Chương 52: Vụ Án Kinh Hoàng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại quận 8, có một khu xóm yên tĩnh giống như bao khu xóm khác trên địa bàn. Thế nhưng tối hôm nay, sự yên tĩnh ấy đã không còn. Hàng chục chiến sĩ cảnh sát cơ động xuất hiện tại đây, tiếng người dân bàn tán, tiếng còi hú inh ỏi đã khiến nơi này trở nên ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Minh Bảo đi theo địa chỉ mà Thục Vi đã gửi tới nơi này, nhìn xe cảnh sát, xe cứu thương xuất hiện ở đây hắn nảy sinh chút tò mò. Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến Thục Vi bỏ qua buổi tiệc của người bạn thân nhất để tham gia vụ này?

Đi đến khu vực điều tra được kéo băng cách ly với người bên ngoài, một trong số những sĩ quan cảnh sát làm nhiệm vụ canh giữ hiện trường quen biết với Minh Bảo liền để hắn đi vào bên trong. Hiện trường được lực lượng công an cách li với bên ngoài chính xác là một căn nhà cấp 4, bề ngoài chẳng có gì đặc biệt.

Thục Vi vừa từ trong nhà đi ra, thấy Minh Bảo đang đi tới thì nói:

- Cậu tới rồi. Vào trong xem đi.

Minh Bảo thắc mắc hỏi:

- Vụ gì đây? Huy động nhiều xe và người thế này chắc không phải nhỏ.

Thục Vi gật đầu đáp:

- Cứ vào trong là sẽ biết.

Minh Bảo mang theo sự nghi hoặc của mình đi vào bên trong căn nhà, nội thất kiến trúc chẳng có gì đặc biệt nếu không muốn nói là bình thường. Chỉ có điều trước mặt Minh Bảo lúc này có năm cái xác đang được đắp chiếu toàn thân, hiển nhiên năm người này đã tử vong. Minh Bảo tiến đến cạnh một cái xác, kéo chiếu che mặt một người ra. Tên này là nam, gương mặt bình thường, dấu hiệu tử vong sơ bộ là bị đạn bắn.

Minh Bảo nhìn sang Thục Vi hỏi:

- Bọn này là gì?

Thục Vi ra lệnh cho một sĩ quan cấp dưới đưa cho Minh Bảo một chiếc túi, bên trong chỉ toàn là giấy tờ, thư từ. Minh Bảo đọc sơ qua nội dung một tờ giấy trong đó thì lập tức hiểu ra vấn đề, hắn ồ lên tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Là bọn này mưu tính khủng bố sao? Kế hoạch bọn chúng nhắm đến là ai?

Thục Vi lắc đầu đáp:

- Tạm thời chưa chắc chắn, nhưng nhiều khả năng là ngài Bộ Trưởng An Ninh Quốc Phòng sắp tới thành phố Bạch Hổ.

"Là ông ta?"- Minh Bảo đứng dậy nói:

- Được rồi, vụ này xem như đã bị chặn. Tôi tới cũng không giúp được gì nhỉ.

Thục Vi lắc đầu đáp:

- Chưa xong đâu, cậu biết khi chúng tôi nhận được tin tình báo và tiến vào tấn công bọn này, chúng tôi đã phát hiện ra cái gì không?

Minh Bảo thở dài nói:

- Cô có gì cứ nói thẳng được không? Sao cứ phải úp mở vậy?

Thục Vi dắt theo Minh Bảo tiến về một căn phòng ngủ, bên trong đó có vài người sĩ quan đang kiểm tra và chụp hình hiện trường, chính xác hơn là họ đang chụp trong chiếc tủ áo chứa đầy súng và lựu đạn.

Thục Vi nói:

- Toàn bộ là hàng cấm, mã hiệu đều là của quân đội chúng ta?

Minh Bảo ồ lên kinh ngạc nói:

- Ý cô là toàn bộ vũ khí ở đây đều có nguồn gốc từ kho vũ khí của quân đội Việt Nam?

