Chương 77: Thế Giới Đổ Nát (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ika đến gần Trương Việt Linh, cúi người ghé vào tai cậu, hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Hồng Tuệ cũng dùng ánh mắt lo lắng hỏi cậu.

Trương Việt Linh kéo tay hai người, cả ba chụm đầu vào nhau. Cậu nói nhỏ: "Chúng ta cần phải nghĩ cách đóng cổng càng sớm càng tốt."

Hồng Tuệ hỏi: "Không phải nhiệm vụ chính chỉ yêu cầu chúng ta sống sót thôi ư?"

Trương Việt Linh nói: "Hãy nghĩ xem."

Hồng Tuệ không hiểu.

Trương Việt Linh nhìn sang Ika.

Ika gật đầu: "Anh nói đúng."

Hồng Tuệ hỏi: "Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy, tôi không hiểu gì cả."

Trương Việt Linh nói: "NPC nói với sức mạnh của lũ quái vật sẽ giảm vào ban ngày đúng không?"

Hồng Tuệ gật đầu.

Trương Việt Linh nói tiếp: "Đó là thời gian Cổng Địa Ngục tạm đóng. Vì liên kết giữa chúng và Địa Ngục bị gián đoạn tạm thời, khiến sức mạnh của chúng bị giảm dưới tác động của ánh sáng mặt trời. Vậy nếu cánh cổng bị đóng hẳn thì sao?"

Ika lên tiếng thay cậu nói nốt nửa câu sau: "Liên kết sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Khi ấy sức mạnh của chúng sẽ mất sạch, không đánh tự chết."

Hồng Tuệ gật đầu lia lịa: "Hoá ra là vậy. Nhưng mà phải đóng nó bằng cách nào?"

Trương Việt Linh: "Đó là điều tôi đang trăn trở."

Ika nhìn khuôn mặt kém sắc của chàng trai, vỗ nhẹ vai cậu: "Vào thành nghỉ ngơi rồi tính tiếp."

Các người chơi đi phía trước nói nhỏ với nhau: "Bắt buộc phải ra khỏi thành sao? Tôi sợ..."

Một cô gái trong đội đề nghị: "Hay chúng ta cố gắng nhịn đói?"

Câu nói này tình cờ bị Khan nghe thấy, nhưng anh ta không nói gì mà chỉ cười.

Trương Việt Linh cũng nghe thấy lời cô gái nọ vừa nói. Cậu đang nghiền ngẫm thì đột nhiên cảm thấy bụng đói cồn cào.

Đi bên cạnh cậu, bụng của Ika và Hồng Tuệ cũng phát ra âm thanh ục ục.

Họ đang đói bụng.

Cực kỳ đói. Rõ ràng mới ăn sáng nay nhưng cứ như đã phải nhịn đói suốt mấy ngày trời vậy.

Dường như Khan đã lường được tình trạng này sẽ xảy ra, cất giọng bình tĩnh: "Đói sao? Đói là đúng rồi. Từ giờ trở về sau, cảm giác đói sẽ ngày càng tăng lên. Bạn nghĩ có thể cầm cự bằng cách nhịn đói hoặc ăn trái cây? Ăn động vật nhỏ? Ha ha."

Khan lắc đầu: "Hiện giờ số lượng gia cầm và gia súc càng ngày càng khan hiếm. Nếu gặp phải tình trạng ấy cách đây nửa năm, bên trên nhất định lo sốt vó và tìm cách giúp chúng duy trì sinh sản để không bị tuyệt chủng. Tuy nhiên bây giờ chuyện đó lại không còn là vấn đề cấp thiết nữa. Các bạn có để ý không? Trên đường chúng ta đi không có gốc cây hay ngọn cỏ nào đó, hoàn toàn trống trơn."

Trương Việt Linh nhìn hai bên đường, quả thật một ngọn cỏ cũng không có.

Ika nhíu mày: "Nguyên nhân là gì?"

Khan nói: "Bây giờ những thực phẩm bình thường lúc trước hay ăn như rau cỏ và động vật không thể thoả mãn cơn đói của chúng ta được nữa."

Đội trưởng Trần Quân nôn nóng hỏi: "Vì sao?"

Khan không quay đầu nhìn họ, bước chân giẫm trên mặt đất vô cùng vững vàng: "Đó là lý do tại sao phải săn bắt quái vật."

Khan nói: "Bây giờ chỉ có thịt của chúng mới có thể thoả mãn cơn đói của chúng ta. Nguyên nhân là vì thế giới của ta đang dần biến đổi."

Mọi người hoảng hốt: "Biến đổi ư?"

Khan gật đầu: "Thời gian Cổng Địa Ngục xuất hiện càng nhiều, thế giới lại càng bị ảnh hưởng nặng nề bởi năng lượng đen tối của chúng. Các bạn nghĩ tại sao phe ta lại bắt đầu nghĩ đến chuyện ăn thịt chúng? Ăn thứ thịt ghê tởm của lũ quái vật đã tàn sát và cắn xé ăn tươi đồng bào mình?"

"Đó là vì họ không thể chịu được sự tra tấn của cơn đói hơn nữa." Khan trầm giọng: "Thế giới của chúng ta đang bị đồng hoá từ từ."

"Ngày qua ngày lặp đi lặp lại, có lẽ không bao lâu nữa thế giới sẽ trở thành một phần của Địa Ngục và loài người bị tận diệt sạch sẽ."

