Chap 10: Hành trình mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mày! Chỉ tại mày mà tao bị bắt!" Thấy Mạt Mạt, Trương Lộc Đàm đứng phắt dậy, quát tháo: " Con nhỏ khốn kiếp!"

Mạt Mạt chưa mắng anh thì thôi, anh làm gì có tư cách mắng cô. Cô tức tối định chửi thằng anh hách dịch 1 trận, không ngờ Cố Tiết Thần lại ra tay.

Anh dơ tay đập vào đầu Trương Lộc Đàm 1 cái mà khiến hắn sợ co rúm cả người lại, anh nói: " Con nhỏ cái gì mà con nhỏ! Ăn nói cho hẳn hoi!"

Thái độ bây giờ của Trương Lộc Đàm như con thỏ giữa bầy sói, anh nuốt cơn giận vào ngồi phịch xuống ghế, miệng chỉ dám lẩm bẩm vài câu, đại loại là chửi Mạt Mạt. Xem ra anh trai cô thật sự sợ Cố Tiết Thần. Mà cũng phải, mới hôm qua cô kể chuyện cho Cố Tiết Thần mà Trương Lộc Đàm đã bị bắt thì quả nhiên quyền lực của Cố Tiết Thần là không thể coi thường.

" Tiết Thần~ Sao anh lỡ làm vậy với em!"

" Cô và hắn đã trộn ma túy vào kho hàng của tôi để lợi dụng tôi vận chuyển hàng của mấy người mà mấy người không phải tốn nhiều nhân lực hay công sức! Và tại sao các người có thể cho người đột nhập vào kho hàng đó trong khi người của tôi vẫn canh giữ nghiêm ngặt."
Cố Tiết Thần ngồi xuống, nghiêm túc nói. " Tổ chức của các người là gì?"

" Nếu chúng tôi không khai ra thì sao?" Jena tươi cười, nụ cười đầy sát khí. Cô thay đổi thế ngồi, 2 chân vắt chéo, tay nghịch những lọn tóc vàng tự nhiên. " Cậu bé? "

Mọi người trong phòng sững người khi nhìn thái độ lạ thường của Jena.

Đầu óc Mạt Mạt lúc này cũng ong ong. Jena bị cái quái gì vậy? Cô gọi Cố Tiết Thần là ' cậu bé' ? Chẳng phải cô thích anh sao, lúc nào cũng tỏ vẻ nũng nịu trước mặt anh mà lại xưng hô kiểu đấy ư? Rốt cuộc cô ta bao nhiêu tuổi vậy? Mà không đây không phải vấn đề chính!

Ngay cả lúc ở sân bay cũng vậy, lúc cãi nhau với Mạt Mạt, cô ta tỏ vẻ tầm thường lắm mà? Còn bây giờ sao như con người khác vậy, cô ta đóng kịch sao?

" Tôi bận rộn lắm, chắc không nói chuyện được với cậu rồi." Jena đứng dậy, đi qua Cố Tiết Thần, đặt tay lên vai của anh. Đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp nhìn thẳng vào anh." Chiếc hộp nhạc đó tại sao lại có ba người nhỉ? Mẹ cậu, cậu và....."

Cố Tiết Thần nắm lấy cánh tay đang đặt lên vai anh. Ánh mắt anh như chứa đầy căm phẫn. Biểu cảm trên gương mặt anh lúc này, lần đầu tiên Mạt Mạt nhìn thấy, anh chưa bao giờ mất bình tĩnh như bây giờ.

" Ôi! Muộn rồi, tôi phải đi đây!" Jena bình thản gỡ những ngón tay đang siết chặt vào cổ tay mình. Dù cổ tay cô đã hằn đỏ nhưng cô vẫn cứ tươi cười, nụ cười đáng sợ.

Trương Lộc Đàm nhìn Jena đi, cũng chạy theo. Cô quay lại nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. " Xin lỗi! Tôi không cần cậu nữa rồi! Cậu đừng bám theo tôi nữa."

Trương Lộc Đàm nghe xong thất thần ngồi sụp xuống sàn nhà. Lục Tự thấy Jena bỏ đi quay sang hỏi Tiết Thần. " Cô Jena bỏ...bỏ đi rồi, tính sao đây?"

"....cô ta rốt cuộc là ai?" Cố Tiết Thần siết chặt bàn tay, dường như không để ý bất kỳ mọi thứ xung quanh.

Mạt Mạt lặng thinh nhìn anh. Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, mấy lời nói của Jena có ý nghĩa gì đây?