- Phải. Tôi đã tìm hiểu sơ bộ rồi. Cách đây 1 tháng kho vũ khí của quân khu 15 có bị mất một số loại vũ khí. Việc này rất nghiêm trọng nên trong đó phong tỏa tin tức và tự mình điều tra.

Minh Bảo thở dài lắc đầu đáp:

- Ý cô là sau lưng bọn khủng bố này có thể liên quan đến ai đó trong quân đội?

Thục Vi gật đầu đáp:

- Phải, có điều việc này rất nhạy cảm, nếu không điều tra kĩ thì chúng ta không thể kết luận được.

"Phải!"- Minh Bảo xoay mình nhìn quanh căn phòng như một thoái quen, sau đó hắn đi ra khỏi căn phòng, đột nhiên dừng lại trước bức tường bên ngoài. Trên đó đầy dấu đạn, chắc chắn trước đó hai bên đã có một trận đấu súng vô cùng căn thẳng.

Thục Vi nhìn qua Minh Bảo hỏi:

- Trước đó chúng tôi đã phải đấu súng với bọn chúng cũng may bên mình không ai bị thương.

Minh Bảo im lặng không nói gì, hắn đột nhiên thò ngón tay vào một lỗ đạn trên tường, sau đó bắt đầu móc vách tường ra...

"Phưng" – Bờ tường bị móc ra một cách dễ dàng, hóa ra bờ tường này không phải từ đá mà là từ một loại chất liệu thạch cao. Giống như phát hiện cái gì, Minh Bảo tiếp tục dùng nhiều sức hơn bắt đầu phá đi bức tường.

"Rầm"

Bờ tường bị Minh Bảo dùng tay, chân đạp cho bể ra để lộ một thứ khủng khiếp ở phía sau...

Gương mặt Minh Bảo, Thục Vi hay bất cứ ai ở gần đó khi nhìn thấy cái thứ ẩn dấu sau bức tường kia đều không khỏi tái xanh.

"Mau lên, phá toàn bộ bức tường này ra. Kiểm tra các bức tường khác"- Minh Bảo điềm tĩnh vô cùng, hắn quát lớn, giọng nói như sấm khiến toàn bộ người đang đứng gần đó như bừng tỉnh.

Một sự huyên náo khủng khiếp trỗi dậy, các bức tường trong căn nhà nhanh chóng bị đập vỡ để lộ một sự thật khủng khiếp ẩn dấu phía sau – Xác chết.

"Toàn bộ đều là thi thể của những người đã chết..."- Thục Vi lẩm bẩm trong kinh hãi.

Trước mặt cô, một tội ác kinh hoàng ẩn đấu sau lớp tường thạch cao, những xác chết be bét máu được bỏ vào trong những chiếc túi nilon trong suốt, không ít xác chết đang bắt đầu thối rửa, khi bức tường bị phá cũng là lúc mùi nồng nặc khủng khiếp này tràn ra.

"Ọe.."- Không ít sĩ quan cảnh sát dù đối mặt với những vụ án lớn nhiều lần nhưng không thể kiềm chế được bản thân mà lao nhanh ra bên ngoài nôn mửa.

Minh Bảo gương mặt không biến sắc nhìn từng cái thi thể được đội ngũ pháp y đặt xuống dưới sàn, đập vào mắt hắn đó là một cơ thể trần trụi phủ lên bởi một màu đỏ máu. Cơ thể này trên đó có rất nhiều vết thương được khâu may vô cùng cẩu thả.

Thục Vi sau một hồi trấn tĩnh cô ngạc nhiên nhận ra Minh Bảo chẳng có chút dấu hiệu kinh hãi nào giống như bất cứ ai ở đây, hắn bình tĩnh đến độ nhìn xác chết trước mặt như thể một cái hình nhân bình thường.

Thục Vi một tay che mũi ngồi xuống nói:

- Cậu nhìn gì mà nhìn lắm thế. Để bên pháp y đem về kiểm tra.

Minh Bảo thở dài nói:

- Vi, nếu bây giờ có một vụ đại án khủng khiếp, một khi để lộ ra trước thông tin truyền thông nhất định tạo nên cơn chấn động. Cô có muốn chuyện này xảy ra hay không?

