Chương 87: Chúa Tể Địa Ngục (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt Việt Linh giăng đầy mây mù, không hiểu hắn đang nói về dòng chảy ký ức gì.

Hình như đúng là cậu từng nghe thấy một giọng nói khi ở Akashic, nhưng lại không có ấn tượng về dòng chảy ký ức hay Kiêu Ngạo.

Ký ức duy nhất cậu nhớ được là đã hỏi Akashic về thời gian và quyển sách đã cho cậu một câu trả lời khá mơ hồ. Sau đó cậu đã gặp lại No.1 trong phòng của hắn và xảy ra vài chuyện khó nói. Nhân tiện về lời đáp của Akashic, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa lý giải được ý nghĩa sâu xa của nó.

Kiêu Ngạo gằn giọng: "Ngươi đã ở đó quan sát khi ta chặt đầu từng kẻ trong bọn chúng."

Trương Việt Linh sửng sốt. Gì cơ?

"Đừng tiếp tục giả vờ nữa." Trương Việt Linh nhìn ảnh phản chiếu của mình trong sáu con mắt đang mở trừng của Kiêu Ngạo, có thể nhận ra được cơn giận hắn đang cố kìm nén.

Cậu định mở miệng thì bị Kiêu Ngạo cắt ngang: "Ta cảm nhận được trên người của kẻ đột nhập ngày ấy trộn lẫn hơi thở của Uriel và Behemoth."

Hắn nhìn xoáy sâu vào mắt cậu, giọng nói mơ hồ lộ ra nguy hiểm: "Và đoán xem? Cho đến hôm nay người chơi có thể sử dụng được đồng thời cả hai dấu ấn thiện và ác chỉ có một người duy nhất."

Michael ngẩng đầu nhìn Kiêu Ngạo, muốn nói lại thôi. Động tác của anh ấy có vẻ do dự, giống như đang đấu tranh tư tưởng.

Kiêu Ngạo cũng chú ý đến biểu hiện khác thường của Michael. Ngay khi phát hiện vẻ chần chừ ấy, nụ cười hung hăng liền ngưng lại giây lát.

"Này..."

Kiêu Ngạo nghĩ đến một khả năng. Hắn mở miệng như không thể tin được: "Ngươi đã 'nhìn' nó?"

Michael rũ mắt.

Kiêu Ngạo kiên nhẫn đợi đáp án từ Michael, nhưng rốt cuộc Michael vẫn chọn giữ im lặng.

Kiêu Ngạo cất tiếng cười lạnh lùng: "Tổng lãnh thiên thần Michael tình nguyện chi trả lượng xác suất lớn chỉ để 'nhìn' một con bọ tầm thường ư?"

Michael đã đoán được hắn sẽ mỉa mai anh, cười khẽ bảo: "Tôi nghĩ tôi không phải người duy nhất muốn 'nhìn' cậu ấy sau vòng chơi thứ hai. Vả lại bên cạnh xác suất, điều kiện quan trọng nhất để 'nhìn' hợp pháp vẫn là có sự đồng ý của người đó."

Kiêu Ngạo hứng ánh mắt đong đầy ý cười của Michael, nghe anh nói: "Và đó là thứ cậu không có, nên cậu mới muốn biết đáp án từ tôi nhỉ?"

Kiêu Ngạo nghiến răng: "Michael!"

Michael mỉm cười thản nhiên: "Hoặc cậu có thể biết đáp án miễn phí từ chính chủ."

Ánh mắt chúa tể Địa Ngục loé lên những tia sáng làm người ta kinh sợ: "Không cần thiết."

"Hành vi đột nhập dòng chảy ký ức của một vị thần là tội..." Kiêu Ngạo bất ngờ vung cánh tay về phía Trương Việt Linh, quát lớn: "Cực kỳ nặng!"

Tốc độ của chúa tể Địa Ngục quá nhanh khiến Việt Linh không kịp động đậy.

Michael định cười tiếp nhưng chẳng thể cười được nữa.

Một tiếng ầm lớn vang lên.

Michael di chuyển đến trước mặt Trương Việt Linh chỉ trong một cái chớp mắt. Anh xoay lưng về phía Kiêu Ngạo và khom người đối diện với chàng trai.

Sáu chiếc cánh lớn màu trắng giương lên tạo thành lớp ngăn cách vững chắc. Khi áp lực từ bóng tối vô tận giáng xuống, đầu gối của Michael bỗng bị khuỵu xuống một chút.

Con người không thể nhìn thấy biểu cảm của tổng lãnh thiên thần, tuy nhiên Việt Linh lại có thể cảm giác được đau đớn Michael đang phải gánh chịu.

Phát hiện sự lo lắng và tự trách trong mắt Việt Linh, Michael bèn đặt tay lên vai cậu.

"Tôi không làm điều này vì cậu."

Trương Việt Linh gật đầu: "Tôi biết."

Đương nhiên một tổng lãnh thiên thần vĩ đại sẽ không phá vỡ nguyên tắc mình đã tuân thủ trong khoảng thời gian rất dài vì cậu. Bên cạnh đó, trò chơi cũng không cho phép anh ấy vượt quá quyền hạn giám sát và nhà tài trợ tạm thời. Anh ấy không thể công khai chống lại Lucifer vì người chơi.

"Nó" muốn công bằng và điều đó buộc phải đến từ hai phía.

Vì thế điều Michael đang làm chỉ là ngăn cản Kiêu Ngạo vi phạm nguyên tắc lạm quyền tàn sát người chơi, hoàn toàn không vượt quá quyền hạn.

Kiêu Ngạo đang lên cơn giận dữ vì dòng chảy ký ức bị đột nhập, thậm chí không tiếc cái giá phải trả nếu giết chết cậu.

