Chương 41: Truy Sát (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oành một tiếng, thanh kiếm của Trương Quân Lan đã đỡ được đôi vuốt sói kia.

Trương Quân Lan hét lên: "Cậu mất trí rồi à?"

Volkov lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Chớp mắt vuốt sói lại bay về phía Trương Việt Linh một lần nữa.

Trương Chính lao tới kéo Trương Việt Linh ra sau, nhặt xẻng dưới đất đỡ đòn đánh kia. Có điều áp lực từ đòn đánh của No.1 quá đỗi mạnh mẽ, cây xẻng làm từ vật liệu tầm thường của Trương Chính hoàn toàn không đủ ngăn chặn đòn tấn công.

Tuy rằng miễn cưỡng đỡ được, nhưng áp lực còn sót lại từ cú đánh kia vẫn chưa tan hết. Sức mạnh kinh người xuyên qua cây xẻng nện thẳng xuống lồng ngực Trương Chính.

Trương Chính biến sắc, bị No.1 đá thêm một cước văng dính lên cây.

Cơ thể Trương Chính từ từ trượt xuống, ngồi dựa vào thân cây thở dốc.

Trương Việt Linh hoảng hốt ôm Trương Chính sắc mặt trắng bệch: "Chính!"

Lồng ngực Trương Chính bị lõm xuống trầm trọng đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường. Không nhờ cây xẻng kia cản bớt lực, có lẽ ngực hắn đã bị thủng một lỗ. Hắn vốn là âm hồn không sợ chết, cho dù thân thể bị chém đứt cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại không đứng dậy nổi.

Trương Quân Lan thấy Trương Chính không đứng dậy nổi, biểu cảm khuôn mặt anh lập tức trở nên vô cùng tồi tệ.

Không thể nào. Đột nhiên Volkov bị sao vậy? Cậu ta giết thật đấy à?

Volkov dừng lại chừng vài giây, tiếp theo tấn công một lần nữa.

Trương Quân Lan không kịp nghĩ nhiều, theo phản xạ rút kiếm ra đỡ.

Nguồn sức mạnh khổng lồ như ngọn núi nghiền ép khiến hai tay anh không chịu nổi.

Ầm một tiếng, cả No.3 cũng bị đánh văng, xương tay gãy vặn vẹo.

Chết tiệt! Trương Quân Lan thẫn thờ nhìn cánh tay phải của mình.

No.3 vội vàng đổi sang tay trái cầm kiếm, giận dữ hét lớn: "Cậu muốn giết luôn cả tớ à?"

[Căng thẳng quá mọi người ơi.]

[Tui coi mà hồi hộp không thở nổi luôn á. Tuy rằng tui không còn thở lâu rồi.]

[R.I.P cậu newbie.]

[Gòi xong. No.1 truy sát thì sống kiểu gì giờ? No.3 gãy tay luôn rồi, moá tuyệt vọng thật sự.]

[Cầu xin ngài Volkov tha cho Chuông Nhỏ! Cái lùm mía sao anh ác độc quá vậy chồng ơi!]

[No.1 đánh chồng tui! Hu hu xót chồng quá! Mắc gì đánh luôn chồng tui vậy!]

[Moáaaa ông Trương Chính. Sao từ đầu không nói cho cậu newbie biết No.1 là người chấp pháp luôn để cậu ấy biết mà né đi trời?]

[Thì ảnh tưởng No.1 không quan tâm á, đúng là số lượng đông thiệt mà. Ai ngờ cậu ấy xui dữ...]

[Tui thì thấy do No.1 đặc biệt để ý cậu newbie nên mới nhận ra lẹ dữ vậy đó chớ.]

[Mà nói chứ, nhớ hồi trong vòng lặp vô hạn thỉnh thoảng cũng có người gian lận mà No.1 đâu quan tâm lắm đâu ta. Ảnh kiểu kệ kệ để hệ thống tự giải quyết á, sao bữa nay ảnh sốt sắng vậy?]

