Chương 89: Huyết Tế (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi đó tại thành Angelos, tuy các người chơi đã được NPC trong thành cung cấp lương thực và nước uống nhưng chỉ với bấy nhiêu vẫn không đủ để thoả mãn cơn đói của họ.

Cơn đói dai dẳng và kinh khủng như bị bỏ đói mấy ngày liền liên tục kêu gào khao khát được lấp đầy, khiến các người chơi bắt đầu sốt ruột và sợ hãi.

Họ không muốn bị chết đói, nhưng cũng sợ chết nếu đối đầu với quái vật.

Tính đến vòng chơi hiện tại, các người chơi đều đã sở hữu đạo cụ riêng. Tuy nhiên không phải ai cũng may mắn rút được đạo cụ xịn như cấp A hoặc S. Mà trong vòng chơi này, cấp bậc của đạo cụ thật sự rất cần thiết. Giữa người thường và quái vật, họ không thể nào đánh bại chúng bằng tay không,

Phần lớn các người chơi đều tự tin rằng dựa vào đạo cụ mình có và sự hợp tác giữa những thành viên trong đội, họ có thể săn được quái vật cấp thấp hoặc trung bình để lót dạ. Nhưng ngặt nỗi đời không như mơ, yêu cầu nhiệm vụ nói họ phải sống sót của hệ thống càng không phải nói đùa.

Đi kèm với nhiệm vụ sống sót là những trở ngại cực kỳ đáng gờm.

Toà thành hiện đang bị bao vây bởi một đàn quái vật cấp thấp. Mặc dù quái vật cấp thấp không đáng để tâm nếu các người chơi hợp tác với nhau và liên kết sức mạnh, nhưng điều làm bọn họ chùn bước nhất chính là số lượng của chúng quá nhiều.

Chắc chắn sẽ có ai đó trong đội mất mạng nếu cùng xông ra ngoài. Và tất nhiên chẳng ai muốn bản thân là kẻ xui xẻo "ai đó" kia.

Thế nhưng sự thật trớ trêu là họ sẽ chết đói hoặc tệ hơn là trở nên khùng điên và đánh giết lẫn nhau nếu cứ tiếp tục trốn đằng sau tường thành.

"Phải làm sao đây?"

"Tôi đói quá! Xin hãy cho tôi thêm thịt! Tôi không thể gắng gượng lâu hơn được nữa!"

Binh lính lạnh lùng nhìn người chơi nọ quỳ lạy dưới chân mình: "Khẩu phần dành cho các bạn đã được phân phát hết. Thành Angelos chỉ hỗ trợ thức ăn cho dân chạy nạn vào ngày đầu tiên, bắt đầu từ giờ trở đi sẽ không có sự chu cấp nào khác ngoài chỗ ngủ. Nếu không muốn chết đói, các bạn buộc phải tự kiếm thức ăn. Hoặc là..."

Binh lính nghiêm mặt nói tiếp: "Hãy đến khu vực tự sát ở cửa thành phía Tây và tự kết liễu mình nếu bạn cảm thấy bản thân quá hèn nhát. Đó là cách duy nhất khi bạn không muốn ra ngoài đó và chiến đấu với lũ quái vật."

Những lời nói lạnh lùng và đầy mỉa mai được binh lính nói một cách thản nhiên khiến người chơi nọ sợ đến mức quên cả khóc: "Gì cơ? Đó là... lời của một con người sao?"

Biểu cảm của binh lính vẫn lạnh cứng và thờ ơ, mép môi hơi nhếch lên: "Thưa anh, đó là lời khuyên chân thành nhất của một người đang phải nỗ lực sống sót từng giây từng phút trong ngày tàn của thế giới."

Các người chơi khác đứng gần đó nghe thấy cuộc đối thoại của binh lính và người đàn ông nọ, không biết tại sao bỗng thấy sống lưng lạnh ngắt.

Đội trưởng Trần Quân nhíu mày, nói với người đàn ông đã khóc lóc kia: "Sao anh lại cầu xin NPC? Bọn đó nào phải con người? Chẳng biết anh đã sống sót đến vòng này kiểu gì nữa."

Người đàn ông nọ gạt nước mắt: "Tôi... Vòng này không giống. Thế giới này đáng sợ quá... Tôi..."

[Cảnh báo! Cảnh báo!]

Ngay sau tiếng kèn báo hiệu, trước mặt mỗi người bỗng xuất hiện một bong bóng nước ma thuật.

Các người chơi quan sát tình hình bên ngoài bằng bong bóng nước ma thuật được chiếu rải rác trong thành, trông thấy Khan đang cảnh báo tất cả người dân thành Angelos về mối nguy ở bên ngoài.

"Chúng ta đã bị bao vây bởi quái vật. Nhưng mọi người không cần hoảng loạn vì tất cả bọn chúng đều chỉ là cấp thấp. Thông báo này yêu cầu những người dân được đánh giá từ cấp hai trở lên hãy đến sảnh trình diện và nhận vũ khí. Sau đó hãy có mặt tại cổng thành để sẵn sàng chiến đấu."

