Chương 45: Điện Sinh Tử (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ xưa, người đàn ông tóc trắng sở hữu nhan sắc tuyệt đẹp với vẻ ngoài như người Địa Cầu ngồi trên chiếc bàn ăn dài. Ánh nến ma mị rọi lên khuôn mặt tuyệt sắc ấy, từ động tác cắt thức ăn đến nhai nuốt đều phải gọi là vô cùng tao nhã, nếu thứ trong dĩa của hắn không phải một cái đầu người.

Alfred không phải chủng tộc duy nhất bị ép tham gia trò chơi. Trong nhóm người cũ và người mới đều có đồng loại của hắn.

Hai người mới được thuộc hạ của Alfred dẫn đến trình diện. Lần đầu bọn họ được đặt chân đến khu VVIP của tội đồ, đãi ngộ ở đây khác một trời một vực với ký túc xá khiến bọn họ trố mắt ra nhìn.

Alfred bình thản dùng bữa, không nhìn hai người mới lấy một lần.

Thuộc hạ của Alfred, Spencer đẩy hai người mới đến trước bàn ăn: "Quỳ xuống."

Hai người mới ngơ ngác làm theo.

Alfred nói: "Hai ngươi đã vào thế giới nào?"

Hai người mới vội đáp: "Là Ngôi Làng Bị Quỷ Ám."

"Nghe nói đó là thế giới SR, hai ngươi đã vượt qua bằng cách nào."

"Thưa ngài, kể ra rất may mắn. NPC ở thế giới đó cũng giống chúng ta."

Đôi mắt No.6 loé lên tia thích thú: "Vậy thì phải ghé chơi một chuyến."

Tranh thủ thế giới đó chưa phục hồi, Alfred chuẩn bị đi kiếm ăn, vừa đứng lên chợt khựng lại.

Hắn nhận được tin tức từ kẻ đó.

Spencer cẩn thận thăm dò: "Boss?"

Alfred cau mày: "Ta ra ngoài một lát."

Rời khỏi khu VVIP, Alfred lái phi thuyền bay ra biển, đáp xuống ngọn núi lửa sắp phun trào.

Alfred bay rất lâu, tuy nhìn như hắn đã rời khỏi trò chơi đến thế giới thật nhưng thực chất khu vực này vẫn thuộc phạm vi trò chơi. Không ai biết quy mô của trò chơi bao phủ rộng đến đâu, chiếm giữ không gian lớn thế nào. Họ chỉ biết đây là một thế giới khép kín nằm ngoài vũ trụ, một là chết, hai là rửa tội, ngoài ra không có cơ hội khác rời khỏi.

"Chắc là ở đây nhỉ." Alfred nhìn dáo dát.

Nghe tiếng động cơ phi thuyền hạ cánh, giữa lòng dung nham chợt có một cái đầu trồi lên.

Alfred xuống khỏi phi thuyền, nhẹ nhàng tung người đứng trên mõm đá.

"Ngươi là ai?" Âm thanh ồm ồm từ bên dưới dung nham truyền ra, giọng nói to và trầm.

Alfred nói: "Điện hạ cần gặp ngươi."

"Hửm? Đã rất lâu rồi từ lần cuối điện hạ triệu kiến ta. Thú cưng ngài ấy chọn trúng đa số đều chết sớm không trụ được lâu, không phải ta nói xấu đâu nha, vận may của ngài ấy tệ khủng khiếp." Cái đầu dưới lòng dung nham nói xong bắt đầu đứng dậy.

Ánh mắt gã không hề kiêng dè đánh giá Alfred như một món đồ: "Lần này là một đứa xinh đẹp nhỉ."

Alfred nhăn mày.

Trong hội trường, trên chiếc ghế vàng của Alfred có một bóng đen đang ngồi.

Gọi là bóng đen. Vì cả cơ thể đều màu đen, trên cánh tay màu đen chi chít hoa văn màu vàng.

Một chiếc dĩa bay lơ lửng trước mặt thanh niên, trong lòng dĩa là một âm hồn đang giãy giụa. Tay chân âm hồn không bị trói, vừa đứng lên bỏ chạy lại bị thanh niên dùng dao đè xuống.

Thanh niên nhấc dao lên, linh hồn lại tiếp tục bắt lấy cơ hội bỏ chạy.

Con dao xoay tròn một đường cong đẹp đẽ, đầu của âm hồn nọ liền rơi xuống.

Máu từ cổ phun xối xả, nhưng kỳ lạ là không giọt nào văng ra khỏi dĩa.

Thanh niên chống cằm, lấy đầu dao chọt chọt.

Theo mỗi cú chọt, nội tạng trong bụng âm hồn lại lòi ra phùn phụt như nhân thịt bị nhồi tràn.

Thanh niên đưa lưỡi dao lên miệng liếm một cái.

Ngay cả khoang miệng hắn cũng là màu đen, chỉ có hàm răng nhọn như cá mập là màu trắng.

Tiếng nhai thịt nhóp nhép vang lên làm ai nghe thấy cũng rợn tóc gây, nhưng Alfred và gã khổng lồ ngạo mạn không hề ngạc nhiên hay kinh hãi.

"Điện hạ Beelzebub." Gã khổng lồ cúi chào.

Alfred cũng cúi đầu.

