Chương 61: Thư Viện Vũ Trụ Akashic (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi thôi. Bọn họ đang đợi trong thành." Volkov nói.

Trương Việt Linh ngơ ngác: "Hở?"

Volkov duỗi tay vò tóc cậu: "Em tưởng tôi đến đây một mình à?"

Lúc bấy giờ Trương Việt Linh mới vỡ lẽ. Tuy rằng No.1 rất giỏi nhưng một mình hắn không thể đối đầu với cơn giận của Uriel được. Có lẽ lúc chỗ này xảy ra hỗn chiến các tội đồ khác cũng có mặt.

Bị Lửa Thiêng Thánh Thể Uriel tấn công mà Volkov vẫn còn sống đúng là kỳ tích. Không chỉ nhờ các tội đồ cùng hợp sức, mà còn vì nơi này không phải không gian sân chiến đấu của Điện Sinh Tử, vì vậy Uriel không thể tiêu diệt các tội đồ thất đại tội dù anh ấy ghét họ đến mức nào.

Hơn nữa tuy trên cơ thể họ có dấu ấn các hoàng tử để lại, nhưng về quy tắc họ vẫn là người chơi được hệ thống bảo kê. Tuy rằng nơi đây thuộc phạm vi thánh địa của thiên giới nhưng Uriel đang tham gia trò chơi với thân phận khách mời, giám sát và nhà tài trợ tạm thời. Anh ấy không thể làm hại mạng sống của họ trừ trường hợp đặc biệt.

Cơ mà không giết là một chuyện, khiến họ sống dở chết dở lại là chuyện khác.

Trương Việt Linh nhìn mặt đất cháy đen khét lẹt và các vũng máu lênh láng ở khắp nơi. Các tổng lãnh thiên thần sẽ không dùng bản chính gặp mặt người chơi, tin chắc người đã gây ra hiện trường cháy đen khủng khiếp này là phân thân của Uriel.

Trương Việt Linh nhìn cánh tay Volkov, lo lắng hỏi: "Anh đi được không?"

Volkov ngẩn ra vài giây, rồi đột nhiên lảo đảo đứng không vững ngã vào người cậu.

Trương Việt Linh: "..."

Volkov nói nhỏ: "Vậy..."

Người đàn ông to như con gấu mím môi, ngượng ngùng dụi mặt vào má cậu: "Nhờ em."

Trương Việt Linh: "..." Gì vậy cha? Cậu hỏi đi được không chứ có hỏi cần tui dìu không đâu?

Bộ quân phục nhuộm máu dán lên áo Trương Việt Linh, cậu cúi đầu nhìn chiếc áo trắng của mình bị hắn làm lem luốc. Cậu tưởng mình sẽ thấy khó chịu, nhưng khi ngửi thấy mùi khét từ cánh tay trái cháy đen của Volkov, liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai đau muốn chết mà cứ giả vờ điềm tĩnh không cảm xúc của hắn, cậu lại không nói gì nữa.

Thân hình Volkov rất cao, không chỉ thế còn nặng khủng khiếp. Trương Việt Linh không nhẫn tâm đẩy hắn ra, phải gồng hết cơ bắp mới nhấc được cánh tay còn lành lặn của hắn khoác lên vai cậu.

Lúc Trương Việt Linh và Volkov vào thành, Trương Quân Lan đang nói chuyện với các tội đồ khác.

Thấy hai người vào thành, No.3 nghiêng đầu nói gì đó vào tai thiếu niên tóc đen bên cạnh.

Bá tước ma cà rồng No.6 đứng gần đó phát hiện Trương Quân Lan mặt mày hớn hở, tò mò nhìn về phía cổng thành.

Thiếu niên tóc đen No.5 và thiếu nữ người cá No.7 cũng nhìn Trương Việt Linh chăm chú.

Trí nhớ của các tội đồ rất tốt, lập tức nhận ra cậu là chàng trai Volkov từng tiếp xúc ở hội trường.

Volkov rũ mắt nhìn Trương Việt Linh, đảo mắt lạnh lùng quét một vòng, vừa khéo quét bay ánh mắt tò mò của đám người kia.

