Chương 83: Vào Cổng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đố Kỵ nghiến răng: "Em sẽ đến đó và đập nát nó!"

Phẫn Nộ tặc lưỡi khinh thường.

Dâm Dục bình tĩnh quan sát bầu không khí căng thẳng, bỗng nói: "Các anh có phát hiện không?"

Tham Ăn liếm môi thoả mãn sau khi cơn đói cồn cào được giải quyết: "Gì?"

Đôi mắt hẹp dài của đại diện tội Dâm Dục nheo lại như biến thành một đường chỉ: "Cứ như Leviathan và Behemoth đã đổi tính cách với nhau rồi ấy."

Phẫn Nộ giật mình. Ngay tức khắc, tia sét bóng tối bắt đầu xuất hiện xung quanh gã: "Ý cậu là gì?"

Đố Kỵ hừ lạnh, nhìn về phía Phẫn Nộ rồi cười nhếch mép: "Không phải đổi tính. Mà là có ai đó đang dần trở nên uỷ mị giống như loài người."

Những tồn tại trong phòng liếc nhìn nhau, trong khi Đố Kỵ làm ngơ biểu cảm nén giận của Phẫn Nộ và tiếp tục nói: "Nực cười nhất là điều đó chỉ vì cảm xúc tầm thường của một dấu ấn. Thay vì làm chủ dấu ấn của mình, ai đó lại để bị nó cuốn theo."

Tham Ăn nhoẻn miệng cười hì hì để lộ hàm răng nhọn hoắt như cá mập: "Ái chà, ai đó là ai dạ ta?"

Tham Ăn đưa đầu lưỡi dao dính máu lên miệng rồi ngậm vào: "Hoặc vì anh ấy quá nhớ nhung ánh hào quang của mình, nhỉ Minh Thần Behemoth?"

Phẫn Nộ gằng giọng cảnh cáo: "Beelzebub!"

Đồng tử màu nâu vàng hẹp dài như mắt rắn nhìn chằm chằm Phẫn Nộ. Tham Ăn vừa liếm máu dính trên lưỡi dao một cách thèm thuồng vừa nở nụ cười quyến rũ: "Tôi tự hỏi... Anh có biết rằng mùi của mình đang dần trở nên rất tuyệt vời không?"

Phẫn Nộ đứng bật dậy ngay lập tức khi Tham Ăn vừa dứt lời.

Đôi mắt của Đại diện tội Phẫn Nộ trở nên đen kịt, gã mở miệng lẩm nhẩm gì đó. Những sợi xích đỏ rực xoay quanh cơ thể Phẫn Nộ, làn da màu đen hiện lên hoa văn màu vàng sáng rực.

Những sợi xích tượng trưng cho hình phạt bị trục xuất khỏi thiên giới và mãi mãi không thể đặt chân vào đại sảnh đường thiêng liêng, hoa văn màu vàng giam cầm những thiên thần bị tước bỏ hào quang vì tội lỗi — Đặc trưng của những kẻ tù tội.

Behemoth đã bị kích động đến mức để lộ những tội lỗi của mình.

Dâm Dục sửng sốt: "Behemoth..." Gì thế này? Đây đâu phải lần đầu tiên Beelzebub chọc ghẹo cậu ta, vả lại Behemoth cũng không phải đối tượng duy nhất bị Beelzebub trêu chọc. Ngoại trừ anh cả.

Các tồn tại còn lại đang lặng lẽ theo dõi kịch vui liếc nhìn nhau rồi lắc đầu cười thầm: "Tên ngốc."

Đố Kỵ đang cười khoái trá cũng khựng lại.

Sức mạnh của các hoàng tử Địa Ngục sẽ tăng lên rất nhiều khi hình dáng này xuất hiện, tuy nhiên nó cũng rất đáng sợ. Điều này đồng nghĩa sự giận dữ của Phẫn Nộ đã đạt đến đỉnh điểm.

Nhưng tại sao?

Đố Kỵ là một kẻ lém lỉnh, chỉ vài giây sau đó hắn đã nhận ra ý đồ của Tham Ăn.

Đúng là Beelzebub.

Thật lòng thì từ khi vòng hai ở Điện Sinh Tử kết thúc, tất cả bọn họ đều nhận ra sự bất thường của Phẫn Nộ. Behemoth không giỏi che giấu cảm xúc của mình. Quá rõ ràng, thái độ của cậu ta đối với con bọ loài người kia đã thay đổi sau trận đấu.

