan sát, bây giờ hình như đíu ổn rồi.

Theo quy tắc Volkov không thể đặt chân vào thế giới người chết, sương đen cũng chỉ ăn mấy cái xác kia chứ không tấn công hắn, tuy vậy hắn vẫn chém lên bức tường hù cậu sợ chơi.

Đợi No.3 ráp xong thi thể, kiểu gì Trương Việt Linh cũng phải rời khỏi đó. Khi ấy sương đen không thể bảo vệ cậu nữa.

Không gian trong thế giới người chết vô cùng yên tĩnh, giờ lại bị tiếng chém sương đinh tai nhức óc của No.1 làm phiền. Mỗi khi tiếng kiếm vang lên, lỗ tai cậu lại như bị chọc thủng, đau nhức dữ dội.

Đầu gối quả thật rất đau. Trương Việt Linh lảo đảo ngồi xuống đất.

Bóng tối trước mặt cậu chợt vặn vẹo.

Mũi giày da bóng loáng xé không gian bước từ thế giới thật vào thế giới chỉ toàn màu đen tối tăm lạnh lẽo và rùng rợn: "Ơn trời, em vẫn lành lặn."

Trương Chính cẩn thận dìu cậu dậy: "Anh thấy em chặt chân là vừa."

Trương Việt Linh kể lại vụ việc bị Volkov phát hiện cho Trương Chính biết.

Sau đó cậu thấy nét mặt Trương Chính xuống sắc trầm trọng: "Sao vậy?"

Trương Chính đặt tay lên vai cậu, hỏi: "Em nói em bị ai phát hiện?"

Trương Việt Linh trả lời: "No.1."

Trương Chính nghiến răng: "Tội đồ Kiêu Ngạo, con chó của..."

"Của ai?" Một giọng nói trầm khàn vang lên.

Đôi mắt màu ngọc lục bảo hoá tím đậm trong nháy mắt: "Thì ra kẻ giúp thỏ con gian lận là ngươi."

"Nếu ta nhớ không lầm thì thời hạn thi hành án của ngươi vẫn chưa kết thúc nhỉ."

Trương Chính nắm chặt tay: "Kẻ Chấp Pháp."

Volkov hờ hững ra lệnh: "Tội nhân nghe lệnh, giải Trương Việt Linh ra đây."

Cơ thể Trương Chính chấn động.

Trương Việt Linh lùi bước về sau: "Chính..."

Đôi tay Trương Chính nhấc lên một cách cứng đờ như con rối bị điều khiển, bắt lấy vai Trương Việt Linh. Đôi môi Trương Chính bị dính chặt vào nhau, không thể nói lời nào, kích động đỏ mắt nhìn cậu.

Trong đôi mắt Volkov có tia hung ác: "Cưng à, lẽ ra em nên ký hợp đồng với cậu ta, khi ấy âm hồn này mới chỉ nghe lệnh một mình em."

Trương Việt Linh bị Trương Chính bịt miệng, ôm ra ngoài thế giới thật.

Cách đó không xa, Trương Quân Lan khiêng quan tài trên vai, dắt theo linh hồn của quỷ nữ mừng rỡ chạy về phía này.

Trương Quân Lan nói: "Việt Linh, đi thôi! Cửa ra ở trong quan tài, Phạm Tuân và Ika đã vào rồi!"

Sau lưng Trương Quân Lan là năm, sáu dân làng đang đuổi theo.

Vladimir Volkov nhíu mày khó chịu, trầm giọng nói với dân làng: "Tên này là của ta. Cút."

Dân làng nghe vậy bèn vội vàng quỳ xuống lạy hắn một cái rồi đứng lên tiếp tục săn đuổi những người chơi khác.

Trương Quân Lan đặt quan tài xuống đất, thấy bầu không khí ở đây hơi kỳ lạ: "Xảy ra chuyện gì?"

Volkov nói: "Lùi lại. Không liên quan đến cậu."

Dứt lời, hắn nâng vuốt sói lên, đôi mắt màu ngọc lục bảo sâu thẳm tràn đầy chết chóc.

Thân hình cao lớn khổng lồ xông về phía Trương Việt Linh.

Tốc độ của hắn quá nhanh, giống như ngọn gió lao đến. Cảm giác sợ hãi thậm chí còn chưa kịp truyền về đại não Trương Việt Linh, đôi vuốt sói mang theo uy hiếp khiến tim cậu đập nhanh như muốn vỡ ra đã nhắm trực tiếp vào đầu cậu chộp tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net