Chương 80: Câu Trả Lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thế giới đều có người chết, không lạ khi tường thành bóng tối có mặt ở khắp mọi nơi. Nhưng theo lý thì chả việc gì nó phải bắt chuyện với cậu.

Trương Việt Linh không hiểu.

Tại sao quái vật nhất định muốn giết cậu? Tuy nghi ngờ do dấu ấn thiên thần, nhưng cậu chưa hề kích hoạt đạo cụ mà? Sao chúng lại đánh hơi được?

Trực giác của Trương Việt Linh chợt loé lên và cậu đột nhiên nhìn thẳng lên trời.

Sau màn hình khổng lồ, những ngón tay đang mân mê ly rượu vàng của Kiêu Ngạo chợt co lại.

Sáu con mắt màu tím đậm cùng mở ra, bóng tối vô tận và ý chí huỷ diệt tràn ra từ đáy mắt.

Ánh nhìn thích thú nhảy nhót trên nửa khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Tham Ăn mỉm cười nâng ly: "Nào Behemoth, nâng ly vì thú cưng tương lai của cậu. Chà, tôi phải khen rằng đó quả là một con bọ thông minh."

Phẫn Nộ ngồi bất động.

Dâm Dục nâng ly với Tham Ăn: "Ăn mừng khi cậu ta chẳng thể sống sót qua tối nay ư?"

Đố Kỵ cũng mỉm cười và nâng ly: "Khi hoàng hôn lụi tàn và Cổng Địa Ngục mở, toà thành rách nát đó sẽ bị nghiền nát. Đó là cái giá phải trả khi dám làm anh cả kính mến của chúng ta bực mình."

Đố Kỵ nhìn vào màn hình: "Nếu không thông đồng với Michael, thử hỏi sao con bọ chết tiệt đó có thể vượt qua Cầu Vĩnh Cửu một cách thuận lợi và dễ dàng thế chứ? Hãy nhìn cách mà 'Nó' sắp xếp đi, rõ ràng 'Nó' cũng muốn cậu ta chết."

Tham Ăn cười với Đố Kỵ: "Hành động chỉ điểm ấy thật thâm độc nhưng tôi rất thích."

Đố Kỵ nói: "Tôi chỉ nhắc chúng cẩn thận với thiên thần khi cổng mở thôi mà. Ai biết được liệu có tên thiên thần nào đó đang lảng vảng quanh đây và vô tình làm chúng bị thương. Tôi sẽ xót lắm."

Các tồn tại ẩn trong bóng tối cười ha ha.

...

Trương Việt Linh đoán cậu đã bị chơi khăm. Cậu chỉ vừa đến thế giới này, không lý nào lũ quái vật lại biết cậu có dấu ấn thiên thần nhanh như vậy.

Nếu sự thật là vậy, Việt Linh sợ rằng lũ quái vật cấp thấp này chỉ là mở màn, tối nay khi màn đêm buông xuống cơn ác mộng thật sự mới bắt đầu.

[Trương Việt Linh đang nghĩ rằng điều này thật tệ và cậu ấy cần phải làm gì?]

Trương Việt Linh nắm chặt tay, cố phớt lờ tin nhắn gián tiếp từ tường thành bóng tối. Nó rảnh đến nỗi lồng tiếng cho nội tâm của cậu hả trời.

[Trương Việt Linh cảm thấy bị làm phiền. Cậu ấy ghét tường thành.]

Trương Việt Linh: "..."

[Trương Việt Linh tự hỏi lẽ nào tường thành có thể đọc được nội tâm của mình ư?]

Trương Việt Linh giật mình.

[Tường thành bóng tối nói rằng tâm trạng khó chịu của bạn đã hiện hết trên mặt.]

Trương Việt Linh: "..." Hoá ra là tại tôi.

Sau khi bị nhắc nhở về biểu cảm, Trương Việt Linh điều chỉnh nét mặt rồi tiếp tục suy nghĩ.