Cảm xúc của ai đó đã bị lung lay và không còn hào hứng trước nỗi thống khổ của nhân loại, đặc biệt là con bọ Trương Việt Linh.

Đố Kỵ hiểu tại sao Tham Ăn lại cố tình khiêu khích Phẫn Nộ.

Nguyên nhân là vì hình dạng này.

Quả nhiên đúng với phân tích của Đố Kỵ, bóng tối rú lên và Phẫn Nộ đột ngột giậm chân xuống đất.

Tiếp theo sau, những con thú gớm ghiếc với đôi mắt sáng rực lao ra từ bóng tối phía sau gã.

Đồ ngu. Tham Ăn ôm mặt cười khà khà vì âm mưu đã thành công rồi biến mất vào bóng tối trong nháy mắt: "Anh trai kính mến, anh thật dễ đoán."

Dâm Dục bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trái ngược với anh em của mình, gã thật lòng không muốn chàng trai xinh đẹp kia chết thảm chút nào.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Việt Linh, Dâm Dục đã thèm muốn được nếm thử mùi vị của cậu. Đáng tiếc hiện giờ Trương Việt Linh vẫn là tội nhân của "Nó", Asmodeus đành phải kiên nhẫn đợi đến khi cậu chết và rời khỏi trò chơi hoàn toàn.

Tuy nhiên điều gã khao khát một cơ thể hoàn hảo chứ không phải một mớ thịt nát. Nếu cậu chết xấu xí quá thì mùi vị sẽ không còn ngon nữa. Ngặt nỗi suy nghĩ của các anh em lại trái ngược với gã.

Dâm Dục liếm môi. Nếu đứa trẻ đó thật sự phải chết thì cũng phải vì bị gã "chơi" đến chết.

Nghĩ đến đây Dâm Dục bỗng thở dài, lặng lẽ quan sát tình trạng của Phẫn Nộ.

Đây là thế giới nơi Cổng Địa Ngục được mô phỏng hoàn hảo, cậu ta không biết để lộ hình dáng Kẻ Tù Tội sẽ gây ra hậu quả gì ư?

Behemoth, cậu đang tự tay giết chết tội đồ tương lai của mình.

[Vô số tội lỗi của thế giới <Thế Giới Đổ Nát> đang tỉnh dậy.]

Biểu cảm hưng phấn khó hiểu xuất hiện trên mặt Dâm Dục khi gã nghe thấy tiếng thông báo.

Dâm Dục nhìn thẳng vào Behemoth đã dần tỉnh táo và đang ngỡ ngàng, không thể kiềm chế được khoé môi đang cong lên một cách vặn vẹo, hỏi: "Cậu nghĩ tội lỗi của thế giới đó là lũ quái vật à?"

Xích sắt xoay quanh cơ thể Phẫn Nộ nhanh chóng biến mất, hoa văn màu vàng cũng chìm xuống.

Phẫn Nộ nghiến răng: "Beelzebub..."

Dâm Dục im lặng.

Phẫn Nộ hỏi: "Vậy tội lỗi thật sự là gì?"

Dâm Dục không trả lời. Gã đảo mắt về phía trên cao một cách đầy ẩn ý.

Biểu cảm của Phẫn Nộ chợt trở nên nghiêm trọng.

Quay lại thành Angelos.

Âm thanh máy móc của hệ thống bỗng vang lên đột ngột hại Trương Việt Linh giật mình.

[Vô số tội lỗi của thế giới <Thế Giới Đổ Nát> đang tỉnh dậy.]

'Mình từng nghe nó nói câu này rồi mà nhỉ.' Cậu liếc nhìn bầu trời thật nhanh.

Trương Việt Linh thử mở màn hình lập thể lần nữa, cuối cùng cũng mở được.

Không cần Trương Việt Linh chọn biểu tượng thỏ trấng, lần này thỏ trắng nhỏ tự động xuất hiện dưới hình dạng ba chiều sống động nhìn cậu.

"Xin thứ lỗi vì đã để bạn phải chờ đợi. Thông tin tình báo là vật phẩm ẩn quan trọng, theo quy tắc tôi cần báo cáo với hệ thống."

Trương Việt Linh trưng bộ mặt lạnh tanh nghe nó giải thích, nghĩ thầm: 'Văn vở.'

Thỏ trắng nhỏ hỏi: "Bạn muốn mua tình báo gì?"

Trương Việt Linh nói thẳng: "Vị trí cổng."