Tiếng xì xào nổi lên trong đám đông ngay lập tức sau khi Khan dứt lời.

"Bị bao vây ư? Anh ấy vừa nói chúng ta đang bị quái vật bao vây đúng không?"

"Thành Angelos sắp bị san bằng rồi ư?"

"Rồi đây chúng ta sẽ có kết cục tương tự như thành Rose!"

Binh lính quát lớn: "Trật tự! Yêu cầu mọi người hãy di chuyển theo nội dung thông báo."

Đội trưởng Trần Quân chợt giật mình hoảng hồn khi nhìn vào bong bóng nước: "Gã đàn ông mặc vest đó là thành viên trong đội chúng ta sao?"

Tuy nhiên những người khác mải dồn sự chú ý vào đám quái vật đang tập trung ngoài thành nên không nghe thấy câu hỏi của anh ta.

Một người khác hỏi: "Tôi nhớ lúc chúng ta bỏ chạy chỉ có một con thôi mà. Tại sao bây giờ lại... Chuyện quái gì đang diễn ra ngoài kia vậy?"

Cả đội nghe vậy liền rơi vào trầm tư. Bỗng có tiếng người dân hét lớn: "Mau nhìn kìa!"

Mọi người vội vàng nhìn vào bong bóng nước.

Một phi thuyền cấp hai đang phi hành tốc độ cao về hướng thành Angelos.

Quân cứu viện đã đến. Tín hiệu cầu cứu khẩn cấp được gửi đi ba tiếng trước. Vì thành Angelos là nơi tập trung nhiều dân chạy nạn nhất trong khu vực ba, bộ tư lệnh đã phê chuẩn cho họ sử dụng phi thuyền cấp hai để đến kịp trước khi trời tối.

Trong phi thuyền là đội thợ săn quái vật cấp một do Sho Toshiro dẫn dắt.

Sho không hạ cánh, giữ phi thuyền ở độ cao ổn định rồi truyền tin với Khan: "Rất tiếc phải thông báo rằng các bạn có thể phải bỏ thành."

"Cái gì?" Khan nhíu mày.

"Như các bạn đang thấy, lượng quái vật mà thành Angelos phải đối mặt không chỉ là đàn quái vật cấp thấp đang chờ đợi ngoài kia."

Sho chiếu màn hình trinh thám gửi về cho Khan, đồng thời cũng đồng bộ với tất cả bong bóng nước của người dân đang có mặt trong thành.

Khan không kịp ngăn cản hành động của Sho, nén giận nói: "Cậu sẽ gây hoang mang cho người dân!"

Sho trả lời bằng biểu cảm lạnh lùng: "Người dân cần được biết sự thật. Nhiệm vụ lần này của tôi là hỗ trợ mọi người rời thành trước khi trời tối, đừng phí thời gian để tranh luận vô nghĩa."

Sho cất giọng đanh thép: "Giờ thì nhìn vào hình ảnh bên dưới đi."

Khan cắn răng im lặng.

Đến khi nhìn rõ hình ảnh trong bong bóng nước, nét mặt của Khan lập tức tái mét: "Chuyện này..."

Gần như đồng thời, vô số tiếng khóc sợ hãi cũng từ trong thành vọng ra.

Trong bong bóng nước là hình ảnh thành Rose đã biến thành phế tích đổ nát, thây người không toàn vẹn ở khắp nơi. Những con quái vật cấp cao sở hữu kích thước khổng lồ gần bằng một toà thành đã tỉnh dậy và đang bắt đầu hành quân.

Theo hướng chúng di chuyển, đích đến sẽ là thành Angelos.

Sắc mặt của Khan tệ vô cùng. Thậm chí chúng còn bỏ qua những thành nhỏ trên đường đi, có thể thấy rõ ràng mục tiêu của quái vật là thành Angelos.

Sho nói: "Nguyên nhân chưa thể xác định nhưng số lượng được dự đoán trên một ngàn con cấp thấp và dưới ba con cấp cao."

Giọng điệu lạnh lùng của Sho truyền đến tai tất cả mọi người: "Bỏ thành hoặc bỏ mạng. Chọn đi."

Người dân hoảng hốt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều dại ra không biết chọn thế nào.

"Phải làm sao đây?"

"Tôi muốn gặp thành chủ!"

"Làm ơn cứu chúng tôi!"

"Tôi không muốn chết!"

Sho chống cằm nhìn những khuôn mặt tuyệt vọng bên dưới.

Một đội viên đi cùng thấy vậy bèn không nhịn được cảm thán: "Thật đáng thương. Nhiệm vụ của ta vốn không phải hỗ trợ họ rời thành. Các thành đã chật kín người, dân số ở đây lại quá đông, ngoại trừ Angelos họ còn có thể đi đâu được nữa chứ?"