Lời giải thích hợp lý duy nhất cho hành động nằm ngủ tại đây của lũ quái vật có lẽ không chỉ là vì cậu mà còn vì đợi một thứ khác.

Chẳng hạn như... Đợi trời tối Cổng Địa Ngục mở và sức mạnh của chúng sẽ được khôi phục trăm phần trăm.

Tuy nhiên đó vẫn chưa là vấn đề quan trọng nhất.

Điều đáng ngại nhất là chúng đang đợi kẻ mạnh mẽ hơn giúp đỡ. Lũ quái vật cấp cao.

Cậu đoán bọn cấp cao hiện vẫn đang ở thành Rose sau cuộc tấn công gần nhất và cần thời gian để đến đây. Mặt khác, kẻ ở vị trí cao thường rất kiêu ngạo. Ban ngày khi cổng tạm đóng là thời gian nghỉ ngơi nên mấy đứa cấp thấp không dám quấy nhiễu giấc ngủ quý báu của tụi cấp cao.

Tuy nhiên ngay khi trời tối, bọn quái vật cấp cao sẽ hành quân đến đây ngay lập tức và thành Angelos sẽ phải nối tiếp kết cục của thành Rose.

Trương Việt Linh mím môi, bỗng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Một suy nghĩ loé lên trong đầu cậu.

Trương Việt Linh vội mở màn hình lập thể kiểm tra thông tin vòng ba.

Quả nhiên thông tin đã thay đổi. Nói chính xác hơn là độ khó đã thay đổi.

[Vòng ba: Thế Giới Đổ Nát.]

[Độ khó: SSR.]

[Thời gian: Bảy ngày.]

[Nhiệm vụ chính: Sống sót.]

[Nhiệm vụ phụ: Giúp dân bản địa đóng cổng. Phần thưởng nhận được: 5000 điểm.]

Da đầu Trương Việt Linh lạnh toát, ngẩng lên nhìn sắc mặt mọi người.

Có vẻ họ vẫn chưa phát hiện.

Cậu cố kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lồng ngực. Tất nhiên không ai có thể ngờ tới chuyện độ khó bị nâng cấp đột ngột.

Khi người chơi bình thường rơi vào thế giới SSR, phần trăm sống sót sẽ là 10.

Cơn giận làm Trương Việt Linh gần như không thể thở được.

Nhưng cậu không thể để Hồng Tuệ và Ika phát hiện sự bất thường của mình, nếu không họ sẽ lo lắng. Cho họ biết độ khó đã thay đổi chẳng thể giúp được gì mà còn làm họ bị áp lực hơn.

Ika bước đến gần Trương Việt Linh: "Anh Linh?"

Trương Việt Linh ngẩng đầu.

Mặc dù cậu đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng nhưng sắc mặt vẫn trắng đến đáng sợ.

Ika giật mình: "Anh không sao chứ? Anh sợ à?"

Trương Việt Linh không trả lời.

Đúng là cậu sợ.

Tất cả chúng ta đều sẽ run sợ trước cái chết.

Ika nắm tay Trương Việt Linh, liếc thằng cha âm hồn đang nhìn chòng chọc một cái: "Anh đừng sợ, tụi nó không vào được đâu."

Thấy chàng trai vẫn chẳng chịu nói tiếng nào, Ika lại vuốt tóc cậu: "Không sao đâu mà."

Trương Chính rút kiếm.

Trương Việt Linh vươn tay đè thanh kiếm đã rời vỏ của Trương Chính về chỗ, nói: "Anh vẫn ổn."

Ika hỏi: "Thật không? Mặt anh trắng lắm."

Trương Việt Linh hít sâu một hơi: "Em và Tuệ vào thành trước đi, anh ở đây hít thở chút."

Cậu lấy xác quái vật trong kho vật phẩm ra đưa cho Ika, nói: "Bụng em sôi sùng sục rồi kìa."

Ika chưa yên tâm lắm, nhìn Trương Chính bằng ánh mắt nghi ngờ: "Anh ở đây với anh ta hả?"

Trương Chính nhướng mày: "Ghen tỵ à?"

