Chương 47: Điện Sinh Tử (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên không trung, màn hình lập thể khổng lồ bỗng hiện lên một dòng chữ.

[Điện Sinh Tử đã mở. Yêu cầu người chơi bước vào điện theo thứ tự, không được chen lấn.]

Mọi người nhìn nhau. Ai muốn giành nhau chạy vào trong đó chứ.

Trước sự lo lắng của các người chơi, cánh cửa khổng lồ bằng vàng chầm chậm mở ra, từ khe hở tràn ra ánh sáng vàng rực rỡ.

[Camera toàn cảnh 360 độ đã được bật.]

[Bắt đầu phát sóng sau 3, 2, 1...]

Sau tiếng thông báo cuối cùng của hệ thống, các phòng livestream chung đồng loạt sáng lên.

"Fan" phấn khởi ùa vào như thuỷ triều.

[Áaaaaaaaa hào nhoáng quá, tôi chưa được trông thấy Điện Sinh Tử bao giờ hết á.]

[Ngài Volkov đâu òi! Ngài Volkov ới! Camera mau quay ngài Volkov của tui đi!]

[Hu hu anh Lan em nhớ anh! Sao dạo này bây bi không livestream vậy hu hu!]

[Bá tước Alfred lại đẹp trai hơn hôm qua rồi ỏ ỏ.]

[Nữ thần người cá! Tình yêu của em nhìn vào ống kính đi chị!]

[Tui thắc mắc No.7 mang nguyên cái đuôi cá to vô đấu trường kiểu gì nhở?]

Trong vòng tròn trên không, thiếu nữ người cá bay lơ lửng trong một khối nước lớn. Nước bao bọc lấy cơ thể cô, tóc dài màu vàng nổi bồng bềnh trong nước. Da trắng mắt xanh, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp như đại dương xanh thẳm. Khối nước kia là đạo cụ đặc biệt để người cá di chuyển trên đất liền.

"Fan" nọ nhìn xong khựng lại vài giây.

[Ờm coi bộ không thành vấn đề he.]

Ngay bên cạnh thiếu nữ người cá, có thể thấy Tội đồ Lười Biếng vẫn đang vô tư gà gật hệt như mọi lần. Cậu nhóc chừng mười lăm tuổi, tóc đen dài cột cao chấm eo, làn da trắng trẻo, hàng mi cong vút run nhẹ theo từng nhịp thở. Kichirou đứng khoanh tay thẳng lưng, dáng đứng rất vững, đầu hơi cúi xuống bốn mươi lăm độ. Thỉnh thoảng mũi lại thổi ra bong bóng nước rồi nổ cái bụp, No.5 hơi giật mình hé mắt rồi lại tiếp tục nhắm mắt.

[Kichirou bé yêu ơi hun miếng coi chụt chụt, trò chơi bắt đầu rồi mà còn ngủ hả em!]

[No.5 đúng là thánh ngủ mà =))))) Đứng trước Điện Sinh Tử mà ngủ gật được cũng hay.]

[Ai biểu ẻm là Tội đồ Lười Biếng.]

Trương Quân Lan nhìn thoáng qua nước dãi bên miệng No.5, nói với Volkov: "Cậu nhóc càng ngày càng dễ ngủ."

Volkov cũng liếc mắt sang: "Gọi dậy đi."

Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, bỗng có một bộ phận "fan" thắc mắc.

[Ơ khoan đã... có ai thấy No.4 không? Lâu lắm rồi anh ấy không livestream, tôi lo quá.]

[Hình như... No.4 vẫn chưa quay lại đó...]

[Cái gì? Thôi đi! Các tội đồ đều quay về đủ rồi, sao Hoàng Đế lại chưa về được?]

[Vậy nên bà không thấy lạ sao? Điều đó có nghĩa là anh ấy đã...]

Phòng livestream yên lặng trong chốc lát, trên màn hình không còn dòng bình luận nào chạy ngang.

...

Không ai tình nguyện làm người đầu tiên vào cửa, đùn đẩy một hồi cả đám người vẫn đứng ở ngoài.

Trương Việt Linh thấy họ đứng tụ tập trước cửa rất đông nhưng không ai động đậy, hỏi: "Sao vậy?"

Một người đàn ông nói: "Tôi, tôi sợ..."

Người phụ nữ bên cạnh ngần ngừ: "Lần trước con quỷ kia cũng kêu chúng ta vào cửa, kết quả..."

Con quỷ trong miệng cô ấy là thỏ ú.

Trương Việt Linh nghĩ thầm: 'Thứ đó... Đúng là rất giống một con quỷ.'

Những người xung quanh nghe cô ấy nói xong liền gật đầu đồng tình lia lịa rồi đảo mắt giả vờ nhìn trời ngắm đất.

Cảnh tượng đẫm máu người người giẫm đạp lên nhau ngày hôm đó đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng rất nhiều người.

Tuy nhiên không một ai lên tiếng ép buộc người khác vào cửa trước như hôm ấy, hiển nhiên vì mọi người vẫn còn nhớ lần đó các người chơi đã giẫm đạp lên nhau như thế nào. Không ai muốn sự việc khủng khiếp ngày hôm đó tái diễn tại đây.

Vì vậy đám đông bèn anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hy vọng ai đó vào cửa trước. Bản tính cầu sinh ích kỷ của con người, để lỡ đằng sau cửa có quái vật hay thứ gì đó thì cũng có người đỡ nạn thay họ.

