Chap 16: Chiếm đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Mạt Mạt tỉnh dậy không biết bằng cách nào cô có thể nằm trên giường. Trần Hạo Thiên đã đi mất hút. Chỉ thấy vài nữ hầu ở bên cạnh cô chào hỏi ân cần. 1 nữ hầu tiến tới cầm chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc mở chiếc còng cổ ra cho cô.

Mạt Mạt khó chịu xoay xoay đầu, nhìn vào gương đã thấy cổ bị hằn đỏ 1 đoạn. Cô được chuẩn bị sẵn quần áo để đi tắm.

Còn tưởng tắm xong lại bị còng tiếp nhưng cô người hầu không cần, hóa ra Trần Hạo Thiên chỉ dọa cô thôi. Nhưng cô vẫn phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi đây.

Đi xung quanh ngôi biệt thự của Trần Hạo Thiên toàn thấy lính canh, hơn nữa mấy nữ hầu toàn đi theo sau cô, mãi đến chiều cô mới xoay sở đánh lạc hướng được mấy người hầu. Xong tìm cách chèo cổng ra. Không ngờ vừa trèo tường thành công, Trần Hạo Thiên đã bắt gặp cô.

Nhưng cạnh anh lại có cả ba cô. Cô mừng suýt khóc chạy đến bên ông. Ông kéo Mạt Mạt ra sau lưng, nói: " Con bé đã làm phiền cậu rồi."

Ông nói xong liền quay người đi, Mạt Mạt chạy theo, không quên quay lại nhìn Trần Hạo Thiên. Anh vẫn biểu cảm khuôn mặt lạnh băng như vậy, không chút thay đổi.

***

Đưa Chu Mạt Mạt về đến nhà, Chu Kỳ Sơn liền bỏ đi ngay.

Bạch Ngọc từ trong ra tiễn Mạt Mạt vào. Mạt Mạt thấy trên tay Bạch Ngọc có vết bầm tím, liền cầm lấy hỏi: " Vết thương này là sao? Có đau lắm không?"

" Không....không sao..." Bạch Ngọc rụt tay lại giấu sau lưng. Hành động này của Bạch Ngọc nhìn là biết có gì oan ức rồi.

Mạt Mạt bực tức hỏi: " Ai đánh cậu!"

" Tao đánh. À không, tao vô tình giẫm lên." Trương Lộc Đàm từ trong nhà đi ra, ngồi xuống ghế phòng khách.

" Ai cho phép anh làm vậy!"

" Nó chỉ là 1 con hầu, tao thích làm gì thì làm." Gã anh trai hách dịch nói.

Mạt Mạt lúc này chỉ muốn lao vào đánh hắn 1 trận đã đời, nhưng vì mẹ cô vẫn nghiến răng kiềm chế. " Mau xin lỗi!"

" Haha, loại người hầu dơ bẩn như nó mà tao phải xin lỗi? Anh đây ban đầu muốn cho nó 1 đặc ân. Biết là gì không? Là được lên giường với tao, nhưng mà nó tỏ vẻ thanh cao, nhất quyết không chịu. Tao đành xé quần áo của nó cho mọi người chiêm ngưỡng, ai ngờ nó phản kháng lại nên tao đá nó 1 trận cho bõ tức ấy mà."
Trương Lộc Đàm cười ha hả.

Mạt Mạt giật thót, kéo tay áo Bạch Ngọc lên mới phát hiện rất nhiều vết thương, vết bầm tím, có chỗ còn bị tụ cả máu lại. Có mỗi 1 ngày cô không ở nhà mà mọi chuyện lại đi xa đến vậy. Cô nhìn Bạch Ngọc bị hành hạ đến tủi nhục, nước mắt cứ tuôn trào.

Mạt Mạt hít 1 hơi, lau nước mắt. Vào phòng bếp lấy cái chổi, xong đánh Trương Lộc Đàm tới tấp.

Ông anh oai oái kêu đau. Mạt Mạt lại đánh đau thêm: " Chắc anh chưa từng bị mẹ đánh à? Vậy để tôi thay mẹ dạy dỗ anh!"

Bạch Ngọc đứng cạnh vẫn khuyên ngăn, dù sao Trương Lộc Đàm vẫn là cậu chủ của cô. Có khi nào cậu chủ bị đánh vì người hầu đâu chứ!"

Mạt Mạt đẩy Bạch Ngọc ra đánh ông anh đến nát cả cán chổi vẫn không tha. Bác quản gia cùng mấy người hầu đứng ngoài kinh hãi nhìn không biết nên làm sao. Nhưng mọi người thấy hả dạ lắm bởi Trương Lộc Đàm đã làm biết bao chuyện trời đất không thể dung tha mà. Hắn thậm chí còn hành hạ 1 nữ hầu đến chết cơ.

" Dừng lại!" Mẹ Mạt Mạt từ ngoài chạy qua đám người hầu vào ngăn Mạt Mạt.

