Chương 82: Vào Cổng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu muốn vào cổng?" Khan trợn mắt nhìn chàng trai tóc đen bằng vẻ mặt không thể tin được.

"Đúng vậy." Biểu cảm của Trương Việt Linh vô cùng nghiêm túc.

Khan rơi vào trầm mặc, bắt đầu đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần nữa.

Một cậu thanh niên với gương mặt lem luốc và bộ quần áo bẩn thỉu vừa nói với anh rằng cậu ấy muốn vào cổng. Hơn thế nữa, đáng kinh ngạc nhất là cậu ấy còn yêu cầu quyền chỉ huy quân đội.

Khan nhìn Việt Linh thật lâu rồi hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh: "Ha... Một ý tưởng hết sức điên rồ."

Khan lắc đầu, nói: "Chàng trai trẻ, tôi hiểu lòng ái quốc của cậu nhưng điều cậu đang định làm chẳng khác gì một hành động tự sát."

Trương Việt Linh không trả lời, im lặng nhìn đội binh lính vũ trang đầy đủ đứng sau lưng Khan.

Thương lượng chuyện này với NPC khó khăn hơn cậu nghĩ. Thái độ của anh ta cũng không còn thân thiện như trước. Có lẽ do người đàn ông này cảm thấy bởi vì cậu nên mới dẫn đến tình huống thành Angelos bị nhiều quái vật bao vây như hiện giờ.

Trong mắt NPC, thiết lập của Trương Việt Linh và những người khác chỉ là dân chạy nạn của thành Rose. Ngay cả thành của mình họ còn không bảo vệ nổi, làm sao có thể tin tưởng trao an nguy của thành Angelos vào tay những người này?

Trương Việt Linh nhíu mày, nghĩ thầm: "Tuy mình đã tìm ra cách đóng cổng, nhưng nếu không biết vị trí chính xác của nó thì cũng vô ích."

Tuy nhiên Việt Linh có thể chắc chắn là nhất định sẽ có cách nào đó khiến NPC đồng ý chỉ vị trí cổng cho cậu, bằng không nhiệm vụ phụ đã không yêu cầu người chơi giúp dân bản địa đóng cổng.

Trương Việt Linh yêu cầu tạm dừng cuộc nói chuyện rồi đi ra khu vực không người mở màn hình lập thể.

Cậu nhấn chọn biểu tượng thỏ trắng.

Như mọi lần, thỏ trắng nhỏ dưới hình dạng ảnh ba chiều sống động xuất hiện ngay lập tức, lịch sự cúi chào cậu: "Bạn có thắc mắc cần tôi giải đáp sao?"

Trương Việt Linh nói thẳng: "Tôi cần mua thông tin tình báo của thế giới này."

Dứt lời, cậu lập tức trả năm trăm ngàn điểm.

Thỏ trắng nhỏ sững sờ.

Trương Việt Linh bình tĩnh nhìn nó.

Thỏ trắng nhỏ nhìn cậu chằm chằm. Không phải nó ngạc nhiên vì số điểm tích luỹ kếch xù Trương Việt Linh đang sở hữu, mà vì tại sao một người chơi mới như cậu lại biết về thông tin tình báo.

Trong trò chơi, tình báo mang tính chất gần giống với gợi ý. Thường thì gợi ý là đặc quyền chỉ dành riêng cho các tội đồ thất đại tội, một khi sử dụng gợi ý thì không thể mua tình báo trong cửa hàng hệ thống. Hơn thế nữa, thông tin tình báo là vật phẩm ẩn không được trưng bày trên kệ hàng, vì vậy rất ít người chơi biết về sự tồn tại của nó.

Đã rất lâu rồi mới có người đề cập với nó về loại vật phẩm này. Từ sau khi mùa giải cuối diễn ra, các tội đồ thất đại tội được các hoàng tử lựa chọn thì hầu như không còn ai mua tình báo nữa.

Thỏ trắng nhỏ nhìn Trương Việt Linh bằng vẻ mặt thận trọng, có vẻ như nó rất muốn hỏi làm sao cậu biết được có thể mua tình báo từ cửa hàng.

Tuy nhiên quyền riêng tư của người chơi được giữ kín, nó không được phép đặt câu hỏi nhạy cảm trừ khi hệ thống cho phép hoặc người chơi đồng ý.

Trương Việt Linh là người duy nhất vượt qua ba trận đấu trong Điện Sinh Tử, vì vậy dạo gần đây camera thường xuyên chú ý đến cậu.

Ngay khi Trương Việt Linh nói dứt câu muốn mua tình báo, camera chung lập tức bị chuyển góc quay sang người khác.

Đồng thời, một camera ẩn nhanh chóng bắt lấy mọi biểu cảm và chuyển động của Việt Linh rồi truyền về màn hình khác ở Núi Luyện Ngục.

Trong phòng livestream chung, các "fan" đang ồn ào bỗng rơi vào hoài niệm.

[Aissss chít tịc, tôi nhớ hồi đó giá của tình báo đắt vải í! Một lần mua bằng cả gia tài điểm của tôi!]

[Lâu lắm rồi mới thấy có người mua tình báo he.]

[Ê nhìn mặt con bitch thỏ bị shock hề vải =))))) Uầy quả nhiên là Việt Linh bé bi của chị.]

