Chương 70: Phỏng Đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Việt Linh không rõ No.1 nghĩ gì vì quá khó để nhìn thấu hắn, tuy nhiên cậu có thể nhận thấy điều đó trong ánh mắt đượm buồn và đầy trăn trở của Trương Quân Lan lúc bọn họ uống rượu.

Sự ra đi của Hoàng Đế đã để lại trong lòng các tội đồ một bóng ma, khiến họ nhận ra rằng mặc dù họ là tội đồ vượt trội hơn người được hệ thống đánh giá cao, nhưng họ cũng sẽ có thể thất bại và chết.

Đứng trước tồn tại như hoàng tử Địa Ngục, các tội đồ cũng chỉ như con kiến mà thôi. Giống như ác ma và đoạ sứ từng nói, nếu đặt loài người lên bàn cân so sánh với các tổng lãnh thiên thần vĩ đại, quả thật nhân loại không khác gì loài sâu bọ.

Nhỏ bé và yếu ớt. Đứng trước các tồn tại mạnh mẽ hơn, chúng ta chỉ đành phải khuất phục.

Nhưng tại sao?

Tại sao phải nghe theo sự sắp xếp của trò chơi? Trò chơi đến từ đâu? Do ai tạo ra?

"Nó" là ai mà có thể khiến các hoàng tử Địa Ngục và các tổng lãnh thiên thần tham dự?

Và dường như "Nó" càng biết chắc chắn rằng các tổng lãnh thiên thần sẽ không nhúng tay ngăn cản "Nó" vì họ tuân theo điều ắt phải xảy đến.

Tại sao ngai vàng của bảy tội đồ lại là thứ các người chơi phải thèm muốn? Và tại sao...

Trương Việt Linh nhìn vào hư không, giọng nói của Phẫn Nộ chợt vang lên bên tai cậu.

Phẫn Nộ nói: "Chỗ dựa duy nhất các ngươi có thể dựa vào là các hoàng tử Địa Ngục. Chúng ta bất chấp việc phải chi trả xác suất để làm nhà tài trợ cố định cho các ngươi, hỗ trợ gợi ý và manh mối cho mỗi vòng thi. Nếu không có lòng tốt của chúng ta, lũ sâu bọ các ngươi sẽ chết rất khó coi."

Tại sao sự tài trợ của các hoàng tử Địa Ngục lại là ân huệ đối với người chơi? Họ ban phát lòng tốt với thái độ khinh thường và bố thí, nhưng ta phải coi đó là ân huệ và nhận lấy với lòng biết ơn?

Rốt cuộc thì...

Mục đích của trò chơi thật sự là gì?

"Nó" nói rằng mục đích của trò chơi là để rửa sạch bảy tội lỗi lớn, buộc phải thanh tẩy tất thảy tội lỗi trước Ngày Phán Xét Cuối Cùng. Vì vậy từ lúc bắt đầu trò chơi đã tuyên bố thông tin về Ngày Ấy một cách công khai và nhấn mạnh Ngày Phán Xét sẽ diễn ra sau khi bảy vòng chơi kết thúc. Tuy nhiên Uriel lại nói với cậu rằng Ngày Ấy sẽ đến bất cứ lúc nào, bất thình lình như kẻ trộm ban đêm.

Ngày Phán Xét Cuối Cùng sẽ không báo trước, tuy nhiên khi Ngày Ấy đến mọi tội lỗi trên đất đều sẽ bị phơi bày.

Đôi mắt của tổng lãnh thiên thần Uriel có thể nhìn thấu bốn phương trên Trái Đất.

Theo một vài giả thuyết, loài người tin rằng anh ấy sẽ chịu trách nhiệm mở cổng Địa Ngục trong Ngày Tận Thế, sau Bản Án Cuối Cùng.

Một tổng lãnh thiên thần vĩ đại không cần phải nói dối một con người. Uriel không có lý do gì để nói dối cậu. Anh ấy có thể chọn im lặng không trả lời, nhưng nếu Uriel đã trả lời thì đó phải là sự thật.

Lời đáp của Uriel nghe thì có vẻ đang thừa nhận lời tuyên bố của trò chơi, thực tế là ngược lại.

Anh ấy đang phủ nhận nó một cách gián tiếp.

Uriel biết sự lợi hại của xác suất nếu anh ấy nói với cậu những điều cậu không được phép biết vào thời điểm này. Có thể khi ấy lỗ tai cậu sẽ bị điếc hoặc tệ hơn là nổ tung luôn.

Tuy nhiên... Uriel phủ nhận câu nói của trò chơi chứ không can thiệp ngăn cản nó. Nếu cậu đoán không lầm, điều ấy có nghĩa là bằng cách nào đó, sự vận hành của trò chơi không hề vi phạm luật.

Phải rồi.

Lúc bắt đầu, trò chơi nói rằng Đôi Mắt Thánh phán cậu có tội. Tội nhân muốn sống sót vào Ngày Phán Xét Cuối Cùng cần phải rửa sạch tội lỗi.

Liệu rằng... phải chăng "Nó" đang sử dụng thất đại tội làm một cái cớ?

Da gà nổi khắp cánh tay Trương Việt Linh, da đầu cậu cũng lạnh toát vì phỏng đoán táo bạo này.

Lồng ngực Trương Việt Linh đập thình thịch. Nghĩ kĩ thì đó thật sự là một cái cớ rất hợp lý.

Tội nhân cần phải rửa tội, một khi thất bại sẽ bị đày đến núi Luyện Ngục bị lửa thiêu đốt cả ngày lẫn đêm, chịu đựng dung nham đổ xuống vô hạn tuần hoàn, vĩnh viễn không thể thoát khỏi trừng phạt.

