Chương 62: Thư Viện Vũ Trụ Akashic (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uriel dẫn mọi người đến trước một cánh cửa, lạnh lùng nói: "Lời đáp cho câu hỏi của các ngươi ở bên trong. Các ngươi chỉ có thể vào đó một phút."

Trương Việt Linh hồi hộp nhìn cánh cửa.

Ngoại hình của cánh cửa này không dát vàng lộng lẫy như cửa Điện Sinh Tử, bên ngoài có rất nhiều dây leo quấn quanh, chất liệu cũng chỉ là gỗ như các cánh cửa bình thường. Nhưng sự huyền bí từ cánh cửa toả ra lại khiến mọi người dè chừng.

Khuôn mặt mọi người cùng hiện lên vẻ thận trọng, đằng sau cánh cửa đó là gợi ý cho vòng chơi SSR tiếp theo của họ. Nếu không thể lấy được gợi ý, họ sẽ phải nhận lấy kết quả giống Hoàng Đế No.4.

Uriel cất giọng thờ ơ: "Từng người vào trong, đúng một phút phải trở ra. Sau khi ra khỏi đó, các ngươi sẽ được dịch chuyển tự động về ký túc xá."

Dáng vẻ bá tước Alfred có vẻ hơi kích động, giành lên tiếng đầu tiên: "Để tôi vào trước."

Bốn tội đồ còn lại nhìn nhau, không có ý kiến. Tất cả đều có cơ hội vào trong, không cần thiết tranh giành ai vào trước.

Sau khi bá tước Alfred vào trong đúng một phút, các tội đồ bắt đầu lần lượt bước vào.

Đến lượt No.3, Trương Quân Lan nói với Volkov và Trương Việt Linh: "Gặp lại ở ký túc xá."

Volkov và Trương Việt Linh là lượt cuối cùng. Trước khi vào, hắn bỗng nhắn tin cho cậu.

Kẻ Chấp Pháp: Giúp tôi đánh lạc hướng Uriel, càng lâu càng tốt.

Trương Việt Linh sửng sốt, vội nhắn trả lời.

Đậu Đỏ: Không lâu được. Tôi chỉ có thể kéo thêm cho anh khoảng mười lăm giây.

Kẻ Chấp Pháp: Đủ rồi.

Sau khi Vladimir Volkov vào cửa, Trương Việt Linh nhẩm đếm sáu mươi giây trong lòng. Đợi thời gian một phút vừa cán giây thứ năm mươi chín, cậu lập tức lên tiếng hỏi Uriel: "Tôi có một câu hỏi."

Uriel nghiêng mặt sang, những đôi mắt xinh đẹp rời khỏi cánh cửa đặt lên người cậu.

Ánh mắt của anh ấy rất trìu mến, dường như đang nhớ lại trận đấu thứ nhất của cậu.

Đây là một linh hồn thuần khiết. Đôi mắt được ban cho khả năng phân biệt Thiện và Ác của Uriel đã nói với anh ấy điều đó. Hơn thế nữa, cậu ấy cũng người đầu tiên sử dụng được dấu ấn của anh.

Uriel đáp bằng giọng dịu dàng: "Rất sẵn lòng, nếu ta được phép trả lời."

Trương Việt Linh nói cảm ơn. Phải rồi, đĩa của các chòm sao và ngôi sao luôn nhắc nhở các thiên thần về "điều ắt phải xảy đến", vì thế dù Uriel khá ưu ái cậu nhưng cũng không thể tiết lộ quá nhiều.

Còn về việc tại sao cậu biết Uriel ưu ái mình, trông thái độ của anh ấy là biết.

Vả lại...

Trương Việt Linh nhìn vòng hào quang ở cổ tay đang toả ra ánh sáng ấm áp. Phước lành từ dấu ấn của Uriel hiện đang ở với cậu ngay tại đây.

Trương Việt Linh hỏi: "Đây... thật sự là Ngày Phán Xét Cuối Cùng sao?"

Uriel nhìn cậu không chớp mắt, ánh hào quang trên đầu rực sáng, chừng mấy giây sau anh ấy mới trả lời: "Ngày Phán Xét Cuối Cùng sẽ đến bất cứ lúc nào, bất thình lình như kẻ trộm ban đêm."

Trương Việt Linh nhíu mày.

Cậu chỉ định hỏi để câu giờ nhưng câu trả lời của Uriel lại làm cậu rơi vào trầm tư. Ý anh ấy là gì?

Khi bắt đầu trò chơi, hệ thống từng nói Ngày Phán Xét Cuối Cùng sắp đến gần. Khi vòng chơi thứ bảy kết thúc cũng là lúc thời điểm phán xét diễn ra.

Cậu hỏi Uriel đây là Ngày Phán Xét Cuối Cùng sao với ý nói về trò chơi, chắc chắn Uriel cũng hiểu điều đó. Nhưng anh ấy không trả lời ừ hay đúng vậy, mà lại nói rằng Ngày Phán Xét sẽ đến bất cứ lúc nào, bất thình lình như kẻ trộm ban đêm.

Tại sao chứ?

Vì không thể tiết lộ một cách trực tiếp nên anh ấy cố tình nói vòng sao?

Không. Uriel không cần thiết phải nói vòng.

Chính hệ thống đã tuyên bố đây là Ngày Phán Xét Cuối Cùng, tất cả người chơi đều nghe hệ thống nói điều đó. Vì đó không phải một bí mật ít người biết, Uriel chỉ cần xác nhận câu hỏi của cậu đúng hoặc sai, như vậy không tính là tiết lộ tương lai.