Trương Lộc Đàm bị đánh đến rách cả da. Trương Kỳ Kỳ ôm hắn vào nói: " Con có biết con đang làm gì không!"

" Mẹ! Thật sự không thể tha thứ cho những hành vi quá quắt của anh ta được đâu!" Mạt Mạt kéo bà đứng dậy.

Bà liền hất tay Mạt Mạt ra: " Tao không muốn thấy mặt mày nữa! Đồ xui xẻo!"

Mạt Mạt giật thót. " Mẹ....nói gì vậy..."

" Đừng gọi tao là mẹ mày nữa! Mẹ mày vừa sinh mày ra đã chết rồi! Đúng là xui xẻo mà! Đến con tao mày cũng không tha nữa. Mẹ con tao khổ sở lắm mới vào được cái nhà này mà chỉ tại mày, tại mày mà mọi công sức sắp đổ sông đổ biển rồi!"

" Mẹ đang đùa gì vậy!" Mạt Mạt đơ miệng cười: " Bây giờ đâu phải lúc đùa!"

" Từ khi mày mất trí nhớ tao đã nghe theo lời Chu Kỳ Sơn chơi trò gia đình với mày để được sống yên ổn qua ngày. Nhưng sao mày tự dưng trở lên ngoan ngoãn như vậy chứ, cứ trái ngược, mâu thuẫn với anh mày vậy!" Trương Kỳ Kỳ nói xong sai người đem Trương Lộc Đàm đi bệnh viện.

Mạt Mạt đứng đờ người ra, mọi thứ cứ như giấc mơ vậy. Phải rồi, đi ngủ thôi, ngày mai thức dậy mọi chuyện sẽ chỉ là 1 giấc mơ.

Bạch Ngọc gọi Mạt Mạt mãi mà cô không trả lời chỉ đi thẳng vào phòng ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, những kí ức về tối hôm qua vẫn cứ đọng lại trong trí nhớ cô. Nước mắt cô thấm đẫm cả gối. Cô cứ ngủ dậy lại ngủ tiếp mong sao mọi thứ chỉ là giấc mơ.

***

Từ sau hôm đó Trương Kỳ Kỳ không thấy bóng dáng đâu. Chu Kỳ Sơn cũng thường xuyên đi công tác.

Đã cuối đông, tuyết tan dần vì ánh nắng ấm áp của mùa xuân. Bạch Ngọc luôn tự trách vì đã để Mạt Mạt phát hiện ra vết thương của cô để rồi sự thật lại làm Mạt Mạt đau hơn gấp ngàn lần.

" Giả thì vẫn mãi mãi là giả mà thôi, càng cố giấu thì khi biết lại càng đau lòng." Mạt Mạt nói.

" Xin lỗi...."

" Cậu không có lỗi đâu, đừng nói thế, tôi mới phải xin lỗi vì đã để cậu chịu sự hành hạ dã man như vậy." Mạt Mạt đáp xong liền chuẩn bị đi làm ở công ty.

Cô bắt đầu đi làm lại đã được cả tháng.

" Ái chà, lại được tặng hoa kìa, ghen tỵ với em quá!" Chị nhân viên ngồi cạnh Mạt Mạt nhìn mấy đóa hoa của cô mỗi ngày, không khỏi than phiền: " Phải chi cũng được xinh đẹp như em thì tốt! Được bao nhiêu đồng nghiệp nam thích."

" Nếu em là con trai em nhất định sẽ thích chị, trưởng thành, chín chắn như chị mà không thích thì phí!" Mạt Mạt đưa hoa tặng cho Hạ Mạc. " Nếu chị thích thì cho chị nè."

Hạ Mặc nhận lấy, cười nói: " Lạ thật! Chẳng phải em không có bạn trai ư. Nhiều cơ hội thế này, sao em không thử làm quen."

" ....."

" Hay là có người mình thích?"

" Đúng vậy...."

" Thật ư? Ai vậy? Chắc đẹp trai lắm nha!"

" A! Quản lý Mục!" Mạt Mạt đưa mắt nhìn về phía trước.

Hạ Mặc giật mình nhìn theo, phát hiện mình bị lừa liền nhăn mặt: " Em lừa chị!"

Mạt Mạt cười cười: " Ai bảo chị nói nhièu làm gì! Mau làm việc đi."

" Quản lý Mục!" Mạt Mạt đứng dậy.

" Em định lừa chị nữa sao? Đừng hòng!" Hạ Mặc cười đắc trí.

" Tôi đến có việc tìm Mạt Mạt." Quản lý Mục lên tiếng.

" Vâng...." Hạ Mặc e dè đáp.

Mạt Mạt được đưa lên phòng họp. Quản lý Mục nói: " Có người tìm em ở ngoài kìa."

Mạt Mạt ra ngoài cửa công ty thì thấy 1 chàng trai đeo cặp kính đen, cả người vận vet đen đi xe màu đen. Miêu tả như vậy đủ để biết là Trần Hạo Thiên rồi.

