Chương 64: Pheromone (1) - H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là... ai vậy?

Không phải mình...

Chắc chắn không phải mình.

Trương Việt Linh sững sờ nhìn khuôn mặt đầy máu của Volkov: "A..."

Cậu phát hiện mình không thể nói chuyện.

Mọi nỗ lực cử động đầu lưỡi chỉ đổi lại những âm thanh ú ớ.

Những gì cậu đang thấy không phải hiện thực mà là dòng hồi ức. Ở trong hồi ức, cậu chỉ là một khán giả không thể nói chuyện, mà hắn cũng không thể nghe thấy hay nhận biết sự tồn tại của cậu.

'Rốt cuộc đây là hồi ức của ai? Mình chưa từng trải qua chuyện này.'

Trương Việt Linh cảm thấy như cậu đang trải qua ký ức của ai đó dưới góc nhìn thứ nhất.

Đồng thời ngay thời điểm này, một đôi mắt màu tím đậm cũng mở ra.

"Ngươi là ai?" Năng lượng đen tối gầm gừ như một con quái thú dữ tợn.

Giọng nói lạnh hơn cả băng đá, chân thật đến mức Trương Việt Linh ngỡ rằng đối phương đang kề sát vào tai cậu: "Thiên thần?"

Đó là loại lạnh lẽo khi sinh mệnh cảm thấy đang bị uy hiếp nghiêm trọng bởi một tồn tại thần bí không thể xác định.

Năng lượng đen tối như con rắn quấn lấy cậu, siết chặt tinh thần của Trương Việt Linh: "Trả lời ta."

"Tại sao ta không thể xác định được ngươi?"

"Xâm nhập vào tinh thần của ta..."

"Chết!"

Sau tiếng gầm, không gian ký ức rung chuyển kịch liệt rồi bị đánh vỡ nát.

Hình ảnh No.1 đang nằm dưới chân cậu cũng tan biến theo sự sụp đổ của dòng chảy ký ức.

Trương Việt Linh bị năng lượng đen tối quấn chặt không thể cử động, cảm tưởng như toàn bộ cơ thể mình sắp bị nghiền nát.

Trong khoảnh khắc cậu thốt lên tiếng kêu đau đớn, năng lượng đen tối cũng gầm khẽ.

Dường như đối phương cũng đang đau đớn.

"Chuyện gì... đang... xảy ra..."

Chớp mắt sau đó, năng lượng đen tối bành trướng lãnh địa của mình, nôn nóng nhào tới xâm lấn từng tấc tinh thần cậu.

[T a ph ải cắ n nuố t ng ươi.]

Giọng nói lạnh băng chuyển hoá thành các ký tự trôi nổi trong không gian.

[T ại sao ta lại c ảm thấ y đ au đớ n ?]

Các ký tự bị tách ra và không thể xếp thành các từ hoàn chỉnh cho thấy đối phương đang quằn quại.

[M i ch a el, t ên kh ốn. Ng ư ơi do hắn ta p hái đến đú ng kh ô ng?]

[C út khỏ i ký ứ c c ủa ta.]

[N ga y !]

Oành một tiếng, Trương Việt Linh bị ý chí của bóng tối bài xích đẩy văng khỏi nơi đó.

Khi Trương Việt Linh mở mắt, thấy mình đang nằm trong vòng tay Volkov.

Khuôn mặt luôn bình tĩnh của No.1 hiếm khi để cảm xúc lo lắng thể hiện rõ ràng ra ngoài, hai đầu lông mày nhíu chặt như sắp dính vào nhau.

Đôi mắt màu đen nhạt màu vẫn còn sót lại chút mê man.

Trương Việt Linh ngước lên, nhìn vào đôi mắt màu ngọc lục bảo sâu thăm thẳm của đối phương, nghe người đàn ông nói với giọng quở trách: "Em đó..."

Trương Việt Linh không hiểu.

Volkov nói: "Biết tại sao lại quy định mỗi người chỉ được vào trong một phút không?"

Trương Việt Linh lắc đầu.

Volkov kiên nhẫn giải thích: "Quyền năng của Akashic quá mạnh mẽ, cơ thể của em không thể chống lại xác suất do sách gây ra. Nếu em ở trong lâu hơn, linh hồn của em sẽ vỡ vụn rồi chết."

Nhưng anh đã ở trong đó hơn một phút mà?

Dường như Volkov có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, nói tiếp: "Tôi có nhà tài trợ thay tôi chi trả xác suất, em có không?"

Trương Việt Linh im lặng.

Volkov không vui nhìn cậu: "Trước khi bắt chước ai đó, em nên học cách hỏi trước."

Trương Việt Linh chống tay lên ngực Volkov, mượn hắn làm điểm tựa ngồi dậy.

Cậu nhìn dáo dát xung quanh.

Hai người không còn ở trong toà thành kia nữa mà đã bị dịch chuyển tới đâu đó.

Cậu nhìn căn phòng ngủ bày trí xa hoa như phòng ngủ của hoàng gia phương Tây và chiếc đèn chùm lộng lẫy treo trên trần, có thể xác định đây chắc chắn không phải phòng ký túc xá của mình.

Chỗ này đẳng cấp hơn căn phòng nhỏ xíu của cậu gấp trăm ngàn lần.

Trương Việt Linh đoán đây là phòng dành riêng cho các tội đồ thất đại tội, cụ thể là... No.1.

Đờ mờ.

Nhận ra bản thân đang ở đâu, da đầu Trương Việt Linh bỗng run lên.

Nếu dịch chuyển thì phải phòng ai người nấy về chớ? Lẽ nào vì lúc đó cậu gật đầu với Uriel chuyện Volkov nói hai người sẽ về cùng nhau, nên anh ấy mới chuyển cậu về chung với hắn sao?

