Chương 46: Điện Sinh Tử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để đảm bảo sự công bằng, các tổng lãnh thiên thần sẽ có mặt ở Điện Sinh Tử. Sau khi đăng điện, người rửa rội thành công sẽ nhận được cơ hội tiến vào Thư viện Vũ trụ Akashic. Uriel sẽ là người dẫn đường cho các ngươi. Khi đến thư viện, hãy xé một trang giấy bất kì trong cuốn Akashic, nội dung trong đó sẽ là gợi ý cho vòng ba của ngươi."

Uriel?

Cho dù có thể đăng điện, nhưng hắn là một trong bảy tội đồ thất đại tội, sao có thể xé trộm Akashic dưới mí mắt của Lửa Thiêng Thánh Thể Uriel?

Uriel là tổng lãnh thiên thần căm ghét ác ma nhất trong bảy tổng lãnh thiên thần, cũng là người đã hỗ trợ Michael trong trận chiến thiên giới, nhất định sẽ nhận ra dấu ấn Kiêu Ngạo để lại trên người hắn.

Một khi nhận ra, hắn sẽ biến thành mục tiêu bị giám sát hàng đầu. Cơ hội xé giấy là số không.

Kiêu Ngạo nói: "Con ta, vòng thứ ba là tội Kiêu Ngạo. Nếu không có Akashic, ngươi sẽ chết."

Kiêu Ngạo nói: "Ngươi không có sự lựa chọn." Dứt lời hoá thành bóng đen rồi biến mất.

Ánh sáng trong phòng trở lại bình thường.

Volkov mở màn hình lập thể lên, hỏi thỏ trắng nhỏ thông tin về Điện Sinh Tử.

Điện Sinh Tử có tổng cộng ba lượt đấu, thắng hai trên ba tương đương thành công.

Sống sót sau trận chiến được gọi là đăng điện.

Chỉ người nào đăng điện thành công mới được tiếp xúc với Thư viện Vũ trụ Akashic.

Trở thành tội đồ thất đại tội có mặt lợi thì cũng có mặt hại, đó là đối với các vòng chơi tương ứng với tội lỗi của tội đồ, độ khó sẽ bị mặc định là SSR.

Thế giới SSR hiểm nguy trùng trùng, nếu không lấy được gợi ý thì cơ hội sống sót là rất thấp.

Hôm nay là ngày thứ năm, hầu hết các tội đồ đều đã trở về trừ một người.

Volkov tắt màn hình, nghĩ thầm có lẽ hắn không phải người duy nhất biết chuyện này, tin rằng các tội đồ khác cũng đã được hay tin.

Quả nhiên không lâu sau, Trương Quân Lan nhắn tin cho hắn.

Quân Tử Như Lan: Cùng nhau.

Kẻ Chấp Pháp: Ừ.

***

Hai ngày sau.

Khi các người chơi mở mắt bỗng phát hiện mình lại bị dịch chuyển trong lúc không có ý thức như lần ở hội trường, không biết vì sao lại xuất hiện trong một không gian xa lạ, mà trước mặt họ là cánh cửa khổng lồ bằng vàng.

Cánh cửa rất cao rất cao, tựa như có thể đâm thủng bầu trời. Hoa văn được điêu khắc trên cánh cửa cực kỳ tinh xảo, toả ra ánh sáng lấp lánh.

Sau khi Trương Việt Linh mở mắt lập tức đánh giá tình hình xung quanh.

Không thấy Hồng Tuệ.

Sau khi quay về cậu đã thử tìm cô ấy trong ký túc xá nhưng vẫn không có tin tức gì. Ký túc xá quá đông người, có lẽ phải hơn hai trăm ngàn người, muốn tìm một cô gái trong đó thật sự không dễ.

Trương Việt Linh thở dài.

Trong lúc Trương Việt Linh đang nghĩ ngợi, sau lưng bỗng có tiếng người hỏi: "Linh?"

Trương Việt Linh giật mình, vội xoay mặt qua.

Cô gái tóc đen trông thấy đúng là cậu liền rưng rưng nước mắt: "Tôi tưởng mình nhìn lầm, hoá ra đúng là cậu thật à!"

Tâm trạng nặng nề của Trương Việt Linh chợt khá hơn, người cậu quen biết vẫn còn sống: "Là tôi."

Trương Việt Linh mỉm cười nhìn Hồng Tuệ, thấy sắc mặt cô hồng hào, nói: "Còn sống là tốt rồi."

Hồng Tuệ gật đầu lia lịa: "Gặp lại cậu tốt quá. Để tôi kể cậu nghe tôi đã trải qua chuyện gì."

Ở nơi khác, các tội đồ thất đại tội đứng trên vòng tròn lơ lửng trên cao. Trương Quân Lan nói nhỏ với Volkov: "Không thấy cậu ấy."

Vladimir Volkov ừ một tiếng. Hôm nay là ngày cuối cùng, kết quả của No.4 không cần nói cũng biết.

No.4 là Tội đồ Tham Lam, Hoàng Đế.

Trương Quân Lan đang nói bỗng khựng lại, nhíu mày bảo: "Nhận được tin rồi. Xác nhận thất bại."

Tội của Hoàng Đế là tham lam. Trong thế giới đó, No.4 đã bị lòng tham che mờ mắt.