Trương Việt Linh cũng cảm thấy ánh mắt các tội đồ hơi bất thường, ngẩng đầu nhìn Volkov.

Volkov luôn cúi đầu nhìn cậu không rời mắt, nay cậu vừa ngẩng đầu, hai ánh mắt lập tức va phải nhau.

Trương Việt Linh nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, đột nhiên thấy da mặt mình hơi nóng lên, gò má đỏ hây hây. Mặt toàn máu mà vẫn đẹp thế nhỉ.

Cậu lại nhìn xung quanh.

Trương Quân Lan và các tội đồ đều đang ở đây, sau lưng họ không có người chơi nào khác.

Xem ra điều ước của sáu tội đồ và người chơi bình thường không giống nhau. Thư viện Vũ trụ Akashic chứa đựng điều gì đó rất đặc biệt, có lẽ đó là lý do No.1 dặn cậu hãy ước được đến đây.

Mà người chơi bình thường không biết về sự tồn tại của nơi này, hẳn các tội đồ có được thông tin từ gợi ý do các hoàng tử cung cấp.

Michael cũng nói cậu có thể tìm được câu trả lời cho những điều băn khoăn của mình ở đây.

Bá tước Alfred No.6 cười mờ ám: "Uầy uầy, tôi đang thắc mắc sao No.1 của chúng ta ở ngoài lâu quá, thì ra đang đợi người đẹp."

Trương Việt Linh im lặng. Người đẹp trai nhất ở đây đang bị cụt tay nè, không biết mắt anh ta có vấn đề không nữa.

Volkov cất giọng nhàn nhạt: "Uriel đâu?"

Thiếu nữ người cá trả lời: "Vào trong rồi. Anh ta bảo đợi đủ người."

Cô chuyển mắt qua Trương Việt Linh đứng kế bên Volkov: "Tôi đoán người Uriel đợi là cậu."

Thiếu nữ người cá nở nụ cười dịu dàng: "Hẳn cậu là bạn trai của No.1 mà No.3 hay kể."

Đầu lưỡi Trương Việt Linh cứng đờ: "H-Hả?"

Volkov cúi người ghé vào mặt Trương Việt Linh, áp má của hắn vào má cậu: "Vienna, cô đang làm em ấy sợ đấy."

"Ấy chết." Vienna che miệng: "Chị không dọa em sợ chứ? No.3 kể chị tính tình em hơi nhút nhát, sợ người lạ. Chị không tin. Chàng trai xinh đẹp thế này sao lại nhút nhát được. Hóa ra... ha ha."

Trương Việt Linh im lặng nhìn họ nói chuyện. Thì ra các tội đồ cũng khá thân thiết nhỉ.

"Anh Việt Linh." Một giọng nói phấn khích rót vào tai cậu. Là giọng của một thiếu niên.

"Chào anh, em tên Kichirou. Chắc anh là người chơi Trương Việt Linh các hoàng tử nhắc tới ha."

Trương Việt Linh từ từ xoay người lại.

Người vừa bắt chuyện với cậu là Tội đồ Lười Biếng No.5 - Minamoto Kichirou.

Kichirou hiếu kỳ hỏi: "Nghe Belphegor nói anh đã vượt qua cả ba trận. Anh thật sự đã thắng được một tổng lãnh thiên thần ư?"

Belphegor? Đại diện tội Lười Biếng?

Trương Việt Linh định lắc đầu bảo không phải, rồi lại chần chừ không biết nên kể không. Chuyện Michael giúp cậu vượt qua trận thứ ba hình như hơi giống gian lận, nếu nói thật cho họ nghe không biết có bị Kẻ Chấp Pháp xiên lần nữa không.

Trương Việt Linh vẫn nhớ rõ như in cảm giác đau đớn lúc bị lưỡi kiếm vô hình đâm xuyên bụng.

"Đại loại vậy." Cậu trộm nhìn Volkov bằng ánh mắt quan ngại sâu sắc.