[Lặng lẽ thắp một ngọn nến đưa tiễn.jpg]

[Vĩnh biệt. Kèo này thuyền No.1 x Chuông Nhỏ của em âm dương rồi. Lặng lẽ gạt lệ.jpg]

Tiếng bước chân thong thả đến gần, khí thế từ hắn toả ra áp đảo tất cả mọi thứ.

Trương Quân Lan vừa cử động liền bị lưỡi kiếm vô hình chặn lại. Lưỡi kiếm dí sát vào yết hầu Trương Quân Lan, chỉ cần cử động sẽ bị cắt đứt.

Trương Quân Lan: "Tớ..."

Volkov nói: "Đừng xen vào chuyện này."

Hắn nhìn chằm chằm Trương Việt Linh: "Có trăng trối gì không?"

Trương Việt Linh nắm tay Trương Chính, ngẩng đầu nhìn hắn. Volkov ngồi xổm xuống nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy khoé miệng chàng trai lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Trăng trối?"

Cậu thở dài một hơi, nói: "Hoàng tử người sói lừng danh của Lycaan, cũng chỉ như vậy."

Bốn chữ "cũng chỉ như vậy" rõ ràng là cái gai trong lòng No.1, đâm hắn đau điếng.

Khóe miệng Volkov khẽ co lại: "Gì cơ?"

"Khuất phục trò chơi này, trở thành con chó mua vui cho các hoàng tử."

Trên trời, mặt trăng cuối cùng cũng lộ ra, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt chàng trai càng mang vẻ kiên cường. Cậu mỉm cười, nói: "Thật là đáng tiếc."

Đất trời rơi vào yên tĩnh.

Vladimir Volkov nâng cánh tay rút từ hư không hắc ám ra một thanh kiếm dài. Không biết hắn sở hữu tổng cộng bao nhiêu lưỡi kiếm tương tự, chỉ thấy Trương Quân Lan vẫn đang bị một lưỡi kiếm trong suốt khác đè ở dưới đất. Hắn dùng mũi kiếm nâng cằm cậu, nói: "Buông hắn ra, đứng lên."

Trương Việt Linh biết không thể chạy trốn, im lặng làm theo.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo dán vào da thịt, dưới ánh mắt trần trụi của hắn, quần áo của cậu bị cắt nát chẳng còn miếng vải nào lành lặn.

Có lẽ hắn không chỉ muốn giết cậu mà còn muốn làm nhục cậu vì những lời nói kia.

Hắn muốn thân thể cậu bại lộ dưới ánh mắt của tất cả mọi người, muốn cậu run rẩy xin tha, khi ấy hắn mới có thể tìm được khoái cảm hưng phấn thật sự.

Nhưng Trương Việt Linh không để hắn được như ý muốn. Ngay khi miếng vải cuối cùng rơi xuống, gió lạnh thổi qua làm từng tấc da thịt lạnh run, cậu vẫn không hề biến sắc.

Tầm mắt Volkov dừng lại ở giữa chân cậu.

Trương Việt Linh cắn môi. Khoảnh khắc nhận thấy suy nghĩ dâm loạn không hề che giấu trong đôi mắt kia, lông tơ khắp người cậu liền dựng đứng.

"Không có lông à."

Mặt Trương Việt Linh đỏ bừng, nóng hừng hực.

[Ấu mài gót...]

[Mắt tui có diễm phúc quá hưm hưm.]

[E hèm, tôi muốn hét lên rằng có bị điên hong sao xinh đẹp quá zậy!]

"Chậc." Volkov xoay lưỡi kiếm, cắt một đường trên xương quai xanh của cậu.

Vết cắt không sâu, máu từ đó trào ra, chảy xuống làm ướt hai viên đậu đỏ nọ.

Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, duỗi tay ấn cậu lên thân cây, dùng thân hình cao lớn khổng lồ giam cậu bên trong.

Volkov cúi đầu.

Thân thể chàng trai không một mảnh vải, làn da trắng trẻo mịn màng, biểu cảm mê người dưới ánh trăng hệt như phát sáng. Khuôn mặt tinh xảo vì câu nhận xét trần trụi của hắn mà đỏ lựng.

