Chương 53: Phẫn Nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Ngài đã đích thân hướng dẫn ta.'

Đó là một giọng nói thật ấm áp và hiền từ, tình cảm yêu thương thẩm thấu vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, khắc sâu vào linh hồn cốt tuỷ.

'Uriel, ngọn lửa không xuất phát từ sự gượng ép mà là từ trái tim.'

'Hãy sử dụng ý chí của con.'

'Ngọn lửa thiêng xuất phát từ trái tim thuần khiết.'

Lồng ngực Trương Việt Linh đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn ác ma.

Cậu nắm chặt cán kiếm, giữ tâm trí thanh tịnh không gợn sóng, rồi đột ngột mở bừng mắt nghênh đón vẻ mặt khó hiểu của ác ma.

Trong đầu cậu, giọng nói của Uriel và cậu nhập lại làm một.

"Lửa Thiêng Thánh Thể - Thiêu Đốt."

Phừng! Phừng! Phừng!

Ngọn lửa bốc cao đến tận trời trong nháy mắt, bay xuyên qua những vì sao rồi giáng thẳng xuống vị trí ác ma đang đứng bằng tốc độ nhanh đến nỗi ác ma không kịp trở tay.

Dưới áp lực của ngọn lửa vô tận bao phủ, nhiệt độ nóng đến mức có thể huỷ diệt cả một lục địa trong chớp mắt, ác ma gào lên: "Không thể nào!"

Lửa nóng vượt qua ngàn độ, cao đến mức khoa học của loài người không thể xác định nổi.

Không gian xung quanh ác ma vặn vẹo, cơ thể lực lưỡng bị thiêu chảy thành chất lỏng.

Khuôn mặt gã biến dạng, tay chân chảy ra bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đôi mắt đen kịt của ác ma sôi sùng sục như phun lửa, bóng tối gào thét điên cuồng.

"Ta là ác ma sinh ra từ bóng tối hỗn loạn! Ta chưa từng bại trận trong tay loài người!"

Những linh hồn gào thét thảm thiết lúc đầu chính là những người chơi đã bị gã giết.

Ác ma rú lên không cam tâm: "Khốn kiếp! Thứ sâu bọ khốn kiếp!"

Biểu cảm của Trương Việt Linh lạnh như băng.

Ác ma đã chết. Chết tức tưởi bởi loài người mà gã mắng là loài giòi bọ.

Không gian yên lặng như tờ.

Ngay cả các thiên thần mặc áo giáp trắng trên bầu trời cũng đánh mất giọng nói của mình.

Sự việc diễn ra quá nhanh.

Kết thúc rồi ư?

Ác ma từng kiêu ngạo vì cắn nuốt vô số sinh mệnh đã chết. Một cái chết đau đớn và thảm hại.

"..."

Sau màn hình, bầu không khí rơi vào im lặng một cách khó hiểu.

Phẫn Nộ nói không thành lời: "Cái..."

Cái quái gì vừa xảy ra vậy?

Uriel mỉm cười, trông anh ấy giống như một người anh hiền từ khen ngợi em mình: "Làm tốt lắm."

Phẫn Nộ nghẹn lời.

Gabriel cũng bật cười: "Lâu lắm rồi mới thấy Uriel hào hứng như vậy."

Michael cất giọng điềm đạm: "Đây là lần đầu tiên có người sử dụng được dấu ấn của cậu ấy."

Gabriel nói: "Thành thật mà nói, khi thấy loài người đó chọn dấu ấn của Uriel tôi đã rất lo lắng."

Gabriel cười khẽ: "Ngọn lửa thiêng là một dấu ấn rất khó sử dụng. Đó là lý do Uriel được giao trọng trách trông coi cổng Địa Ngục và là thiên thần dẫn đường đến Thư viện Vũ trụ Akashic."

Trên chiếc ghế cao nhất đối diện các tổng lãnh thiên thần đang cười nói nhẹ nhàng, sáu con mắt tím đậm của Kiêu Ngạo đồng thời mở ra.

"Tiếp tục."

Các hoàng tử Địa Ngục thầm trao đổi ánh mắt với nhau, nhận ra tâm trạng đại điện hạ không ổn.

Mặc dù chuyện này có hơi bất ngờ ngoài dự đoán nhưng không đến mức khiến bọn họ giận điên, cớ sao đại điện hạ lại có vẻ nóng nảy vậy nhỉ?

Michael cất giọng: "Vòng tiếp theo là thiên thần sa ngã. Cần có thời gian nghỉ để chọn lại dấu ấn."

Kiêu Ngạo cau mày.

Các hoàng tử Địa Ngục thấy vậy lập tức cười hung tợn, nói: "Chọn? Chúng ta có nói sẽ cho thứ giòi bọ đó chọn ư?"

Các tổng lãnh thiên thần liếc nhìn nhau.

"Lucifer, anh làm vậy là có ý gì?"

"Theo quy tắc vòng hai, cánh cửa thứ hai bắt buộc phải sử dụng dấu ấn của ác ma."

Phẫn Nộ đập bàn gầm gừ: "Cẩn thận cách dùng từ của anh, Gabriel."

Uriel nói: "Hãy giao dấu ấn ra."

Kiêu Ngạo thờ ơ quét mắt nhìn các tổng lãnh thiên thần: "Tất nhiên."