Lòng tham có rất nhiều loại. No.4 đã tham muốn an yên và hạnh phúc.

Hoàng Đế rơi vào ảo cảnh do NPC dệt nên. Cậu ấy thấy mình trở thành Người Phán Xử, ở trong thế giới SSR tái sinh người bạn gái đã chết, cùng sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng đó không phải sự thật, vì vậy No.4 đã bị vây hãm ở bên trong không thoát ra được nữa. Linh hồn cậu ấy đã tan vỡ.

Volkov trầm ngâm giây lát, nói: "Ở trong vòng lặp vô hạn bấy lâu mà trong lòng Hoàng Đế vẫn chưa quên được sao."

Trương Quân Lan nói: "Ý chí của thế giới SSR quá mạnh."

Volkov hỏi: "Còn lại bao nhiêu?"

Hắn hỏi không đầu không đuôi nhưng Trương Quân Lan vẫn hiểu, nói: "Hơn ba trăm ngàn sau vòng một chỉ còn lại hai trăm năm mươi ngàn, không biết đến cuối sẽ còn lại bao nhiêu."

Volkov không nói chuyện.

...

Không chỉ cánh cửa khổng lồ bằng vàng, mà hoàn cảnh ở khu vực xung quanh cũng được trang trí rất lộng lẫy. Con đường dẫn đến cánh cửa cũng bằng vàng, trên tường là những những bích hoạ với nội dung khó hiểu được vẽ sống động như thật.

Trương Việt Linh bước đến nhìn kĩ bích hoạ. Nếu cậu đoán không lầm thì nó đang kể lại trận chiến thiên giới nổi tiếng.

"Rốt cuộc đây là nơi nào?"

Ngay khi Trương Việt Linh vừa thốt ra câu thắc mắc, trên trời bỗng xuất hiện bóng dáng quen thuộc của thỏ ú.

Dường như tâm trạng của nó rất tốt, cục lông màu trắng béo ú vui vẻ xoay tròn vài vòng trong không trung, giọng nói vẫn máy móc như cũ: "Bé đại diện lại đến rồi đây! Xin chào các anh các chị nhó!"

Thỏ ú nói: "Vòng hai sẽ diễn ra ở Điện Sinh Tử với sự góp mặt của các Archangel vĩ đại. Sau khi vào điện, các bạn sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên thứ tự lên đài. Chiến thắng hai trên ba trận được tính là đăng điện thành công. Sau khi đăng điện, các bạn được quyền ước nguyện. Xin lưu ý không phải tất cả ước nguyện đều sẽ được chấp nhận, nếu ước nguyện của bạn nằm ngoài phạm vi cho phép của trò chơi, điều ước sẽ bị vô hiệu ngay. Vì vậy hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi nói ra điều ước nhé."

Thỏ ú nhoẻn miệng cười nhe hàm răng nhọn lởm chởm, khoé miệng theo tiếng cười của nó kéo rộng kinh dị đến tận mang tai: "Và tất nhiên điều kiện để được ước nguyện là các bạn phải sống sót. Hi hi hi hi, hãy cố gắng biểu hiện thật tốt nhé!"

Như mọi lần, thỏ ú tuyên bố nhiệm vụ xong liền lắc mình biến mất vào hư không.

Các người chơi hoang mang nhìn nhau.

Tất cả bọn họ đều là những người may mắn sống sót sau vòng chơi đầu tiên. Vòng đầu tiên đã khó đến thế, khiến mọi người đặt ra câu hỏi liệu mình có thể sống sót đến vòng bảy không.

Không như lúc ở hội trường, sau khi trải qua vòng một hầu hết mọi người đã bình tĩnh hơn. Tuy rằng khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập sợ hãi nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng khóc cất lên. Cho dù có ai đó rơi nước mắt cũng không dám phát ra tiếng.

Bởi vì bây giờ trong lòng mọi người đều hiểu rõ rằng trò chơi này là không phải một trò đùa dai, cũng không phải một cơn ác mộng quái ác.

Đây là hiện thực, một hiện thực tàn khốc.

Và trong hiện thực này, nước mắt không thể cứu bọn họ. Cho dù khóc đến hai mắt rỉ máu, họ cũng không thể rời khỏi đây.

Bầu không khí tuyệt vọng và đau thương bao trùm đám đông.

Nhóm người mới lặng lẽ ôm mặt, bụm chặt miệng để không phát ra âm thanh nức nở.

Tuy nhiên không có âm thanh nức nở lại càng làm người ta thấy nghẹt thở hơn.

Hai bàn tay Trương Việt Linh lặng lẽ nắm chặt thành quyền, ngẩng lên trời.

Ở vòng tròn trên cao, Volkov cũng buông mắt nhìn xuống, trùng hợp đón được ánh mắt của cậu.

Trong đôi mắt đen nhạt màu kia dường như có một ngọn lửa không tên đang bốc cháy.

Phẫn nộ.

Ánh nhìn đó xuyên qua người hắn, như vô định lại giống như đang nhìn điều gì đó. Thế rồi sau một cái chớp mắt, cảm xúc phẫn nộ tràn ngập trong đôi mắt ấy lại tan biến như chưa từng tồn tại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net