Chương 68: Trốn Tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như vòng đầu tiên, các người chơi được nghỉ ngơi bảy ngày trước khi bắt đầu vòng ba.

Nói đến vấn đề ăn uống. Khu VVIP sử dụng nhà ăn riêng, khu VIP và ký túc xá thì sử dụng chung một nhà ăn.

Mặc dù nói là nhà ăn riêng nhưng các tội đồ rất hiếm khi xuống nhà ăn. Bọn họ thích gọi món lên phòng hơn, khi ấy sẽ có người hầu làm từ sinh vật luyện kim bưng đồ ăn lên tận phòng phục vụ.

Tuy bây giờ Trương Việt Linh đang sở hữu rất nhiều điểm nhờ tên tư bản nào đó nhưng cậu lại chưa dọn khỏi ký túc xá.

Vì thực hiện lời hứa với Hồng Tuệ, Việt Linh quyết định tạm thời ở lại ký túc xá bầu bạn với cô. Cậu cũng chia sẻ cho Hồng Tuệ một khoản điểm để nâng lên hạng phòng đơn, đỡ phải chen chúc trong phòng tập thể ba mươi người chật chội.

Đôi khi Hồng Tuệ lại đề cập đến mối quan hệ giữa Volkov và cậu. Trương Việt Linh biết cô vẫn hiểu lầm chuyện Volkov hôn cậu ở Điện Sinh Tử, chỉ trả lời đúng một câu duy nhất: "Bị chó cắn."

Từ sau lần điên cuồng ở phòng No.1, Trương Việt Linh bắt đầu né tránh Volkov.

Volkov tìm hiểu từ Hồng Tuệ, biết cậu ăn uống rất có giờ giấc, đúng mười giờ sáng sẽ có mặt ở nhà ăn chung.

Thế là cứ tới giờ là cậu lại thấy hắn, Trương Quân Lan và Ika cùng bước vào nhà ăn.

Trương Việt Linh phải thừa nhận rằng sự xuất hiện của hai tội đồ No.1 và No.3 đã khiến lỗ tai cậu xém bị tiếng hét bùng nổ làm điếc luôn.

Anh chàng đào hoa phóng túng nhất trong sáu tội đồ và hoàng tử người sói chiếm giữ ngai vàng No.1 quyền thế nhất trò chơi đang cùng nhau dùng bữa trong nhà ăn chung đông nghẹt người.

Khoé mắt Trương Việt Linh giật giật, giả vờ không thấy ánh mắt nóng bỏng của Volkov rồi tiếp tục cúi đầu lùa cơm.

Sau khi ăn xong cậu vội tranh thủ lúc nhà ăn vẫn đang đông người kéo Hồng Tuệ chuồn lẹ.

Trương Việt Linh ngoái đầu, thoáng nhìn thấy em trai Volkov là Ika cố gắng chen vào đám đông để đến gần cậu.

Cậu giả mù đi vòng qua, rời khỏi nhà ăn không về ký túc xá ngay mà đi dạo đến tận tối.

Lần nào cũng vậy.

Mỗi ngày nhà ăn cung cấp hai suất trưa và tối, cậu đều ăn lẹ rồi đánh bài chuồn.

Volkov nhận ra cậu tránh hắn nhưng không nói gì, cũng không gửi tin nhắn hỏi cậu.

Trong lúc ăn cơm, ánh mắt No.1 chưa bao giờ rời khỏi mặt Trương Việt Linh.

Trương Việt Linh tự hỏi không biết quý ngài No.1 ăn cơm bằng miệng hay bằng mắt nữa.

Trương Việt Linh né tránh Volkov nhưng lại không từ chối gặp Ika và Trương Quân Lan, tất nhiên với điều kiện là họ không đi cùng Volkov.

Lúc rảnh rỗi Trương Quân Lan thường xuyên đến phòng Việt Linh ngồi chơi. No.3 rất biết điều không đề cập đến No.1, cũng không hỏi cậu tại sao gần đây Volkov cứ rủ anh đến nhà ăn chung miết.

Hai người nói chuyện một hồi thì Ika đến, Hồng Tuệ cũng gõ cửa bước vào.

Trương Quân Lan thấy trong phòng cậu hơi chật, đề nghị mọi người đến phòng anh ấy chơi.