[Cục cưng làm thỏ shocku luôn rồi há há.]

[Ò í e, ò í e. Mấy bạn phía trên bình luận cẩn thận coi chừng bị xoá bình luận.]

[Đằng nào cũng có ai thấy bình luận ngoài tụi mình đâu bày đặt xoá xoá. Mặt khinh bỉ.jpg]

[Thôi thôi càu nhàu tiếng nữa "Nó" cấm bình luận luôn bây giờ =)))]

[Lâu lắm rồi mới được nghỉ xả hơi đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn mấy bạn ơi :((( Tui không muốn trở lại hồ dung nham đâu...]

[Mấy bà ơi, tui có chuyện muốn nói. Hôm... hôm nay là bữa xem live cuối cùng của tui rồi. Lúc nãy tui nhận được thông báo, Beelzebub yêu cầu thực đơn ngày mai là linh hồn trinh nữ...]

Sau khi bình luận cuối cùng chạy ngang qua màn hình lớn, khu bình luận bỗng rơi vào im lặng.

[Bà... Bà có di nguyện gì không?]

[Tui cũng không biết. Nói thật thì ký ức của tui chẳng còn lại bao nhiêu, thậm chí không nhớ nổi gia đình mình trông như thế nào. Thứ duy nhất vẫn còn chỉ là chút tàn hồn mỏng manh này thôi...]

Khu bình luận chìm trong bầu không khí nặng nề.

[Bà vẫn còn nhớ tên mình chứ?]

[A... Alice... Tui nhớ là vậy...]

[Alice, chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ đến bà.]

[Tên của bà thật đẹp. Chúng tôi sẽ khiến bà không bị lãng quên, chừng nào cái tên này còn được cất lên thì bà vẫn sẽ sống mãi trong tâm trí chúng tôi.]

[Dm, tôi ước gì lũ ác quỷ vô nhân tính này sẽ phải nhận lãnh cái chết thật đau đớn.]

Hệ thống cất giọng lạnh lẽo như băng.

[Tài khoản <Mãi yêu chồng Volkov răm mận> đã bị cấm vĩnh viễn.]

[Mẹ nó độc tài vải.]

Ngay lập tức, âm thanh thông báo máy móc của hệ thống lại vang lên.

[Tài khoản <Éc éc đuýt anh Lan bự quá bóp miếng được hong?> đã bị cấm vĩnh viễn.]

[Thông báo: Chế độ bình luận bị cấm 24 giờ.]

Khu bình luận không còn dòng chữ nào chạy ngang, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào bất mãn trộn lẫn âm thanh than khóc từ đâu đó vang lên.

Thỏ trắng nhỏ không phản hồi yêu cầu mua tình báo của Trương Việt Linh ngay lập tức, nó tự tắt màn hình lập thể rồi liên lạc với hệ thống.

Trương Việt Linh nhíu mày, phát hiện không thể mở màn hình lập thể khiến cậu giận sôi.

Trương Chính thấy nét mặt chàng trai đột nhiên sa sầm, vội vàng bước đến hỏi: "Sao vậy?"

Giọng Trương Việt Linh vang lên tựa như thoát từ kẽ răng mà ra: "Nó khoá màn hình của tôi rồi."

Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, hừ lạnh.

Sau màn hình khổng lồ, khuôn mặt của chàng trai được phóng to hết cỡ.

Dâm Dục lên tiếng: "Này, có phải cậu ta đang nghĩ do chúng ta làm không?"

Đố Kỵ đập bàn quát lớn: "Thưa anh, đây là một sự xúc phạm công khai! Sao loài giòi bọ hèn kém như nó dám trưng ra thứ biểu cảm chết tiệt đó!"

Phẫn Nộ nhíu mày nhìn về phía Đố Kỵ: "Ồn ào quá! Leviathan, hạ giọng của ngươi xuống! Chỉ một con bọ tầm thường đã khiến ngươi đánh mất phong thái của một hoàng tử Địa Ngục à?"

Đố Kỵ khựng lại, quay đầu nhìn về chiếc ghế ở nơi cao nhất: "Thưa anh, em..."

Kiêu Ngạo nói: "Tất cả câm miệng."

Sáu con mắt tím đậm đồng thời mở ra, đáy mắt tràn ra bóng tối huỷ diệt vô tận.

Các tồn tại trong bóng tối liếc nhìn nhau. Sáu con mắt chỉ mở ra cùng lúc khi chúa tể Địa Ngục hưng phấn hoặc tức giận.

Và rõ ràng Lucifer đang không vui.

Kiêu Ngạo nhìn về phía Tham Ăn. Nửa bên mặt đẹp đẽ hiện lên biểu cảm khó chịu, sáu con mắt nheo lại một cách hằn học.

Tiếng la hét thảm thiết từ bữa ăn của Tham Ăn vang lên không ngừng.

"Suỵt, đừng làm ồn." Tham Ăn dùng dao rạch nát khoé miệng linh hồn đang giãy giụa trong chiếc đĩa lơ lửng trước mặt.

Beelzebub mỉm cười cắm lủng chiếc đầu nọ rồi bỏ vào miệng: "Mọi người đang không vui đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net