Lúc này, Trương Việt Linh nhận được tin nhắn từ Trương Quân Lan.

Sau khi rời khỏi vòng một, đội chung bốn người đã giải tán, còn của hai người vẫn giữ nguyên.

Trương Việt Linh không hiểu tại sao anh ta không sử dụng kênh bạn bè để nhắn mà cứ khăng khăng dùng kênh tổ đội. Sau đó không bao lâu, Trương Quân Lan sử dụng quyền đội trưởng yêu cầu cậu gỡ chặn cho Volkov, cậu mới hiểu lý do No.3 kiên quyết không giải tán đội.

Chỉ có đội trưởng mới được quyền giái tán, một lính nhỏ như cậu nếu không có sự chấp thuận của đội trưởng thì không được rời khỏi. Nếu cậu cố chấp rút khỏi đội tương đương chống lại mệnh lệnh tối cao của đội trưởng, sẽ bị trừ 500 điểm.

Không chỉ không rút được, mà mỗi lần cố gắng rút còn bị trừ điểm.

Sau khi gỡ chặn, tin nhắn từ Kẻ Chấp Pháp lập tức gửi qua.

[Bạn bè: Kẻ Chấp Pháp đã đặt biệt danh cho anh ấy là Kẻ Chấp Pháp.]

Trương Việt Linh: "..."

[Bạn bè: Kẻ Chấp Pháp đã đặt biệt danh cho bạn là Nhỏ Nhỏ.]

Cái quần gì vậy?

[Bạn bè: Trương Việt Linh đã xoá biệt danh.]

Kẻ Chấp Pháp: ?

Chấm hỏi cái quần.

Trương Việt Linh: ???

Kẻ Chấp Pháp: Tôi đã thấy lịch sử trò chuyện của em và Quân Lan.

Trương Việt Linh nổi da gà.

Sao tên này có thể gọi em ngọt xớt sau khi xiên cậu như xiên thịt nướng chứ.

Vì No.3 gọi cậu là Chuông Nhỏ nên hắn muốn gọi Nhỏ Nhỏ cho đặc biệt hơn sao? Nghe biệt danh có khác đíu gì lúc buồn tè không?

Kẻ Chấp Pháp: ...

Kẻ Chấp Pháp: Chuông Chuông?

[Hệ thống: Trương Việt Linh đã chặn bạn. Hai bạn không còn là bạn bè.]

Trương Việt Linh thoả mãn tắt màn hình. Tuy nhiên tin nhắn tổ đội lại réo ầm ĩ.

[Quân Tử Như Lan đã sử dụng quyền đội trưởng yêu cầu bạn gỡ chặn Kẻ Chấp Pháp vĩnh viễn, nếu tái chặn sẽ bị xem là chống đối đội trưởng.]

Trương Việt Linh đột nhiên muốn lao qua màn hình đấm anh ta một cú. Quân tử như lan cái gì, rõ ràng là quân bán rẻ đội viên, tiếp tay cho giặc.

Kết quả Trương Việt Linh buộc phải gỡ chặn.

Kẻ Chấp Pháp: Tôi không vui.

Trương Việt Linh ước gì có chế độ chụp ảnh, lúc đó cậu sẽ gửi cho hắn ảnh ngón giữa của mình.

Trương Việt Linh: Tôi vui.

[Bạn bè: Kẻ Chấp Pháp đã đặt biệt danh cho bạn là Chuông Chuông.]

Khoé miệng Trương Việt Linh giật giật. Hắn là sói hay chó mà dai quá vậy?

Kẻ Chấp Pháp: Tôi không vui, em cũng không được vui.

Trương Việt Linh: "..."

Rốt cuộc cậu đành chịu khó nhượng bộ.

[Bạn bè: Trương Việt Linh đã đặt biệt danh cho bản thân là Việt Linh.]

Kẻ Chấp Pháp: ...

Trương Việt Linh cắn răng, nghĩ thầm cậu nhường lắm rồi, chịu giùm đi ba.

[Bạn bè: Kẻ Chấp Pháp đã đặt biệt danh cho bạn là Đậu Đỏ.]

Trương Việt Linh sửng sốt? Tại sao lại là đậu đỏ?

Kẻ Chấp Pháp: Mặc nhiều áo vào, đừng để đậu đỏ cảm lạnh.

Kèm theo biểu tượng cảm xúc đỏ mặt.

Trương Việt Linh nhíu mày.

Bên tai cậu đột nhiên vang lên một giọng nói cực trầm, trầm đến mức hệt như đầu lưỡi dao vẽ một vòng lên trái tim cậu: "Cưng à."

Hơi thở nguy hiểm và nóng rực của thú săn mồi hàng đầu phả vào tai, cười khẽ bảo: "Áo em ướt quá, đậu đỏ lộ hết rồi kìa."

Trương Việt Linh thấy mặt mình bỗng nóng lên, hồi ức kết thúc.

Cậu mở tin nhắn từ Trương Quân Lan ra xem.

Quân Tử Như Lan: Dưới đó làm gì thế?

Chuông Nhỏ: Họ không chịu vào.

Quân Tử Như Lan: Nói với họ thời gian vào điện có hạn, nếu không vào sẽ không kịp.

Chuông Nhỏ: Vậy để tôi vào trước.

Quân Tử Như Lan: Cũng được, nhớ cẩn thận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net