Thục Vi không hiểu lắm lời hắn vừa nói.

Minh Bảo lại nói:

- Tôi nghĩ bây giờ cô nên dùng quyền hạn cao nhất của mình yêu cầu toàn bộ người ở đây tuyệt đối không được lộ thông tin này ra cho cánh báo chí bằng không thời gian tới chúng ta sẽ vô cùng đau đầu.

Thục Vi tuy chưa hiểu chuyện Minh Bảo đang nghĩ trong đầu như thế nào những cũng đứng dậy lập tức ra lệnh cho cấp dưới của mình phong tỏa thông tin và đuổi cánh báo chí rời xa khỏi khu vực. Kế đó cô quay lại, nhìn số xác chết được lấy ra từ trong các bức tường đã lên tới con số hàng chục, giờ thì cô đã hiểu đại khái điều Minh Bảo đang lo lắng. Đây là một vụ thảm sát kinh hoàng của một hoặc tổ chức sát nhân hàng loạt.

Minh Bảo đi đến cạnh Thục Vi và nói:

- Nghe đây! Tôi muốn đội chúng ta có một cuộc họp khẩn. Gọi cho cấp trên đi. Vụ này bằng mọi giá phải ngăn chặn càng sớm càng tốt.

- Minh Bảo, cậu phát hiện được gì rồi phải không? Mau nói cho tôi biết đi.

- Được. Cô thấy rất nhiều người chết đúng không? Nguyên nhân chết của họ khác nhau có người bị cắt cổ. Có người là bị ngạt khí. Nhưng nhìn chung có một điểm tôi chắc chắn...toàn bộ nội tạng trên cơ thể của họ đã biến mất.

- Cái gì?

Thục Vi sắc mặt kinh hãi cực độ, cô cứ tưởng rằng lời Minh Bảo nói ra mình đã nghe lầm.

- Đây là vụ án giết người lấy nội tạng. Vụ việc thế này chắc chắn không phải do một người làm mà là cả một tổ chức. Điều đầu tiên cần làm đó là phải xác định danh tính của tất cả bọn họ. Hơn phân nửa xác chết ở đây vẫn chưa phân hủy có nghĩa bọn họ chưa bị giết quá lâu, nên sẽ dễ dàng tìm kiếm được chút manh mối. Nhân tiện điều tra xem căn nhà này thuộc quyền sở hữu của ai. Cứ thế đã, vẫn phải chờ thêm vài thông tin từ phía pháp y.

...............................

Sở công an thành phố.

Bên trong phòng họp của đội điều tra, toàn bộ thành viên trong đội đã nhanh chóng tập hợp về đây, những thành viên có mặt tại căn nhà kia giờ vẫn chưa thoát khỏi sự ám ảnh bởi những cái xác chết tỏa ra mùi hôi nồng nặc đầy đáng sợ.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, giám đốc công an thành phố cùng với một số vị lãnh đạo khác nhanh chóng có mặt tại phòng họp mặc dù hiện tại đã 12 giờ đêm.

Giám đốc công an thành phố nhìn về phía mọi người gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi sau đó nói với Thục Vi:

- Vi, sau khi nhận được tin ta lập tức tới đây ngay. Vụ việc này là thế nào?

Thục Vi không muốn chậm trễ, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề. Cô thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra tối nay, từ việc tấn công vào căn nhà, bắt hết đám người đang có kế hoạch khủng bố cho tới vô tình phát hiện ra những cái xác.

Những ai đã chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi rùng mình khi nghĩ lại, những người không tham gia vụ án sau khi nghe Thục Vi kể cũng không tránh khỏi kinh hoàng. Mười mấy xác chết tương ứng với mười mấy mạng người, một chuyện lớn thế này nếu để lọt ra bên ngoài không biết sẽ chấn động đến mức nào.

Ông Hùng – Giám đốc công an thành phố lập tức hỏi:

- Vi, bên pháp y đã có kết quả khám nghiệm hay chưa?

