Chương 79: Thế Giới Đổ Nát (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Hồng Tuệ và Ika trao đổi thông tin, tường thành bóng tối lại hỏi Trương Việt Linh.

[Tường thành bóng tối hỏi bạn muốn vào đây để nó bảo vệ không?]

Trương Việt Linh kiên quyết từ chối. Hỏi thế chẳng khác gì đang hỏi cậu muốn chết không?

[Tường thành bóng tối nói rằng bạn rất thông minh khi không bị lừa.]

Trương Việt Linh: "..."

Mặt khác, tuy Trương Chính đánh bại con quái vật ban đầu rất dễ dàng, nhưng lượng quái vật kéo tới từ tiếng gọi của con ban đầu càng lúc càng đông.

Tốc độ của Trương Chính dần chậm lại.

Trương Chính vác Trương Việt Linh lên vai, gào lên với Ika và Hồng Tuệ: "Chạy!"

Trương Chính vừa cắm đầu chạy vừa kéo theo bức màn bóng tối di chuyển.

Đàn quái vật bị ngăn lại sau bức màn, thế nhưng điều đó chỉ diễn ra trong vài giây.

Trong bốn người ngoại trừ Trương Chính là âm hồn, còn lại đều là người sống. Vì vậy tường thành bóng tối không thể bảo vệ bốn người khỏi đàn quái vật hoàn toàn mà chỉ có thể cầm chân chúng trong vài giây để giúp họ tranh thủ thời gian chạy trốn.

Trương Chính vừa chạy vừa vung kiếm sương đen về phía đàn quái vật xấu xí đông như nước lũ đang đuổi theo sát nút.

Một nhát kiếm này làm tốc độ của chúng hơi chậm lại, tiếp theo lại xông tới như điên.

Bọn chúng đang quyết tâm phải cắn xé bốn người trong hôm nay.

Trương Chính không dám thả lỏng cơ thể một giây nào, nhắm vào thành Angelos mà chạy.

Trương Việt Linh nói: "Để tôi sử dụng..."

Trương Chính nhíu mày: "Đừng lãng phí. Yên tâm, dù chết anh cũng nhất định bảo vệ em lành lặn."

Hắn cười khẽ: "Huống hồ anh không thể chết, em quên rồi à?"

Trương Việt Linh vội nhìn sang Ika, nói với Trương Chính: "Anh giúp em ấy kéo dài thời gian, chúng ta dùng vũ khí nóng cầm chân chúng."

Trương Chính lập tức dừng chạy, thả Trương Việt Linh xuống rồi bước lên trước nâng cao bức màn.

Dưới tác động trực tiếp của Trương Chính, lần này bức màn giữ được lâu hơn lần trước.

Trương Chính nói: "Ba mươi giây."

Ika không chậm trễ một giây nào, lập tức lấy đạo cụ cấp A <Bậc Thầy Vũ Khí> ra.

Đây là một đạo cụ tuyệt vời, ngặt nỗi không thể dẫn ma lực vào vũ khí. Có điều với số đạn dược này có thể cầm chân chúng khoảng vài phút.

Ika cúi đầu nhìn viên đạn bằng bạc lơ lửng trong không trung. Theo suy nghĩ của cậu, nó có thể biến thành đủ loại vũ khí từ súng ngắn đến súng trường, từ súng tiểu liên đến đến súng bắn tỉa.

[Bậc Thầy Vũ Khí.]

[Cấp đạo cụ: A.]

[Lượt biến đổi: 3/3.]

[Thời gian sử dụng: Không giới hạn.]

Ika bước lên kích hoạt lượt đầu tiên, một pháo đài hình thành trước mặt lũ quái vật.

Theo hiệu lệnh của Ika, không gian xuất hiện vết cắt và một cơn mưa bom bão đạn từ trên trời rải xuống.

Khói lửa bị ngăn lại khá nhiều nhờ bức màn bóng tối nhưng vẫn tràn vào trong. Đôi mắt Trương Việt Linh bị khói hun cay xè.

Trương Chính nhân lúc khói che mất tầm nhìn của đàn quái vật, kéo bức màn bóng tối gom chúng lại một chỗ trước khi đợt mưa bom thứ hai bắt đầu.

Trong làn mưa bom bão đạn, các con quái vật bị áp lực từ tường thành bóng tối làm chóng mặt, lại bị vũ khí nóng cản trở tầm nhìn.

[Tường thành bóng tối đang quan sát.]

Ánh nhìn hưng phấn khó hiểu từ bức tường khiến lũ quái vật phát sinh động thái dè chừng.

Chúng nhận ra cấp bậc của bức tường cao hơn lũ cấp thấp là chúng gấp trăm ngàn lần.

"Người anh em..."

Lũ quái vật dùng ngôn ngữ riêng giao tiếp với nhau, nhận thấy nên thử lôi kéo bức tường.

"Cùng là anh em đến từ Địa Ngục, không giúp đỡ tụi tui thì thôi, cớ sao còn hùa với lũ người hạ đẳng đạp ké một cước chớ?"

[Tường thành bóng tối nói rằng vì nó thấy chuyện này rất thú vị.]

"Các vị điện hạ sẽ không vui."

[Tường thành bóng tối tặc lưỡi và nói nó không hề làm ai bị thương.]

Lũ quái vật tiếp tục trao đổi ánh mắt.

"Đúng là vậy nhưng..."

Trương Việt Linh nghe thấy những con ở hàng đầu phát ra âm thanh e é kỳ lạ.

Cậu sờ tai mình, đạo cụ khuyên tai Topaz không thể dịch được ngôn ngữ của chúng.

Lũ quái vật xấu xí rú lên từng hồi âm thanh chói tai, không nản lòng trước thái độ không nhân nhượng của bức tường, cố gắng thương lượng lần cuối.