Hắn nhìn về phía Phẫn Nộ.

Phẫn Nộ vui vẻ đứng dậy: "Biết ngay của em sớm muộn cũng là của em mà."

Uriel lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Phẫn Nộ cười xấu xa: "Đừng xù lông lên như thế, ta có thể làm gì tội đồ của mình chứ?"

Uriel sửng sốt: "Gì cơ?"

Phẫn Nộ nhếch mép: "Sau khi vòng ba kết thúc, ta sẽ chọn cậu ta làm Tội đồ Phẫn Nộ. Trong trò chơi này, bảy chiếc ghế đó là thứ bọn chúng khao khát nhất, chắc chắn cậu ta sẽ không từ chối."

Uriel nổi giận.

Phẫn Nộ nhún vai: "Chớ giận dỗi làm gì, dẫu sao thì các ngươi cũng không được phép can thiệp."

Tham Ăn mỉm cười thâm sâu.

Sau khi hệ thống thông báo người chơi Trương Việt Linh chiến thắng trận thứ nhất xong, cậu lại bị dịch chuyển về không gian đầy khói trắng lúc đầu.

Trước mặt lại là ba cánh cửa màu trắng giống y hệt nhau. Điều duy nhất thay đổi là cánh cửa đầu tiên bị gạch một dấu X lớn.

Khác với cánh cửa đầu tiên, lần này trước mặt cậu chỉ hiện lên một biểu tượng duy nhất.

Một cặp sừng nhọn màu đen.

Đối thủ ở vòng hai là thiên thần sa ngã.

Sừng nhọn màu đen nói với Trương Việt Linh: "Lại gặp nhau rồi."

Hầu như các cặp sừng nhọn màu đen đều giống y chang nhau, Trương Việt Linh không rõ đây là ai.

Sừng nhọn màu đen không vui nhắc nhở: "Ngươi còn nhớ tội lỗi của mình chứ."

Trương Việt Linh lập tức vỡ lẽ. Anh ta là Đại diện tội Phẫn Nộ Behemoth, kẻ làm các tổng lãnh thiên thần và hoàng tử Địa Ngục xém choảng nhau.

"Vâng."

"Là gì?"

"Là phẫn nộ."

Phẫn Nộ hừ lạnh: "Mừng là ngươi còn nhớ mình là một tội nhân. Ta cứ ngỡ ngươi sử dụng dấu ấn của Uriel vui vẻ đến quên cả bản thân là ai rồi chứ."

Trương Việt Linh im lặng.

Phẫn Nộ khá hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cậu. Khác hẳn với lũ thiên thần khó ưa kia, gã nói một câu chúng cắn trả mười câu.

"Tốt nhất ngươi hãy nhớ kĩ bản thân là thú cưng của ai, ngươi thuộc về ai."

"Bọn tổng lãnh thiên thần vô tích sự chẳng thể cho ngươi lợi ích gì đâu. Hẳn trong lòng ngươi cũng tự hiểu, chúng không ở đây để cứu các ngươi."

Phẫn Nộ nói: "Chỗ dựa duy nhất các ngươi có thể dựa vào là các hoàng tử Địa Ngục. Chúng ta bất chấp việc phải chi trả xác suất để làm nhà tài trợ cố định cho các ngươi, hỗ trợ gợi ý và manh mối cho mỗi vòng thi. Nếu không có lòng tốt của chúng ta, lũ sâu bọ các ngươi sẽ chết rất khó coi."

Trương Việt Linh mím môi.

Phẫn Nộ hiếm khi nói nhiều như vậy mà không bị ai đốp chát, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Ừm, trở lại vấn đề chính."

Trương Việt Linh: "..." Hoá ra nãy giờ nói lan man cho sướng mồm à.

Cặp sừng nhọn bay một vòng xung quanh cậu: "Ta cảm thấy ngươi cũng được."

Việt Linh nhíu mày. Giọng điệu và lời lẽ của gã làm cậu cảm thấy thật khó chịu.

Phẫn Nộ à một tiếng: "Vòng này ngươi sẽ sử dụng dấu ấn của ta, thú cưng tương lai."

Lông mày Trương Việt Linh nhíu càng chặt hơn.

Phẫn Nộ thấy cậu không dám cãi lại gã, tâm tình tốt chưa từng có.

Phẫn Nộ nói: "Ta sẽ cho ngươi xem dấu ấn."

Dứt lời, cặp sừng nhọn bắt đầu xuất hiện biến hoá.

Sau khi khói đen tan đi, một con rắn nhỏ màu trắng mắt đỏ xuất hiện trước mắt Trương Việt Linh, quấn lấy cánh tay cậu rồi dần hoá cứng. Lớp da rắn biến thành màu vàng, sờ vào cứng như đá.

Trương Việt Linh giơ cổ tay lên nhìn, trông nó hệt như một món trang sức đeo cổ tay của Ai Cập cổ đại, khiến cậu liên tưởng đến sa mạc.

Giọng nói của Phẫn Nộ vang lên: "Đây là dấu ấn vĩ đại hơn của Uriel rất nhiều. Chủ nhân của ngươi là tồn tại nắm giữ sức mạnh không thể chế ngự của đất đai và là chúa tể của vùng sa mạc nóng bỏng!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net