Mấy ngày sau tâm trạng của Cố Tiết Thần vẫn vô cùng tồi tệ. Gần công ty có sân bắn súng ngoài trời, anh ngày ngày ra đây bắn súng, vừa để thử các mẫu súng mới, vừa để giải tỏa tâm trạng...

Hôm nay Mạt Mạt có hứng ra sân bắn tập tành thì phát hiện anh trai khốn nạn của cô đang ngồi nhặt vỏ đạn.

Từ cái ngày bị bắt, Trương Lộc Đàm bị bắt làm mọi công việc khổ sai, mà đấy cũng là cái giá cho tên khốn này thôi. Cứ nhìn dáng vẻ tàn tạ của hắn Mạt Mạt lại càng thương mẹ cô. Mấy hôm trước mẹ cô có gọi cho cô để hỏi han, thấy mẹ trông tièu tụy vì lo lắng cho Trương Lộc Đàm nhưng cô vẫn không dám nói cho mẹ biết tình trạng hiện giờ của anh trai.

Đang nghĩ thì anh cô đã tiến lại gần cô lúc nào, ang dở giọng hách dịch: " Mày thật là xui xẻo mà! Nhìn thấy mày là lại ngứa mắt!"

" Này anh! Tôi có làm gì anh đâu mà sao lúc nào anh cũng nói những lời tồi tệ như vậy với tôi chứ!"

Anh đẩn vào Mạt Mạt 1 cái, vênh mặt nói: " Tao cứ thích nói vậy đấy! Mày làm gì được tao!"

Mạt Mạt tức không chịu nổi, dơ nắm đấm, đấm vào người Trương Lộc Đàm. Anh nhăn mặt chửi: " Con chó!"
Xong cũng nắm tay thành quyền đánh lại.

Cô né đòn, không ngờ tên anh trai vô dụng này cũng học karate, nắm đấm rất nhanh.

Mạt Mạt định đánh lại thì Cố Tiết Thần từ đâu đi tới, tay vác khẩu súc dài 1 m. Là dòng súng gì thì Mạt Mạt mù tịt, kinh doanh chính của tập đoàn Cố Tiết Thần là sản xuất vũ khí nên có nhiều dòng súng mới.

Anh đi chen giữa Mạt Mạt và Trương Lộc Đàm.

Trương Lộc Đàm đang tập trung vào đối thủ nên bực tức quát Tiết Thần: " Không nhìn à!"

Cố Tiết Thần lấy cán khẩu súng củng đầu Trương Lộc Đàm 1 cái đau điếng. Trương Lộc Đàm trợn tròn mắt nhìn Tiết Thần, miệng lẩm bẩm chửi. Không may là Cố Tiết Thần đang bực, anh đánh Trương Lộc Đàm vài cái nữa khiến hắn nhảy dựng lên vì đau.

Tiết Thần lên giọng cảnh cáo: " Làm tốt việc của mình đi!"

Gã anh trai tức lắm nhưng vẫn phải hậm hực bỏ đi. Còn Mạt Mạt và Cố Tiết Thần lại tiếp tục tiến vào sân bắn.

Mạt Mạt bắn xong vài phát thì hết đạn, cô định vào trong lấy thêm, nhưng nghe tiếng bắn phát ra liên tục bên cạnh cô nán lại xem.

Cố Tiết Thần chỉ dùng 1 tay cầm khẩu súng vừa dài vừa nặng nhắm bắn vậy mà hầu như phát nào cũng chúng hồng tâm cơ đấy!

Cứ hết đạn là anh lại nhăn nhó mặt mày, đặt cộp khẩu súng xuống bàn nạp đạn. Thao tác nhanh như cắt, chỉ mất mấy giây là nạp xong.

Anh cứ bắn cho đến khi hết tất cả hộp đạn trên bàn rồi lại vác khẩu súng bỏ đi, nhưng cứ lặp lại ngày ngày như thế mà thấy tâm trạng của anh có tốt lên đâu. Ngay cả Lục Tự còn không biết anh bị làm sao.

Mạt Mạt thấy Tiết Thần như vậy lại hay vì anh không còn trêu chọc cô nữa. Mà chẳng hiểu sao cô vẫn muốn gọi Tiết Thần lại hỏi han: " Nè! Làm vậy thì tâm trạng cậu sẽ tốt lên hả?"

Thấy anh đứng khựng lại, cô nói tiếp: " Nếu có gì khó khăn thì cậu hãy nói ra đi, đừng để trong lòng! Lục Tự....cả tôi sẽ giúp cậu!"

Cố Tiết Thần lặng người 1 lúc rồi rời đi.