"Ông ơi ông tha cho tụi con..."

"Trên người loài người đó có dấu ấn thiên thần, chỉ cần ăn hắn thì chúng con có thể thăng cấp."

[Tường thành bóng tối gầm gừ.]

Lũ quái vật sợ run lùi bước.

[Tường thành bóng tối nói rằng có vẻ bọn cấp thấp đã quên cách xếp hàng.]

[Tường thành bóng tối liếm môi cười thích thú.]

Lũ quái vật sững sờ. Xếp hàng ư? Vậy hoá ra tụi nó vừa mới giành con mồi với bức tường hả?

Bắt lấy cơ hội này, Trương Chính vung kiếm chém vào mắt bọn chúng.

Lũ quái vật ré lên đau đớn và ngã xuống.

Trương Việt Linh đếm cả thảy tổng cộng có ba con bị chém chết, nhanh tay lẹ mắt thu xác chúng vào kho vật phẩm.

Vậy là đủ thịt cho tối nay.

Bên kia, pháo đài đã bắt đầu đợt mưa bom lần ba, Ika xoay người ôm Hồng Tuệ bỏ chạy.

Trương Chính cũng cất kiếm vào rồi cõng Trương Việt Linh lên vai.

Trương Việt Linh nói cậu có thể tự đi được nhưng Trương Chính nhất quyết không nghe. Đúng là một âm hồn cố chấp thích làm theo ý mình.

Bốn người chạy ào ào về phía thành Angelos.

Sau cùng NPC tên Khan không thật sự bỏ mặc ba người chết vào ngày đầu tiên.

Anh ta đợi ở khu vực gần cửa thành cách chỗ họ một dặm, vừa phát hiện bóng dáng của ba người liền xông đến giúp đỡ. Sức mạnh của Khan thuộc hệ lửa, vừa khéo phối hợp với pháo đài của Ika.

Toà thành hùng vĩ được bảo vệ bởi tấm chắn năng lượng vô hình, lũ quái vật vừa đến gần liền bị cản lại bởi những đồ án phức tạp tràn ngập sức mạnh ma pháp đang xoay tròn quanh tường thành.

Trương Việt Linh đứng sau tấm chắn, bình tĩnh quan sát những đồ án đang xoay tròn.

Cậu nhìn chằm chằm vào lũ quái vật.

Trương Chính thấy vẻ mặt phức tạp của Việt Linh, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Trương Việt Linh nói: "Bọn chúng không bỏ đi."

Trương Chính nhíu mày. Đúng như Volkov yêu dấu của hắn nói, lũ quái vật vẫn không chịu từ bỏ.

Hắn cũng không hiểu vì sao bọn này lại cố chấp với chàng trai một cách khó hiểu.

Trước mắt lũ này không thể vượt qua tấm chắn vì chúng chỉ là cấp thấp, hơn nữa sức mạnh của tụi nó còn bị giảm rất nhiều do ban ngày Cổng Địa Ngục đang tạm đóng. Tuy nhiên chúng không bỏ đi mà lại nằm xuống trước cửa thành chợp mắt.

Trong lúc chiến đấu, Trương Chính cũng dần nhận ra rằng mục tiêu của quái vật không bao gồm hai người bạn của Volkov mà chỉ là một mình cậu.

Tại sao?

Trương Việt Linh lại nói: "Chúng đang đợi."

Trương Chính giật mình nhìn lũ quái vật đang nằm nhắm mắt: "Đúng vậy..."

Điều đó giải thích tại sao dù bắt hụt con mồi nhưng chúng không bỏ đi mà lại nằm ngủ.

Giọng Ika trầm xuống: "Ý anh là chúng đang đợi trời tối? Nhưng tại sao?"

Khan nghe mọi người nói chuyện, cũng mở to mắt nhìn bốn người vừa thoát khỏi móng vuốt của quái vật bằng vẻ mặt không hiểu nổi.

Khan nói: "Điều này chưa từng xảy ra. Mọi khi con mồi chạy thoát thì chúng sẽ bỏ đi."

Khan liếc lũ quái vật: "Bọn chúng không cần tiếc khi bắt hụt mồi vì mỗi ngày đều có rất nhiều người ra khỏi thành, do thịt quái cấp thấp chỉ có thể giúp ta no bụng một ngày. Đối với những ai yếu thì quái cấp thấp rất khó giết, do vậy mọi người thường đi theo đội để hỗ trợ lẫn nhau. Và khi săn được quái cấp thấp, số thịt mỗi người trong đội nhận được khi chia thịt thường chỉ đủ no một buổi. Vì vậy hầu hết mọi người bắt buộc phải ra ngoài mỗi ngày."

Khan cắn răng nhìn đàn quái vật đang nằm ngủ la liệt trước cửa thành. Tuy Trương Chính và Ika đã xử khá nhiều nhưng vẫn còn tận mấy trăm con.

Tầm mắt Trương Việt Linh dán chặt vào lũ quái vật, lại liếc màn hình thông báo tin nhắn gián tiếp đến từ tường thành bóng tối.

[Tường thành bóng tối đang nhìn bạn.]

Lông mày Trương Việt Linh nhíu chặt, tự hỏi sự xuất hiện của bức tường ở đây là trùng hợp ư?

Tại sao bức tường lại cố tình chào cậu và chỉ nói chuyện với một mình cậu? Rõ ràng Hồng Tuệ và Ika không hề nhận được tin nhắn gián tiếp từ nó.

[Tường thành bóng tối mỉm cười khi thấy bạn bối rối trước những hiện tượng lạ.]

Tuyệt. Bây giờ nó còn nói mỉa mình nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net