Thục Vi đáp:

- Dạ vẫn chưa. Vì các xác chết mới được đưa về cách đây một tiếng nên chắc sẽ chưa có kết quả nhanh như vậy.

Ngay lúc này điện thoại của cô vang lên, Thục Vi nhanh chóng nhận ra người gọi đến cho mình là một người quen bên đội pháp y. Cô nhanh chóng nhận cuộc gọi, cuộc gọi chỉ diễn ra đâu đó tầm 1 phút nhưng khiến cho gương mặt xinh đẹp kia trở nên trắng bệch.

Bác Hùng vội vàng hỏi:

- Có phải bên đội pháp y có kết quả?

Thục Vi gật đầu đáp:

- Bọn họ báo cáo kết quả khám xét sơ bộ. Giám đốc, họ nói rằng toàn bộ xác chết đem về không có cái nào đầy đủ bộ phận nội tạng bên trong.

"Cái gì?"- Bác Hùng đứng bật dậy, gương mặt kinh hoảng quát lớn:

- Lập tức mở ra chuyên án đặc biệt, bằng mọi giá phải phá cho được vụ này càng sớm càng tốt. Thục Vi, chuyên án này do cô phụ trách.

"Rõ" – Thục Vi xoay xuống nhìn mọi người rồi nói:

- Đội 1 mau chóng tìm hiểu chủ nhân căn nhà đó là ai? Đội 2 và đội 3 chia nhau lấy thông tin từ những người dân xung quanh về hoạt động của ngôi nhà trong vòng 3 tháng trở lại. Đội 4 tìm hiểu thông tin những nạn nhân. Tất cả mau chóng làm nhiệm vụ, không được chậm trễ.

Cả đội nhanh chóng giải tán, ai vào việc nấy, giám đốc công an thành phố sau đó cũng rời đi, không quên dặn dò vài câu với Thục Vi. Cô nàng nhìn sang Minh Bảo thấy hắn ngồi im một chỗ không chút động tĩnh thì thấy kì lạ vội hỏi:

- Minh Bảo? Cậu sao vậy?

Minh Bảo thở dài một hơi lắc đầu đáp:

- Không có gì, chỉ là không nghĩ trong một đêm lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?

"Hở?"- Thục Vi kinh ngạc, sau đó nhớ đến bộ đồ mà hắn đang mặc, đó là một bộ đồ dự tiệc chứ không phải đồ thông thường, cô như nghĩ ra điều gì vội hỏi:

- Tối nay cậu tham gia buổi tiệc sinh nhật của chủ tịch tập đoàn JD sao?

Minh Bảo gật đầu sau đó hỏi:

- Cô chắc cũng được mời nhỉ? Nhưng có lẽ vì vụ án này mà không đi được.

- Ừ! Nhưng sao trông cậu rất lạ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

Minh Bảo sau đó kể lại mọi chuyện cho Thục Vi biết, khi nghe xong sắc mặt cô ấy không dấu nổi sự kinh hãi trong lòng.

- Vậy giờ Thiên Kim thế nào? Cô ấy ổn chứ?

- Ời, vẫn ổn, có điều không rõ tình trạng của chủ tịch thế nào.

- Hi vọng không có chuyện gì xấu xảy ra. Được rồi, Minh Bảo, cậu thấy vụ án này thế nào?

Minh Bảo đứng dậy đi ra cửa nhìn về bên ngoài, sau đó đáp:

- Vụ này liên quan đến một tổ chức chuyên cung cấp nội tạng. Việc làm này trái với pháp luật nhất định phải bị trừng phạt. Theo tôi thấy, cô nên phái một đội giả làm người cần mua nội tạng, đi đến các bệnh viện trong thành phố, như vậy biết đâu có thể tìm ra được manh mối về bọn người này.

"Vậy sao!"- Thục Vi tỏ ý mừng rỡ, điều này chưa từng nghĩ đến:

- Được, vậy để tôi thông báo với mọi người.

Minh Bảo nói:

- Tôi giờ muốn đến chỗ khám nghiệm các tử thi. Cô muốn đi chung không?