Sho không nói gì, nhắm mắt hồi tưởng lại cuộc họp ba tiếng trước.

Đại đế Louis nhận được tin thành Angelos bị quái vật bao vây, khuôn mặt vốn đã nhuốm màu sương gió thoáng cái lại như già thêm mấy chục tuổi.

"Trước đó là Rose, bây giờ lại đến Angelos. Chúng chưa bao giờ tỏ ra gấp gáp như vậy."

Đại đế Louis ôm đầu đau buồn: "Sớm thôi, tất cả sẽ chấm dứt."

Tin tức này cũng được chia sẻ với nguyên thủ các quốc gia khác. Một hội nghị thượng đỉnh khẩn cấp nhanh chóng được tiến hành.

"Pháp sư của nước tôi vừa nghiên cứu được một biện pháp đóng cổng." Một nguyên thủ quốc gia lên tiếng.

Đại đế Louis giật mình: "Thật ư?"

Những nguyên thủ quốc gia còn lại cũng lộ vẻ mặt vui mừng: "Nghiên cứu đã thử nghiệm thành công chưa?"

Vị nguyên thủ nọ dừng vài giây, nói: "Về lý thuyết thì không có vấn đề. Nói ra thì chúng tôi đã thành công trong việc mở và đóng một Cổng Địa Ngục."

Khuôn mặt mọi người không thể giấu được vẻ ngạc nhiên: "Ông đã mở cổng?"

Vị nguyên thủ nọ giải thích: "Chính xác hơn thì cánh cổng đó chỉ nhỏ bằng một con chuột lang."

"Vậy làm thế nào ông đóng được nó?"

Biểu cảm của vị nguyên thủ quốc gia nọ đột nhiên trở nên kỳ lạ, ông ta nói: "Chúng tôi đã giết một trăm ngàn con chuột. Bao gồm cả những con họ nhà chuột."

Đại đế Louis sửng sốt: "Ý ông là... huyết tế?"

Mọi người trợn mắt: "Chẳng phải loại ma thuật tàn ác này đã bị cấm và thất truyền từ thời xưa rồi sao? Mỗi lần cấm thuật liên quan đến huyết tế xuất hiện đều sẽ có rất nhiều người bị bỏ mạng."

Vị nguyên thủ quốc gia nọ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm đại đế Louis.

Da gà bao phủ toàn thân đại đế Louis, ông mấp máy môi: "Lẽ nào ông muốn..."

"Nghe này Louis." Biểu cảm của vị nguyên thủ nọ vô cùng nghiêm túc: "Chúng tôi đã thử nghiệm thành công trên động vật nhỏ. Tôi nghĩ có lẽ không chỉ mình tôi, mà cả nhân loại đều muốn thấy nghiên cứu đó cũng sẽ thành công với cổng thật."

Lòng bàn tay đại đế Louis lạnh ngắt: "Dân số trong thành Angelos hơn mười bốn vạn người. Sao ông có thể nghĩ đến chuyện kinh khủng như..."

Người đó cắt lời Louis: "Chỉ mười bốn vạn người thì đã làm sao?"

Ông ta nói bằng giọng đanh thép: "Một nửa dân số thế giới đã chết! Nếu vẫn sợ trước lo sau không dám hành động, những mạng người tiếp theo bổ sung vào con số đó sẽ là ông hoặc tôi, hoặc tệ hơn là toàn bộ những người có mặt tại đây đấy!"

Bầu không khí dần đông cứng.

Trên màn hình, một cuộc bỏ phiếu đột nhiên được tổ chức và các nguyên thủ quốc gia bắt đầu chọn.

Theo ai và không theo ai.

Cuối cùng người giữ số phiếu gần như tuyệt đối là vị nguyên thủ quốc gia nọ.

Đại đế Louis rơi vào trầm tư thật lâu.

"Kết nối với đội trưởng đội một."

"Sho Toshiro có mặt."

"Lập tức chuẩn bị. Trước khi đêm xuống phải huyết tế hết toàn bộ thành Angelos."

Sho mở mắt, hồi ức kết thúc.

Sho liếc gã đội phó, ra lệnh: "Giăng lưới phép phong toả đi. Hãy chắc chắn không ai có thể rời khỏi thành nửa bước."

"Vâng."

"Báo cáo về tổng bộ. Xác nhận lệnh huyết tế thành Angelos trong một giờ nữa."

Tầm mắt của Sho lại quay về màn hình: "Đội quân quái vật cố ý nhắm vào Angelos, ai có thể cứu hết các người chứ. Vì tương lai của toàn nhân loại, sự hy sinh của các người là xứng đáng."

******

Khoe mấy chiếc commission chinh đệp cho ai chưa thấy trên fb của tui 💦💦

Zúuuuuuuuuuuuu 🥵

Chiếc ghệ bột tôm mặc maid của anh Volkov ☺️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net