Khan ngoái đầu nhìn các người chơi.

Ánh mắt người đàn ông toát lên nỗi bi ai: "Hoặc là đến lúc đó chúng ta cũng sẽ bị đồng hoá cùng thế giới rồi biến thành thứ quái vật xấu xí kinh tởm đó, trở thành chính thứ mà ta từng căm hận nhất."

Bầu không khí trầm xuống.

Các người chơi nuốt nước bọt liếc nhìn nhau, bị doạ run cầm cập.

Trương Việt Linh nghĩ thầm: 'Không rõ anh chàng này có cố ý không, nhưng năng lượng tiêu cực anh ta toả ra không thể xem thường được.'

Cơ mà... Những gì Khan nói không hề sai.

Cậu đoán đây là lời đe doạ của hệ thống, NPC chỉ đang thuật lại.

Nếu thất bại trong vòng này thì họ sẽ bị biến thành lũ quái vật kia, phục vụ cho Địa Ngục mãi mãi.

Vù... Vù... Vù...

Âm thanh xé gió vang lên liên tiếp, tiếng động càng lúc càng gần.

Khan biến sắc: "Đừng cử động!"

Các người chơi hoang mang tột độ: "Sao vậy?"

Khan quay đầu gầm khẽ: "Câm miệng! Đừng phát ra tiếng động!"

Sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên vô cùng hung dữ doạ mọi người giật mình.

Khan nhìn chằm chằm vào hư không, quét mắt nhìn một lượt các người chơi, dùng đạo cụ truyền âm nói với họ: "Quái vật đã phát hiện chúng ta."

Mọi người sợ trắng mặt. Cái gì?

Khan nói: "Tập trung tinh thần, dẫn ma lực vào chiếc vòng liên lạc trên cổ tay các bạn."

Mọi người vội vàng làm theo.

Vòng liên lạc sáng lên, các người chơi hoảng loạn nói lung tung vào trong.

Khan nhíu mày: "Tôi đoán chỉ có một hoặc hai con cấp thấp, không khó giải quyết. Lát nữa khi tôi bảo chạy thì hãy chạy ngay lập tức."

Tiếng vù vù vù xé gió càng lúc càng gần, bỗng nhiên xuất hiện ở cách họ mười mét, nhìn chằm chằm vào Trương Việt Linh.

Trương Việt Linh nghĩ thầm: 'Bỏ mịa.'

Cậu toát mồ hôi nhìn ánh mắt nó tập trung vào vòng hào quang ở cổ tay cậu.

Dấu ấn của thiên thần đã thu hút nó!

Trương Việt Linh vội cất vòng hào quang vào kho vật phẩm, mong rằng làm vậy có thể giảm bớt sự thù địch của nó.

Khan nói lũ quái vật sẽ không chủ động công kích vào buổi sáng, có lẽ nó sẽ... bỏ đi.

Trương Việt Linh ôm hy vọng nhỏ nhoi, nhưng quái vật nào bỏ đi dễ như vậy.

Nó nhìn cậu chằm chằm.

Hình dạng của nó hơi giống sư tử, đầu giống chim, tóm lại vừa xấu xí vừa hung dữ.

Cả người quái vật toả ra luồng khí đen ngùn ngụt gợi Trương Việt Linh nhớ đến sương đen ăn thịt người, làm dạ dày cậu bỗng chốc nhộn nhạo.

Tuy nhiên cảm giác buồn nôn nhanh chóng bị nỗi sợ lấn áp. Khí thế của con quái vật này không hề thua kém ác ma và đoạ sứ.

Dựa vào vẻ mặt an tâm của Khan, Việt Linh đoán nó chỉ là cấp thấp, chắc anh ta sẽ xử lý được.

Khan nhìn quái vật chằm chằm, nghĩ thầm: 'Tại sao nó không tấn công?'

Theo lý mà nói quái vật không chủ động công kích vào ban ngày vì khi ấy chúng đang ngủ, một khi bị tập kích thì chúng sẽ tỉnh dậy và phản công.

Rõ ràng con quái vật này đang tỉnh nhưng không tấn công mà lại đứng im bất động.

Mặc dù con này chỉ là cấp thấp nhưng Khan vẫn tập trung quan sát từng chuyển động của nó thật cẩn thận. Giờ bọn họ đang ở ngoài thành, đánh nhau sẽ thu hút sự chú ý của những con quái vật đang ngủ say khác chạy đến. Một mình hắn thì có thể xử nó thật nhanh rồi bỏ chạy, nhưng ngặt nỗi bây giờ hắn đang dẫn theo tận năm mươi người.

Khan thận trọng nhìn theo ánh mắt quái vật, phát hiện nó đang nhìn chằm chằm một chàng trai tóc đen trong đoàn bằng ánh mắt thù địch.

Chàng trai cũng đang nhìn nó.

Khan nhíu mày. Này... là tình cờ ư? Tại sao nó chỉ nhìn một mình cậu ta?

Ika dẫn ma lực chạy vào vòng tay, truyền âm nói với Trương Việt Linh: "Do anh phải không?"

Khoé mắt Trương Việt Linh giật giật.

Trương Việt Linh quay sang, Ika hứng ánh mắt bối rối của cậu, truyền âm nói: "Ngay cả quái vật cũng bị quyến rũ, thảo nào anh em mê như điếu đổ."

Trương Việt Linh: "..." Em à.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net