....
2 ngày sau...
Đang ngồi thống kê tài liệu, Lục Tự tiến đến hỏi Mạt Mạt. " Mạt Mạt! Em có muốn đi cùng... anh không, đến...đến sa mạc Chihuahua"

( * Lục Tự 26 tuổi= Hạo Thiên, lớn hơn Mạt Mạt vs Tiết Thần.
Thanh Nguyệt kém Mạt Mạt, Tiết Thần 1 tuổi)

Mạt Mạt ngơ ngác, Lục Tự lại nói tiếp: " Hôm... qua, Tiết Thần có việc gấp phải đến đó...đó trước. Dự án lần này... là buôn bán vũ khí mới cho quân đội, nên anh cũng phải đến đó, em có...có muốn đi cùng để học hỏi không? Công việc sẽ rất nhiều nếu chỉ có 1 mình anh làm"

" Vâng, em sẽ đi cùng! Sa mạc Chihuahua là ở đâu?"

" Là sa mạc...mạc trải dài ở biên giới Mỹ- Mexico. Em...em hãy về nhà chuẩn bị hành lý đi, chúng ta sẽ đi...đi mất vài ngày đó. Chuyến bay là lúc 8h sáng mai, anh sẽ đến đón em!"

Mạt Mạt tươi cười, đáp. " Cảm ơn anh! Anh chu đáo thật đấy! "

Lục Tự được khen 1 chút là mắt sáng rực, miệng cười tủm tỉm: " Chu...chu đáo sao?"

Cô thấy biểu cảm của anh thật dễ thương, lại khen tiếp: " Còn rất hoàn hảo nữa! Mọi công việc qua tay anh xử lý đều được hoàn thành tốt hết!"

" Hoàn hảo?" Anh gãi gãi đầu mặt đỏ đỏ.

" Vâng! Em nói thật đấy. Mà sao anh dễ ngượng ngùng vậy? Chắc phải khen anh thường xuyên hơn!" Cô cười tươi roi rói, không nhịn được véo cái má đang ửng hồng của anh. Nhìn lớn vậy thôi nhưng tính cách của anh không phức tạp đâu, dễ thương lắm! Cô làm việc với anh được vài ngày là thân ngay.

" Thôi! Anh...anh làm việc tiếp đây!" Lục Tự chạm nhẹ vào tay Mạt Mạt.

Cô vội buông ra, nói: " Vậy em về trước đây, hẹn gặp anh ngày mai."

" Ừ, hẹn gặp em ngày mai!"

***

Đang là mùa thu sắp chuyển đông vậy mà sa mạc thì vẫn cứ nóng mặc kệ thời tiết.

Mạt Mạt quấn khăn kín mít mặt mày, nhất định cô không thể để cái nắng làm cô đen thui được.

Cô nhận nhiệm vụ kiểm tra hàng hóa nãy giờ, các thùng vũ khí chuyển đến chuyển đi lũ lượt, trong đó có 1 khẩu súng to đùng trông như tên lửa thu nhỏ. Cô không khỏi thích thú chạy đến xem tới xem lui. Không may chạm chúng công tắc thế là 1 phát đạn được bắn, phát đạn đi xa tận vài km xong phân ra thành 5 nhánh, tiến thẳng đến dãy núi ở phía xa xa rồi nổ bùm 1 cái, cả dãy núi to cao đổ xầm. Gió, bụi còn bay đến tận chỗ cô đứng, mọi người kinh ngạc chứng kiến sức công phá khủng khiếp của khẩu súng.

Mạt Mạt không ngờ rằng đạn được nạp sẵn bên trong súng, đơ người nhìn vụ nổ nơi xa xăm.

" 1 phát đạn của khẩu DS2 này trị giá 300 triệu đấy." 1 giọng nói cất ra từ phía sau Mạt Mạt.

" 300 triê...u!...." Cô sợ sệt, không ngờ mình mắc sai lầm lớn như vậy, dù đền được tiền nhưng để chế tạo loại vũ khí mới này là cả 1 vấn đề khó khăn. Cô quay sang nhìn người vừa nói với mình. " Cố Tiết Thần?"

" Cậu vụng về thật đấy!"

" Ờm.....tôi lỡ tay...haha" Mạt Mạt bối rối.

" Không sao đâu, coi như để thử nghiệm công suất của vũ khí."

" Không sao thật ư...."

" Ừ, đừng căng thẳng quá." Cố Tiết Thần tự dưng dịu giọng, cười.

Mạt Mạt thở phào xong hỏi: " Mà cậu bình thường lại rồi sao?"

" Tôi có lúc nào không bình thường sao?"

"....." Mà thôi không nhắc lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net