Vladimir Volkov biết cậu đang tìm Uriel nhưng vẫn cố tình hỏi: "Em tìm ai?"

Trương Việt Linh khựng lại.

Nụ cười bên môi Volkov chợt sâu hơn, mơ hồ lộ ra nguy hiểm: "Tìm tổng lãnh thiên thần của em à?"

Trương Việt Linh nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn một con sói bị điên: "Tao tìm ai liên quan gì đến mày?"

Bây giờ cậu mới để ý hai cánh tay hắn đã lành lặn trở lại, bộ dạng cũng không còn nhếch nhác bê bết máu như lúc ở Akashic nữa.

Nếu hắn không còn bị thương nặng thì cậu chả cần phải nói chuyện nhẹ nhàng với hắn làm gì.

Volkov à một tiếng, nhếch miệng: "Đúng thật không liên quan đến tôi."

Bàn tay đang ôm cậu chợt siết chặt: "Nhưng tôi có chuyện này liên quan đến em."

[Thông báo mới: Kẻ Chấp Pháp chuyển khoản cho bạn 10.000.000 điểm.]

Trương Việt Linh ngẩn người.

Màn hình thông báo tràn ngập dấu chấm than đỏ rực với phông chữ vàng chói mù mắt người nghèo đập vào mắt cậu.

"Cái..." Chàng trai tóc đen sốc ngây người.

Não Trương Việt Linh nhảy số, nhớ ra ngay nguồn gốc của cái giá cắt cổ này.

"Tao vẫn chưa chọn nhận điểm! Tao từ chối nhận số điểm này!"

Volkov ấn cậu xuống sàn: "Từ chối nhận?"

Sói trắng nhấc chân đè lên lưng cậu, dễ dàng ngăn cản mọi sự giãy giụa vô ích của chàng trai.

No.1 không hổ là No.1, đứng trước mặt hắn cậu chả khác gì một con thỏ mặc người làm thịt. Thỏ sao có thể vật lại sói chứ?

Đôi mắt hắn đỏ hồng, bộ dạng giống như hung thú phát cuồng: "Không phải em tự ra giá sao? Bây giờ bảo từ chối nhận?"

Người sói nở nụ cười tà ác, cúi xuống thè lưỡi liếm tai cậu: "Em tưởng tôi là trò đùa của em à?"

Đầu lưỡi đỏ tươi chọc vào lỗ tai khiến Trương Việt Linh không dám thở mạnh.

"Anh đừng kích động."

"Bây giờ lại gọi anh hử." Hàm răng nhọn hoắt há to đến gần gáy cậu: "Không phải 'mày' sao?"

Hàm răng của thú săn mồi hàng đầu đang ở ngay sau gáy Trương Việt Linh, chỉ bằng một cú ngoạm sẽ có thể cắn đứt cổ cậu.

Volkov luồn cánh tay xuống bụng Trương Việt Linh, móng vuốt cách một lớp áo mỏng te chạm vào đậu đỏ nhà cậu.

Quả bom trong đầu Trương Việt Linh nổ tung.

Móng vuốt của hắn rất sắc, Việt Linh tưởng chừng hắn sẽ rạch nát lồng ngực cậu. Thế nhưng thay vì đau đớn, cậu lại cảm thấy một thứ gì đó khác.

Volkov dùng phần thịt ở ngón tay ấn mạnh vào đậu đỏ rồi chà đi chà lại một cách chậm rãi.

Cậu bị hắn khều năm phút đồng hồ mà ngỡ rằng đã mấy ngàn năm trôi qua.

Có vài lần hắn dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy rồi vặn xoắn, hại Việt Linh xém chút không thể ngăn được âm thanh kỳ lạ thoát khỏi cổ họng mình.

Da đầu Trương Việt Linh lạnh ngắt, căng thẳng nín thở: "Thưa ngài."

Volkov hửm một tiếng, có vẻ khá hài lòng với cách xưng hô trang trọng này.

Trương Việt Linh cắn răng hỏi: "Ngài muốn gì?"

Hơi thở nóng rực tràn ngập hoóc môn nam tính ấy thổi vào tai cậu: "Ngài muốn 'chơi' em."

Ngay sau câu nói của hắn, một mùi hương vừa lạ vừa quen bỗng tràn vào mũi Trương Việt Linh.

Mùi gỗ tuyết tùng?

Trương Việt Linh thấy đôi tai sói bỗng giật nhẹ.

Đồng thời, một cảm giác khó hiểu đột nhiên len lỏi khắp cơ thể cậu.

Trương Việt Linh hoang mang sờ mặt mình. Tại sao mặt lại nóng vậy?

Dường như để chứng minh cảm giác cậu đang cảm thấy là sự thật, ngọn lửa đang từ từ len lỏi khắp cơ thể cậu lại cháy phừng lên.

Cảm giác da thịt bị thiêu đốt bắt đầu dấy lên từ đầu ngón chân.

"A..." Trương Việt Linh hoảng hốt níu chặt lấy áo khoác quân phục của Volkov, lòng bàn chân cậu bị ngọn lửa kích thích làm co quắp, những ngón chân xinh đẹp liên tục duỗi thẳng rồi lại co vào.

Hơi nóng xông đầu óc cậu mụ mị, sống lưng mơ hồ bị điện giật, cơ thể dần tê dại.

Mùi gỗ tuyết tùng cay cay làm hốc mắt Trương Việt Linh đỏ ửng: "Ư..."

Pheromone từ hoàng tử người sói toả ra nháy mắt đã tràn ngập căn phòng ngủ rộng lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net