Thục Vi hơi ngập ngừng sau đó gật đầu đồng ý, ra đến cổng Minh Bảo như nhận ra điều gì liền hỏi:

- Tôi nay không thấy Quang Vũ. Anh ấy đâu? Chẳng phải lúc nào hai người cũng giống như hình với bóng sao?

Thục Vi lạnh lùng trừng mắt hắn một cái rồi đáp:

- Không! Anh ấy xin nghỉ phép từ sáng rồi. Bảo gia đình có việc. Ban đầu vụ việc tấn công bọn khủng bố cũng không cần đến anh ấy nhưng giờ lòi ra thêm vụ này nên tôi đã liên hệ với anh ấy rồi. Chắc ngày mai sẽ đến.

- Ừ

...............................

Bệnh viện quân y thành phố.

Thục Vi với Minh Bảo tiến vào bên trong căn phòng đặt các thi thể nạn nhân được tìm thấy tối nay, cả hai trong trang phục bảo vệ đầy đủ nhìn những thi thể xếp thành từng hàng nằm trên những chiếc bàn mà không khỏi đau sót. Một người trong đội pháp ý đi đến, thở dài một tiếng rồi nói:

- Tất cả thi thể không có cái nào còn nguyên vẹn, nội tạng có giá trị ở bên trong như thận, gan, tim, phổi hầu hết đều không còn, có người còn bị móc mắt. Trong suốt gần 20 năm làm trong nghành này, đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tưởng khủng khiếp đến như vậy.

Minh Bảo vẫn bình tĩnh đi đến từng thi thể một để xem, ở đây có nam có nữ tuy nhiều thi thể đã bắt đầu thối rửa nhưng phần đông khác thì lại không vậy, có thể thấy độ tuổi các thi thể này không theo quy luật nào, trẻ có vài người, trung niên cũng có vài người. Như vậy cho thấy hầu hết những người bị hại đều bị kẻ chủ mưu lựa chọn ngẫu nhiên, mà sự ngẫu nhiên này chủ yếu đến từ đơn đặt hàng.

"Rốt cuộc là tổ chức nào lại ra tay tàn độc đến như vậy?"- Minh Bảo nghiến răng lẩm bẩm.

- Minh Bảo, có tìm hiểu thêm được gì không?

Thục Vi tiến lại sau lưng hắn và hỏi.

Minh Bảo lắc đầu nhìn về phía nhân viên pháp y mà nói:

- Tôi nghĩ ông còn có vài điều chưa nói với chúng tôi.

Người nhân viên pháp ý kia giật mình sau đó thở dài đáp:

- Phải, có một chuyện tôi chưa nói, cũng vì quá kinh sợ với cách làm của bọn tội phạm này mà thôi.

- Là gì vậy?

- Theo kết quả kiểm tra cũng như suy đoán theo hướng logic nhất thì bọn tội phạm này lấy nội tạng hay những bộ phận quan trọng trên cơ thể người, chủ yếu dùng với mục đích buôn bán. Tôi ví dụ như gan, thận, tim, những thứ này nếu muốn sử dụng cần phải còn mới vì dụ như của người đã chết chưa quá 24h hoặc của chính người đang còn sống. Trong số những thi thể ở đây tôi nhận ra có tới mấy thi thể bị móc mắt trong tình trạng họ còn sự sống...

Lời này nói ra khiến Thục Vi tái mét mặt, hai nắm tay nắm chặt vào nhau đầy căm phẫn.

Minh Bảo xoay lại với Thục Vi:

- Vi, chuyện này phải mau chóng điều tra, bọn chúng từ bỏ ngôi nhà đó đồng nghĩa bọn chúng đã chuyển địa điểm hoạt động, có thể là trong thành phố hoặc ra ngoài nhưng dù là gì đi nữa, trước khi bọn chúng cao chạy xa bay, chúng ta phải tóm cho bằng được.

Thục Vi gật đầu, đêm nay lại là một đêm mất ngủ với cả hai và cả đội điều tra trọng án thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net