Thế nhưng Uriel lại dùng một cách nói khác trả lời cậu.

Trong lòng Trương Việt Linh tựa như có thứ gì đó sắp sửa bùng nổ.

Lẽ nào... hệ thống đã nói dối?

Nhưng nếu nó nói dối, vì sao các tổng lãnh thiên thần lại không can thiệp?

Uriel nhìn thấu cảm xúc đang rung chuyển trong mắt cậu, nói: "Ngươi đang hoài nghi."

Không phải một câu nghi vấn mà là khẳng định.

Soạt.

Trương Việt Linh thấy bóng đen rất lớn che phủ đầu mình, ngẩng lên bỗng thấy bị vây trong sáu chiếc cánh trắng khổng lồ của Uriel.

Sáu con mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào cậu, bàn tay đeo găng trắng của Uriel bỗng cầm lấy tay cậu: "Một linh hồn thuần khiết không nên và cũng không thể có mặt ở đây."

Uriel nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu: "Behemoth nói với ta tội ngươi phạm là Phẫn Nộ. Tuy nhiên đôi mắt của ta chưa bao giờ nhìn sai và Trí Tuệ Thần Thánh Của Torah cũng thừa nhận điều đó."

Anh ấy nói: "Hỡi Việt Linh, hãy cho ta biết nguyên nhân Michael muốn 'nhìn' ngươi."

Trương Việt Linh bị sự nôn nóng và những câu nói dồn dập của anh ấy làm hoảng sợ.

Ánh hào quang từ sáu con mắt màu vàng tuyệt đẹp chiếu thẳng vào mắt cậu.

Tuy rằng Uriel không "nhìn" cậu như Michael từng làm, nhưng ánh nhìn trực tiếp từ những con mắt của một tổng lãnh thiên thần vẫn làm tim cậu đập nhanh với tần suất cảnh báo.

Đáng ngạc nhiên là Uriel kiên quyết không "nhìn" dù trông anh ấy có vẻ rất muốn làm điều đó.

Ngẫm lại thì Michael đã sử dụng "nhìn" làm điều kiện để cậu qua trận cuối. Cậu đoán "nhìn" là một hành động không được phép, song Michael vẫn thực hiện được với sự tự nguyện của cậu, vì vậy có lẽ nó là một quyền hạn nằm trong vùng xám.

Trương Việt Linh thấy trái tim mình như sắp vỡ ra và suy nghĩ dần đi xa khỏi cậu.

Trong mơ màng, bên tai cậu chợt có một giọng nói vang lên như ai đó đang thì thầm: "Bỏ cuộc đi! Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?"

Cậu nghe thấy tiếng mình trả lời, âm thanh nhẹ bẫng như gió thoảng qua tai: "Lần này sẽ khác."

"Khác?" Giọng nói cười nhạo: "Cố gắng vô ích. Rồi ngươi sẽ lại chết thôi."

Nửa đầu Trương Việt Linh chợt đau như búa bổ, ôm đầu quằn quại: "Không..."

Uriel giữ chặt hai cổ tay cậu: "Sao vậy?"

"A..." Trương Việt Linh hoảng hốt mở bừng hai mắt, bỗng thấy từ nơi cổ tay đang bị Uriel giữ chặt truyền đến cảm giác đau rát như bị bỏng.

"Chuyện này..." Sáu con mắt trừng lớn, Uriel ngạc nhiên nhìn cổ tay loài người này đột ngột trở nên trong suốt trong lòng bàn tay anh, giống như bị ánh hào quang thiên thần làm bị bỏng nặng. Máu thịt bị rút đi hết, chỉ chừa lại xương trắng bên dưới.

Ánh mắt Uriel nhìn cậu chợt thay đổi.

Mà Trương Việt Linh cũng sững sờ nhìn cổ tay chỉ còn xương trắng của mình đến quên cả kêu đau.

Uriel nói bằng giọng không thể tin được: "Ngươi đã từng giết người."

Đồng tử của Trương Việt Linh co rút.

Uriel thả cậu ra ngay lập tức.

Trương Việt Linh ngã xuống đất.

Sau khi tránh khỏi va chạm trực tiếp với hào quang của Uriel, hai cổ tay của cậu dần hồi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Uriel lẩm bẩm: "Không thể nào. Đây là một linh hồn thuần khiết, đôi mắt của ta không thể nhìn sai."

Thế nhưng phản ứng vừa rồi của hào quang với tội ác cũng là sự thật.

Tia lửa xẹt xẹt lại bắt đầu xuất hiện trong không khí xung quanh Uriel.

Anh ấy đang kích động.

Uriel cất giọng lạnh lẽo: "Tại sao ngươi..."

Đúng ngay lúc này, giọng nói của Michael từ một nơi rất xa truyền đến cắt ngang cơn giận đáng sợ sắp phun trào của Uriel: [Uriel.]

Trương Việt Linh cắn răng che lỗ tai. Michael lại sử dụng giọng nói thật.

Uriel khựng lại: [Michael?]

Uriel nói: [Tôi phải xử lý linh hồn này. Cậu ta là một mầm móng nguy hiểm.]

Michael nói: [Tôi nghĩ cậu hiểu vì sao Việt Linh qua được trận thứ ba.]

Uriel do dự: [Điều đó không có nghĩa...]

Michael tiếp tục nói bằng giọng cứng rắn: [Uriel, tôi đã 'nhìn' cậu ấy.]

[Và anh đã thấy điều gì?]

[Uriel, hãy tin tưởng đôi mắt của cậu.]

Uriel giật mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net