Thanh niên giương mắt.

Gã khổng lồ và Alfred cùng ngẩng đầu nhưng lại không thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt của thanh niên. Tựa hồ gương mặt ấy bị phủ một lớp sương mờ, mãi mãi không thể thấy được dung mạo thật sự. Mọi thứ thuộc về thanh niên đều ảm đạm mơ hồ, chỉ có đôi mắt là sáng mãnh liệt.

Đồng tử hẹp dài như mắt rắn màu nâu vàng nhìn chằm chằm hai người bên dưới.

Thanh niên mang giày gót cao, lúc bước đi phát ra tiếng cộp cộp nặng nề.

Thanh niên càng đến gần, không khí xung quanh Alfred lại càng ít ỏi.

Alfred bỗng cảm thấy hơi khó thở, thấy thanh niên đã đứng ngay trước mặt. Đây là áp lực của tồn tại lớn mạnh hơn hắn vạn lần, một tồn tại hắn không tưởng tượng được cũng không chạm tới được.

Đại diện tội Tham Ăn Beelzebub, một trong bảy hoàng tử Địa Ngục mỉm cười hỏi: "Thú cưng của ta, tự tin thắng được trận chiến vòng hai không?"

Alfred rất không thích cách gọi này, hắn căm ghét bị Beelzebub gọi là thú cưng. Hắn vốn là bá tước cao quý và uy quyền ở hành tinh của mình, nhưng trong mắt Beelzebub và các hoàng tử Địa Ngục lại chẳng khác gì loài sâu bọ thấp hèn, miễn cưỡng lắm mới được gã chọn trúng cho làm thú cưng. Mà sự miễn cưỡng chết tiệt đó lại phải đánh đổi bằng vô số lần suýt bỏ mạng trong vòng lặp vô hạn.

Alfred mím môi: "Sống sót thì có thể."

"Chỉ sống sót thôi à? Chẳng có chí lớn gì cả."

Alfred cúi đầu.

Tham Ăn ừm một tiếng: "Tất nhiên. Chó cưng của đại điện hạ rất lợi hại. Ta hiểu vì sao ngươi không tự tin có thể chiến thắng."

"Nhưng lợi hại đến đâu chăng nữa thì hắn cũng chỉ là một con chó mà thôi."

Tham Ăn nhếch miệng cười: "Còn là một con chó sắp chết."

Thanh niên vuốt ve tóc Alfred, làm như không thấy đôi vai kia đang run lên nhè nhẹ: "Ngươi phải có tự tin chứ, thú cưng bé nhỏ của ta."

Alfred mím môi: "Vâng."

Tham Ăn rút tay về, nheo mắt: "Ngoan lắm."

Beelzebub nói: "Hai ngày nữa vòng hai sẽ bắt đầu, ta đã chuẩn bị món ngon cho hai ngươi bổ sung thể lực rồi."

Đôi mắt gã khổng lồ sáng lên: "Xin nhận ân điển của điện hạ. Thần sẽ ăn thật ngon ạ."

Khu vực VVIP của tội đồ thất đại tội.

Volkov buồn bực rời khỏi phòng No.3 quay về phòng mình, vừa đóng cửa bỗng nhiên cảm giác được thế giới xung quanh rơi vào im lặng.

Tuy trong phòng vốn luôn yên tĩnh nhưng đây là một loại im lặng khác.

Một loại im lặng khủng bố.

Quả nhiên giây tiếp theo một nguồn năng lượng đen tối giáng xuống, bóng tối vô tận bao trùm lấy không gian phòng khách.

Hơi thở tàn ác nồng nặc chết chóc quen thuộc, áp lực kinh khủng phong bế thần kinh của hắn.

Volkov không thể cử động.

Bóng đen từ từ hiện lên trước mặt hắn, hai trong sáu con mắt mở ra. Đồng tử màu tím đậm, từ đáy mắt tràn ra ý chí huỷ diệt.

Nửa bên mặt đẹp hơn cả tranh vẽ, giống như kiệt tác xuất sắc nhất của tạo hoá, nửa mặt còn lại có tận năm con mắt. Một con mở và bốn con đang nhắm. Tóc ngắn màu trắng hơi xoăn nhẹ, trên đầu có hai chiếc sừng cong màu đen. Ngoại hình của ác ma tương tự con người, đủ hai tay hai chân và ngũ quan. Ở cổ của ác ma có một dấu ấn màu vàng giống như choker vừa vặn ôm lấy cổ, da từ cổ trở xuống màu đen, từ cổ trở lên trắng bệch.

"Vladimir." Giọng nói ấy rất lạnh, không chứa đựng tình cảm, từ đầu đến cuối đều đang ra lệnh.

Mà hắn chỉ có thể phục tùng.

Kiêu Ngạo không nhắc đến việc hắn giữ thân phận Kẻ Chấp Pháp mà lại tha cho Trương Việt Linh, chỉ nhàn nhạt nói: "Vòng hai diễn ra ở Điện Sinh Tử."

"Điện Sinh Tử?"

"Điện Sinh Tử là đấu trường viễn cổ, ở đó sẽ có những quái vật ngươi chưa từng thấy bao giờ."

Kiêu Ngạo nói: "Ta đến để đưa ngươi gợi ý."

Volkov im lặng lắng nghe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net