Ika nghẹn lời.

Bụng Ika lại kêu ọt ọt, bèn phải gật đầu: "Anh đừng ở đây lâu quá đấy."

Ika gọi Hồng Tuệ: "Chị ơi đi thôi."

Hồng Tuệ cũng giống Ika, cô lo lắng dặn Việt Linh nhớ cẩn thận rồi xoay người đi.

Đợi mọi người đi cả rồi, Trương Chính mới cúi đầu hỏi Trương Việt Linh: "Tại sao em làm vậy?"

Trương Việt Linh ngồi bệt xuống đất, khoanh chân nhìn ra ngoài lá chắn.

Ở đây chỉ còn Việt Linh, Trương Chính và lũ quái vật đang ngủ. Trương Chính là thẻ của cậu, vì vậy Việt Linh nói thẳng: "Độ khó đã thay đổi."

Trương Chính biến sắc: "SSR?"

Trương Việt Linh gật đầu.

Cậu mở màn hình lập thể lên, vào mục bạn bè tìm tin nhắn của Volkov.

Trạng thái của No.1 hiện là không thể liên lạc. Quả nhiên do thế giới khác nhau, tín hiệu cũng bị đứt.

Tuy vậy Việt Linh vẫn nhắn.

Đậu Đỏ: Thế giới của tôi bị nâng cấp độ khó từ SR lên SSR.

Đậu Đỏ: Anh đúng là đồ miệng thúi.

Đậu Đỏ: Có lẽ... chúng ta sẽ thật sự trở thành một đôi chồng chồng ma.

Đậu Đỏ: Anh thật độc ác khi bắt Ika phải đi cùng tôi, thứ anh trai tồi tệ.

Trương Việt Linh nhìn chằm chằm màn hình, cậu không rõ mình đã nhắn bao lâu.

Cũng không biết tại sao mình lại cứ gửi tin liên tục trong khi biết rõ dù nhắn tới gãy tay người đàn ông đó cũng sẽ không phản hồi.

Trương Việt Linh nhắn đến tận lúc hoàng hôn, ráng chiều đỏ rực ôm lấy chàng trai, nhấn chìm linh hồn cậu trong sắc màu tuyệt vọng.

Vào lúc này, màn hình thông báo tin nhắn gián tiếp từ bức tường lại nhảy lên.

Nó đã nhìn cậu suốt một ngày trời.

[Trương Việt Linh đang nghĩ, chà, thế là mọi thứ sẽ chấm dứt vào tối nay.]

Chàng trai mở to mắt, nhìn vào hư không: "Không."

"Sẽ không kết thúc như vậy."

Cậu hỏi bức tường: "Hãy cho tôi biết làm sao mới có thể đóng cổng và rời khỏi đây?"

[Trương Việt Linh bị nỗi sợ hãi gặm nhấm làm loạn trí và không biết bản thân đang nói gì.]

Trương Việt Linh nói: "Tôi rất tỉnh táo. Ngừng mấy lời tường thuật vớ vẩn và trả lời đi."

[Tường thành bóng tối cười ha ha khi thấy bạn tự tin nghĩ rằng có thể nhận được câu trả lời từ nó.]

Chàng trai nhếch miệng cười nhạt: "Thật ra tao đã đoán được mày sẽ không trả lời."

Trương Việt Linh nhìn vào hư không, cất giọng nhả chậm từng chữ: "Bởi vì mày chính là câu trả lời."

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, không còn tin nhắn gián tiếp nào nhảy lên nữa.

Trương Chính đứng canh gác bên cạnh Việt Linh, vẫn luôn kiên nhẫn đợi cậu.

Chàng trai tóc đen đột nhiên đứng dậy, xoay người đối diện với hắn.

Trương Chính trông thấy trong đôi mắt chàng trai là sự quyết đoán đến đáng sợ.

Tâm trạng của hắn chợt trở nên căng thẳng, nghe cậu cất giọng bình thản: "Hãy nghe kĩ lời tôi. Hôm nay anh cần phải làm điều đó một lần nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net