Dựa theo lời Lucifer, dòng chảy ký ức là nơi cực kỳ quan trọng với hắn. Lucifer cũng một mực khẳng định rằng cậu là kẻ đã đột nhập nơi đó trong khi hắn không hề phát hiện ra. Hiển nhiên điều này đối với chúa tể Địa Ngục mà nói quả là một sự sỉ nhục.

Michael mỉm cười: "Cậu biết?"

Chàng trai hơi ngước mắt lên.

Bắt gặp đôi mắt đen láy bình tĩnh đến rợn người và khó hiểu của cậu, Michael chợt hơi ngẩn ngơ.

Trương Việt Linh nói: "Mọi chuyện anh làm đều vì điều ắt phải xảy đến."

Ánh mắt của Michael khựng lại.

Sáu con mắt màu vàng tuyệt đẹp ngắm nhìn chàng trai một cách dịu dàng: "Quả nhiên... Cậu vẫn luôn là người hiểu chuyện nhất."

Michael quay ra phía sau nhìn Kiêu Ngạo đang nổi giận, tiếp tục nói: "Và hoàn hảo nhất."

Không thể nghi ngờ, hai từ "hoàn hảo" này chính là cái gai đâm sâu trong lòng Lucifer. Từng là Người Mang Ánh Sáng. Từng gần như hoàn hảo nhất.

Nhưng thất bại trong trận chiến năm đó đã phá huỷ mọi cố gắng trở nên hoàn hảo của hắn.

Lửa Địa Ngục màu tím đậm bùng lên sau lưng Kiêu Ngạo, tựa như muốn phá vỡ bầu trời.

Không rõ nhiệt độ trong kết giới đã tăng cao đến bao nhiêu, Trương Việt Linh cảm thấy da của mình như sắp bị chảy ra. Mắt cậu mờ đi vì sức nóng kinh khủng đang lan rộng với tốc độ chóng mặt.

Michael rũ mắt nhìn Trương Việt Linh. Những con mắt màu vàng của anh ấy trông vẫn cực kỳ bình tĩnh. Quả nhiên là tổng lãnh thiên thần từng thống lĩnh quân đội thiên giới chiến đấu với Luyến Thần sa ngã Lucifer. Michael không bao giờ đánh mất phong thái của mình. Dường như những cảm xúc gọi là hoảng loạn và sợ hãi sẽ không bao giờ xuất hiện trên người vị tổng lãnh thiên thần này.

Kiêu Ngạo nói: "Ta mới là tồn tại hoàn hảo nhất!"

Đây là Lucifer của Địa Ngục. Luyến Thần đã bị trục xuất và là Kẻ Tù Tội nguy hiểm nhất vũ trụ.

Những sợi xích đỏ rực bắt đầu hiện lên xoay quanh cơ thể Lucifer.

Nhiệt độ của ngọn lửa tăng lên không ngừng nhưng Michael vẫn không phản công. Tổng lãnh thiên thần sẽ không chủ động tham chiến vào bất kỳ sự kiện nào trừ khi có lệnh của Ngài.

Tuy chỉ là hình chiếu nhưng bản chính đang ở thiên giới của Michael vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn ấy. Trương Việt Linh nhận ra vì thân hình cao lớn của Michael bắt đầu lảo đảo và không còn giữ được sự ổn định.

Nếu cứ tiếp tục chịu đòn mà không đánh trả, e rằng hình chiếu của anh ấy sẽ bị giết chết.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Kiêu Ngạo cất tiếng cười châm biếm: "Michael! Không ngờ ngươi lại tình nguyện hy sinh vì loài sâu bọ này!"

Cả hai đều biết rằng tuy hình chiếu phân thân bị tiêu diệt không quá đáng kể, nhưng vẫn sẽ làm cho bản chính bị tổn hại ở mức độ nhất định.

Điều khiến Kiêu Ngạo không thể nào hiểu được là Michael lại tình nguyện "chết" vì loài người!

Kiêu Ngạo dừng lại trong chốc lát, hỏi: "Tại sao lại đi xa đến mức này?"

Michael không trả lời.

Kiêu Ngạo nhìn Trương Việt Linh thật kỹ rồi lại nhìn Michael: "Tại sao không đánh trả?"

Michael trả lời bằng giọng mệt mỏi: "Cậu biết là tôi không thể mà."

Kiêu Ngạo nhếch miệng: "Đúng vậy. Luật lệ vũ trụ cấm giao chiến và hôm nay tổng lãnh thiên thần Michael đáng kính của chúng ta sẽ bị bóng tối ăn mòn đến chết vì cậu ta là một đứa con ngoan!"

Michael nói: "Lucifer. Dừng lại đi."

"Dừng lại?" Kiêu Ngạo cười vặn vẹo: "Những lời này của ngươi đã muộn hơn sáu ngàn năm rồi."

Dứt lời, sáu con mắt tím đậm nhuộm màu phẫn nộ cùng mở trừng.

Trước đòn đánh khủng khiếp chứa đựng sự giận dữ kinh hoàng từ Kiêu Ngạo chuẩn bị giáng xuống lần hai, một giọng nói du dương bỗng cất lên.

[Hỡi sao mai, con trai của sáng sớm, kẻ toan nhấc ngai mình bằng Đấng Rất Cao.]

Kiêu Ngạo mở to mắt.

Năng lượng bóng tối lập tức rút về. Michael khuỵu gối xuống cạnh Trương Việt Linh, một nửa bộ vest trắng đã bị cháy đen.

Khoé miệng Kiêu Ngạo khẽ co lại: "Ngươi là ai?"

Trương Việt Linh hứng ánh mắt của hắn.

[Tôi đã luôn mong đợi gặp anh, Lucifer.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net