Cái cớ hợp lý đến không thể hợp lý hơn. Những linh hồn người chơi bị đày vào địa ngục vì họ đã rửa tội thất bại. Trò chơi rất thông minh, do đó các tổng lãnh thiên thần không thể bắt lỗi "Nó", cũng chẳng thể nhúng tay can thiệp dù rất tức giận.

Khi ở Điện Sinh Tử, cậu có thể cảm thấy Uriel đã cố kìm nén cơn giận của anh ấy đến mức nào.

Lúc đầu Việt Linh nghĩ anh ấy tỏ thái độ như thế vì Uriel nổi tiếng căm ghét ác ma, nhưng bây giờ cậu lại nghĩ do một lý do khác.

Thật ra đôi khi Uriel còn được coi là Azrael, được mệnh danh là Thiên Thần Của Cái Chết. Azrael làm nhiệm vụ chào đón và dẫn đường cho những linh hồn trong quá trình họ đi từ sự sống đến với cái chết và đồng thời cũng giúp những người thân của họ vực dậy và nguôi ngoai nỗi đau mất mát.

Lửa Thiêng Thánh Thể yêu quý các linh hồn, trừ khi họ thuộc về ác ma như các tội đồ thất đại tội.

Có thể xem đó là lời giải thích hợp lý cho sự tức giận của anh ấy ở Điện Sinh Tử. Hẳn là Uriel đã thương tiếc các linh hồn, đau buồn vì không thể ngăn cản "điều ắt phải xảy đến" xảy ra.

Mặt khác, ngai vàng của bảy tội đồ thật sự đáng giá đến mức nào?

Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, họ nhận được gợi ý đồng thời cũng phải đánh đổi rất nhiều thứ. Có gợi ý nhưng chỉ có 0,1% cơ hội sống sót trong thế giới SSR, liệu có ai dám chắc bản thân sẽ không rơi vào kết cục giống Hoàng Đế?

Phẫn Nộ nói rằng ngai vàng là một ân huệ to lớn, nhưng cậu lại cảm thấy đó là miếng mồi béo bở dụ người ta điên cuồng, là cái bẫy chết người.

Được cung cấp gợi ý nhưng phải vượt qua thế giới SSR với chỉ 0,1% cơ hội sống sót.

Vượt qua bảy vòng chơi sẽ nhận được thân phận Người Phán Xử ư? Trương Việt Linh ước gì mình có thể gặp được Người Phán Xử.

Với điều kiện người đó có tồn tại.

Đáy mắt cậu dần kết một tầng băng mỏng, lạnh lẽo thấu xương.

Giả sử Ngày Phán Xét Cuối Cùng và thanh tẩy bảy tội lỗi lớn đều là những lời nói dối và cái cớ hợp lý của trò chơi, vậy còn Người Phán Xử? Chẳng phải cũng chỉ là một phần thưởng bịa đặt hay sao?

Hoặc là "Nó" không hề bịa đặt. Phần thưởng ấy thật sự tồn tại, tuy nhiên...

Trương Việt Linh mím môi. Tuy nhiên cậu chỉ sợ rằng trước giờ chưa từng có người nào sống sót qua bảy vòng chơi mà thôi.

Cậu sợ đây là một cái bẫy được thiết kế cực kỳ tinh vi, chẳng ai nỡ từ chối "lòng tốt" của "Nó", cuối cùng chẳng ai có thể trở thành Người Phán Xử.

Từ ngày trở về từ Thư viện Vũ trụ Akashic, Trương Việt Linh vẫn luôn không ngừng nghĩ ngợi về lời đáp khi ấy của Akashic cho câu hỏi của cậu, rằng thời gian đã trôi qua có thể quay lại không?

Và Akashic đã trả lời.

[Thời gian giống như dòng nước chảy xiết không ngừng, người trong nước mãi mãi không thể bơi ngược lại với dòng chảy.]

Ý nghĩa của câu trả lời thật quá đỗi sâu xa.

Trương Việt Linh mím chặt môi, lồng ngực nghẹn lại vì những suy nghĩ ngổn ngang.

Volkov đột nhiên ôm cậu vào lòng, vòng tay siết chặt như sợ sẽ vuột mất.

Trương Việt Linh bất ngờ trước cái ôm thắm thiết và thân mật này.

Volkov tì cằm lên vai Trương Việt Linh, giọng nói cất lên vẫn trầm như cũ nhưng thoạt nghe có vẻ nhẹ bẫng hơn bình thường: "Linh."

Trương Việt Linh im lặng lắng nghe, hình như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên cậu.

Cứ như sắp sửa sinh ly tử biệt, lại như chẳng thể trùng phùng.

Volkov nói: "Tôi thật lòng hy vọng em sẽ không vào cùng thế giới với tôi."

Trương Việt Linh nhìn hắn thật lâu, không hiểu sao lại nói: "Không phải anh thích tôi sao?"

Cậu nhếch miệng: "Sống chia ly, chết vĩnh biệt. Đó là hai cảnh thương tâm lớn của đời người. Tôi ngỡ anh sẽ muốn kéo theo tôi cùng chết chung chứ."

Lông mày Volkov hơi nhíu lại, nhìn cậu chằm chằm bằng vẻ mặt vô cảm: "Cũng được. Em và tôi có thể làm một đôi chồng chồng ma."

Trương Việt Linh ngoảnh mặt đi.

Cậu liếc trộm hắn, nghĩ thầm: 'Không ngờ hắn lại giận. Mình đã nói gì sai à?'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net