Một bàn tay bỗng đặt lên vai Trương Việt Linh. Tim cậu đập mạnh, giật mình xoay người lại theo phản xạ, vòng hào quang rời khỏi cổ tay.

Đôi đồng tử màu đen nhạt màu có ánh lửa loé lên, ngọn lửa phừng cháy tràn ra khỏi khoé mắt.

"Việt Linh?"

Đó là một giọng nam trầm ấm. Khuôn mặt đẹp trai nam tính tràn ngập sửng sốt nhìn cậu.

Trương Quân Lan ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trắng bệch của chàng trai: "Chuyện gì vậy? Trông mặt em còn trắng hơn Volkov nữa."

Volkov liếc nhìn Trương Việt Linh, duỗi tay sờ đầu cậu: "Bình tĩnh. Là Quân Lan."

Cơ thể đang căng cứng của Trương Việt Linh thả lỏng ngay lập tức.

"Đội trưởng?"

Trong lúc cậu đang bần thần, một bàn tay khác lại vỗ nhẹ vai cậu.

Đồng tử Trương Việt Linh co rút, quay sang nhanh như chớp, biểu cảm đề phòng lạnh đến đáng sợ.

Cậu nheo mắt. Từ khi xuống khỏi phi thuyền cậu đã có cảm giác rất lạ.

Giống như... sinh mạng đang bị uy hiếp.

Trương Việt Linh lắc đầu thật mạnh, tầm mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ.

"Ai vừa vỗ vai tôi vậy?"

Trương Quân Lan nói: "Là anh."

Cậu hỏi: "Mấy lần?"

Các tội đồ dừng lại liếc nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.

Trương Quân Lan trả lời: "Một. Sao thế?"

Sau gáy Trương Việt Linh bỗng lạnh toát.

Nếu No.3 chỉ vỗ một lần, vậy lần thứ hai ai đã vỗ vai cậu?

Đinh! Đinh! Đinh!

Một chuỗi âm thanh chói tai bất ngờ xông thẳng vào tai Trương Việt Linh.

Trương Việt Linh đưa tay bịt chặt hai tai.

Sau chuỗi âm thanh kỳ lạ là một giọng nói vang lên vọng khắp bốn phương tám hướng.

["Nó" đã rời khỏi vị trí của mình.]

["Nó" muốn trở thành cán cân phán xét, vì Ngài tẩy sạch ô uế, vì Ngài quét sạch tội nghiệt.]

Trương Việt Linh mở bừng mắt.

Dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi vỏn vẹn một cái chớp mắt, đôi mắt cậu đã xuyên qua tầng tầng không gian trông thấy vũ trụ sâu thẳm, ngàn vạn tinh tú và vô số dải thiên hà không đếm xuể.

Tia lửa xẹt xẹt xuất hiện xung quanh người Trương Việt Linh.

Bên tai cậu chợt vang lên một giọng nói thần bí.

[Còn con thì sao?]

Không biết tại sao, cậu bỗng cảm thấy trái tim của mình hệt như bị ai đó dùng dao khoét thủng một lỗ, lồng ngực nhói lên đau đớn không thở được.

Đúng lúc này, vị tổng lãnh thiên thần với sáu chiếc cánh trắng lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Giọng nói của anh ấy đã được xử lý bởi xác suất, âm thanh trong trẻo dễ nghe: "Chào các bạn."

Sáu con mắt màu vàng tuyệt đẹp của anh ấy thản nhiên liếc nhìn những tội đồ bên dưới.

Khi lướt đến Volkov đang ôm Trương Việt Linh mặt mày trắng bệch, sáu con mắt chợt nheo lại.

"Hỡi Việt Linh."

Các tội đồ ngạc nhiên. Tổng lãnh thiên thần Uriel lại nhớ tên của một con người tầm thường ư?

"Chúc mừng ngươi đã thành công đăng Điện Sinh Tử, nhận được điều ước bước vào Akashic."

Sáu con mắt màu vàng của Uriel lấp lánh ý cười ôn hoà và thân thiện. Tuy nhiên chớp mắt một cái, anh ấy lại nhìn các tội đồ bằng cái nhìn khó chịu.

"Đi theo ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net