Dường như thỏ trắng nhỏ đã biết trước cậu sẽ yêu cầu vị trí cổng. Cậu đoán đó là nguyên nhân vì sao nó cần hỏi ý của hệ thống.

Tình báo tương đương với gợi ý. Gợi ý chắc chắn sẽ chỉ hướng đi đúng, tuy nhiên tình báo lại có thể dẫn đến kết luận sai lầm. Mặc dù thông tin nó cung cấp chính xác nhưng nếu hướng suy luận của cậu sai, thì tình báo sẽ bị biến thành đồ bỏ đi.

Thỏ trắng hỏi ý kiến hệ thống lâu như vậy, chứng minh tình báo này rất quan trọng. Cho dù hướng suy luận của cậu đúng hay sai, thì vị trí cổng cũng liên quan đến nhiệm vụ phụ giúp dân bản địa đóng cổng. Đây là một tình báo cực kỳ quan trọng.

Thỏ trắng nhỏ gửi định vị vào hộp thư của cậu.

Trương Việt Linh kiểm tra hàng xong, vội chuyển nó vào kho vật phẩm.

"Tiền trao cháo múc."

Thỏ trắng nhỏ nghe vậy liền nhìn chàng trai bằng ánh mắt thâm thuý.

[Tường thành bóng tối nói rằng bát cháo này bạn ăn không nổi đâu.]

Trương Việt Linh nhíu mày.

Cậu định kéo nó vào mục spam tiếp thì bỗng nhận được thông báo mới.

[Hệ thống: Đại diện tội Phẫn Nộ yêu cầu kết nối với bạn.]

[Hệ thống: Hình chiếu của hoàng tử Địa Ngục Behemoth đang tiến vào <Thế Giới Đổ Nát>]

Trương Việt Linh sững sờ.

Thông báo mới màu đỏ rực nhảy lên liên tục.

[Hệ thống: Xảy ra lỗi!]

[Hệ thống: Xảy ra lỗi!]

[Hệ thống: Xảy ra lỗi!]

[Hệ thống: Đang tiến hành trục xuất hình chiếu của tồn tại cấp cao khỏi vị diện.]

[Hệ thống: Xảy ra lỗi!]

Trương Việt Linh trông thấy bầu trời bỗng tối sầm và bóng tối quấn lấy cơ thể cậu.

Tiếp theo, chàng trai lại nghe thấy một giọng nói cọc cằn rót vào tai mình: "Đừng chống cự."

Một tấm gương lộng lẫy viền vàng nạm bảo thạch xuất hiện trước mặt cậu.

Hình ảnh trong gương bắt đầu biến hoá. Một khung cảnh lộng lẫy và choáng ngợp hiện ra.

Đó là... Địa Ngục?

Không phải.

Trương Việt Linh mở to mắt và cố gắng giữ tâm trí tỉnh táo. Đây chỉ là cảnh giả mà thôi.

Giọng nói cọc cằn cất lời: "Đây là bản sao của bọn ta. Sau cánh cổng của thế giới này cũng là bản sao mô phỏng Núi Luyện Ngục."

"Ngươi sắp phải đối mặt với Kẻ Tù Tội đáng sợ nhất vũ trụ. Chính xác hơn là bản sao của anh ấy."

"Chúa tể Địa Ngục từng là Luyến Thần quyền năng và mạnh mẽ nhất. Ngày nay dù ánh hào quang đã bị tước bỏ và nhận bản án trục xuất, nhưng sức mạnh của anh ấy không hề kém trước kia."

"Ý tưởng xông vào Địa Ngục của ngươi là một hành động cực kỳ ngu ngốc."

Làm sao anh ta biết?

Trương Việt Linh vỡ lẽ. Phải rồi, cậu đã nói điều đó với bức tường.

Giọng nói nghiến răng nhấn mạnh: "Đồ ngu! Bất kể đây chỉ là một bản sao đi chăng nữa, ngươi tưởng mình có thể sống sót rời khỏi Địa Ngục ư?"

Trương Việt Linh mím chặt môi.

Trong gương, thân hình của Lucifer vô cùng đồ sộ. Cơ thể khổng lồ chiếm hơn phân nửa phạm vi Núi Luyện Ngục, không thể ước chừng kích thước.

Phẫn Nộ cất giọng nhẹ bẫng: "Loài người."

Việt Linh nhìn mặt gương chăm chú, nghe gã nói khẽ: "Rồi đây ngươi sẽ chết thật khó coi."

——

Lucifer có mấy đứa em đứa nào cũng ồn 😞 Lỗ tai bất ổn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net