Phòng của No.3 siêu bự, tuy nói là phòng nhưng sang trọng và rộng rãi hơn cả biệt thự. Từ phòng khách bước ra ngoài là không gian rộng hơn gấp mấy lần, có núi có sông, vô cùng hoành tráng.

Bốn người cùng đánh bài, ngồi thuyền uống rượu trên sông rồi nằm ngủ trên bãi cỏ xanh mơn mởn.

Trương Việt Linh uể oải đứng dậy bước vào phòng khách rồi nằm xuống sofa.

Cậu vừa nằm xuống bỗng nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bước chân.

Việt Linh vội vàng ngồi dậy, trông thấy một người từ ngoài cửa bước vào.

Vladimir Volkov.

Hôm nay Việt Linh không tới nhà ăn chung, Volkov cũng không liên lạc được với Quân Lan. Có người chơi nói thấy cậu đi cùng Tội đồ Dâm Dục, Volkov liền chạy đến đây.

Trương Việt Linh ngạc nhiên nhìn hắn không chớp mắt: "Sao anh đến đây?"

Volkov biết Dâm Dục có hứng thú với cậu, đương nhiên Quân Lan không thể ngoại lệ.

Volkov nheo mắt nhìn chiếc áo sơ mi xộc xệch của cậu: "Tôi phải hỏi tại sao em lại ở đây mới đúng."

Trương Việt Linh cúi đầu nhìn áo mình. Nãy thi vật tay với Ika thua tối mặt, lỗ chừng ba trăm điểm.

Biểu cảm của người đàn ông có vẻ đang cố kìm nén cơn giận. Hắn liếc cậu một cái rồi bước đến chỗ cửa kính nhìn ra bãi cỏ ngoài phòng khách.

Tầm mắt Volkov lướt qua Trương Quân Lan, Ika và Hồng Tuệ đang ngủ chảy dãi ngoài bãi cỏ, xung quanh có năm sáu chai rượu vứt lung tung.

Đợi thấy rõ tình huống ngoài đó, ngọn lửa nơi đáy mắt No.1 mới từ từ lắng xuống.

Volkov bước tới đứng trước mặt cậu. Hai luồng ánh mắt giao nhau trong không trung, khi ánh mắt cậu chạm đến cảm xúc nơi đáy mắt No.1, cậu đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ.

Hắn nói: "Tôi nhớ em."

Volkov cúi người quỳ một chân lên sofa, chèn chân vào giữa hai bắp đùi cậu.

Mắt thấy nụ hôn của hắn sắp rơi xuống gò má, Việt Linh nghiêng đầu né tránh.

Sợi lông trắng tinh mềm mại của Volkov sượt qua mặt cậu, hơi thở nóng rực của hoàng tử người sói kề vào mặt cậu gần trong gang tấc.

Trương Việt Linh mím môi, bị hơi thở tràn ngập hoóc môn giống đực của hắn làm choáng váng.

Volkov đưa tay phủ lên mắt cậu.

Bóng tối đen kịt che kín đôi mắt Trương Việt Linh, cậu không thể thấy mặt hắn, người sói dán miệng vào tai cậu thổi một hơi làm chàng trai rùng mình.

Volkov dụi mặt vào cổ cậu, cất giọng hỏi: "Thật độc ác. Em muốn trốn tôi tới khi nào?"

Trương Việt Linh sửng sốt. Tui ác hả?

Bàn tay Volkov chạm vào eo cậu, gần như nhấc cả người Trương Việt Linh lên.

Hắn ngồi xuống sofa, ôm cậu ngồi lên đùi mình, tách chân cậu ra rồi kéo cẳng chân chàng trai vắt qua eo hắn: "Không nhớ pheromone của tôi à?"

Volkov than thở: "Tôi thì vẫn nhớ em đã khóc lóc dâm đãng đến cỡ nào."

Cơ thể Trương Việt Linh cứng đờ.

Volkov nhìn cậu chằm chằm, vòng tay chợt siết chặt hơn: "Em biết không, mấy ngày qua em cứ trốn tôi mãi, hại tôi tối nào cũng phải nghĩ đến hai hạt đậu đỏ xinh xắn này để tự giải quyết đó."

Giọng Volkov cực kỳ thấp, ghé vào tai cậu như đang thì thầm với người yêu, lại như ma chú đầu độc lòng người: "Hễ nghĩ đến khuôn mặt đẫm nước mắt vì bị tôi chơi bắn liên tục của em là nơi đó của tôi lại căng phồng như muốn nổ tung."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net