Cậu cụp mắt, vì biết mình sắp chết nên không còn quan tâm gì cả, thậm chí không thèm dùng tay che chắn bộ phận nhạy cảm.

Hai hạt đậu đỏ mềm nhũn phía trước vì cọ xát với áo giáp lạnh lẽo của hắn mà đứng lên. Áo giáp quá cứng, cọ qua lại làm da cậu đỏ từng mảng lớn.

Đậu đỏ nhỏ nhỏ mềm mềm, săn chắc đàn hồi, lúc ở vách đá hắn đã từng sờ thử.

Volkov thả lưỡi kiếm ra, dùng một tay nắm eo cậu nhấc lên đặt cậu ngồi trên đùi hắn, tay kia nắm cổ chân cậu.

Cẳng chân thon thả mịn màng, có thể sờ thấy lông tơ đang dựng đứng. Volkov làm ngơ phản ứng bài xích của cơ thể cậu, tiếp tục tách đôi chân ấy ra.

[Cảnh này kích thích quá tui được phép xem hở?]

[Cho em order tô bún riêu! Cháy lên! Ship luôn xe bún riêu tới cho OTP nè!]

Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, rồi nghiêng đầu nhìn Trương Chính và Trương Quân Lan, kế đó lấy áo khoác quân phục rộng thùng thình trong túi đồ ra phủ lên người cậu. Hắn rất hài lòng, bây giờ chỉ hắn mới có thể thấy được cơ thể này.

Mặc dù không lớn, nhưng lại xinh đẹp. Thế nhưng nơi đó trước sau không có phản ứng.

Volkov rũ mắt, nhìn giọt máu đỏ tươi từ vết cắt trên xương quai xanh nhỏ xuống bụng. Giọt máu đọng lại giữa rốn như một viên đá quý xinh đẹp.

Volkov cầm lấy tay cậu.

Trương Việt Linh không phản kháng, ngước mắt nhìn hắn, để hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu.

Ngoài dự đoán của Volkov, chàng trai chậm rãi dựa vào ngực hắn.

Trong con ngươi nhạt màu của cậu, biển trời chứa đựng ngàn vạn tinh tú, sáng trong tựa thiên hà.

Đôi môi mềm mại chậm rãi đến gần, Volkov không tránh ra, nhìn cậu không chớp mắt.

Cái miệng nhỏ nhắn vụng về dán vào khuôn miệng to lớn. Volkov híp mắt, đầu lưỡi non nớt làm loạn trong miệng hắn khiến lý trí hoàn toàn tan rã.

"Ở chung với Quân Lan mấy ngày, cậu ta đã dạy em những gì thế này." Hắn cất giọng khàn khàn.

Trương Việt Linh nói: "No.3 không dạy tôi. Hay anh dạy tôi đi."

Volkov cười cười, không trả lời.

Bàn tay lớn của hắn vuốt ve lông mày cậu: "Vậy thì tại sao em không bỏ dao xuống nhỉ?"

Trương Việt Linh cứng đờ.

Trương Chính cũng cứng người.

Tay Trương Việt Linh đang choàng qua cổ Volkov, ngửa bàn tay cầm dao găm chĩa thẳng vào gáy hắn, có được nhờ Trương Chính vừa tỉnh lại ném cho cậu. Ngay khi hắn phát hiện, cậu lập tức dùng hết sức đâm xuống. Khoảng cách giữa mũi dao và gáy đang ở cực gần, chắc chắn sẽ đâm trúng!

Tuy nhiên khi dao đâm vào cổ hắn, phần thịt tiếp xúc lại đột ngột hoá cứng.

Volkov mỉm cười.

Trương Việt Linh biến sắc gục xuống vai hắn, cảm nhận được cơn đau khủng khiếp từ bụng dưới lan ra xung quanh, làm cậu dần đánh mất tri giác.

Cậu cúi đầu, lưỡi kiếm vô hình xuyên qua bụng cậu từ sau lưng, thân kiếm nhuộm máu đỏ thẫm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net