" Anh đến đây làm gì." Mạt Mạt chán nản nói.

" Lần trước ba em cướp em đi mất, giờ tôi đến lấy lại."

" Lấy lại? Tôi là đồ vật chắc!" Cô nhăn nhó mặt mày đáp rồi quay ngoắt bỏ đi.

Trần Hạo Thiên với tay, giữ cô lại. " Ai cho em đi."

" Tránh ra, tôi biết cắn người đấy!" Mạt Mạt hất tay anh ra bực tức nói. Cô bây giờ không có tâm trạng để nói mấy câu chuyện tình cảm lãng sẹt với anh.

Anh đơ mặt vài giây rồi cười lớn. Cô đột nhiên thấy sợ sợ, con người lạnh lùng này mà đột nhiên cười như vậy đúng là tạo cho người khác cảm giác man rợ mà.

" Giỏi lắm!" Trần Hạo Thiên nói. " Còn biết cắn người. Vậy tôi phải dạy dỗ em lại mới được!"

Dứt lời anh cầm khẩu súng đập phát vào gáy cô. Động tác không thể lường trước của anh khiến cô không thể phản kháng. Cô ngất lịm đi.

***
Tỉnh dậy lại ở nhà của Trần Hạo Thiên. Mạt Mạt được thay 1 bộ váy trắng muốt. Cả cổ, cả chân, tay đều bị xích lại. Dây xích ở chân bị cố định với chân giường, nói chung cô không thể thoát ra khỏi căn phòng này.

Chăm chỉ tập tành võ nghệ mà vẫn bị bắt đi, là tiểu thư tập đoàn Chu gia mà Trần Hạo Thiên không hề nể mặt ba cô, ngang nhiên nhốt cô lại. Cô thật sự mệt lắm rồi, dạo gần đây tại sao chuyện không hay cứ đến với cô vậy.

Có khi nào con người bị đối xử thế này không chứ. Cô nhìn sợi xích bằng bạc tinh xảo, bị xích thế này đúng là nhục nhã nhưng khác cái là mấy cái còng chắc đắt lắm đây. Ít ra thì Trần Hạo Thiên vẫn không giết cô, không đánh đập cô là tốt rồi.

Vừa nghĩ đến Trần Hạo Thiên, anh liền đi vào nói: " Dậy rồi sao? Cảm thấy thế nào."

" Còn thế nào nữa, bực bội muốn chết rồi!" Cô nói: " Anh nghĩ lại đi, thật ra anh 1 chút hứng thú với tôi cũng không có, anh là thích Triệu Thanh Nguyệt đúng không!"

Trần Hạo Thiên đứng 1 lát tỏ vẻ đang nghĩ ngợi, xong câu trả lời vẫn vậy: " Nghĩ lại rồi, tôi bây giờ cảm thấy có hứng thú với em hơn rồi."

" Thần kinh!" Mạt Mạt quay đầu, lẩm bẩm.

Anh dựt sợi xích trên cổ cô, đe dọa: " Tôi nghe thấy rồi đấy! Nếu để tôi nghe thấy lần nữa, hậu quả, em tự biết."

Cô chưa biết sợ, lườm anh 1 cái, ghằn từng chữ. " Đồ thần kinh!"

Anh bực tức túm cổ cô ghìm cô xuống giường. Cơ thể cao lớn của anh đè lên cô khiến cô bất lực dãy dụa vẫn không thoát ra được.

" Em đúng là không biết điều! Được, khá khen cho sự gan dạ của em." Anh vừa nói vừa đưa tay sờ vào chân cô. Bàn tay lạnh lẽo cứ lần sâu vào chân cô xuyên qua lớp váy, rồi đến đùi.

Cô sởn da gà, run run chân, cố phản kháng. " Đồ khốn! Anh đang làm gì vậy!"

Trần Hạo Thiên nhoẻn miệng cười, dừng tay lại, hôn lên cổ cô 1 cái nói: " Biện pháp này em là người đầu tiên được sử dụng, trước kia Triệu Thanh Nguyệt ngoan hơn em nhiều, rất biết điều. Còn em thì lại thật thà đến độ ngu ngốc."

" Phải thật thà chứ! Nói cho anh tỉnh ra đây! Đừng mắc chứng ảo tưởng nữa. 1 con người sống sờ sờ ra anh nói nhốt là nhốt. Còn xích lại nữa chứ không bị điên thì là gì!" Mạt Mạt biết mình ngu nhưng cô không còn tâm trạng để nói lời ngon ngọt với Trần Hạo Thiên nữa rồi. Cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Anh nghe xong liền cắn mạnh vào chỗ anh vừa hôn. Anh cắn đến nỗi Mạt Mạt ngửi thấy mùi máu.

Cô nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn nhào dậy đấm chết gã.

Anh cởi sợi xích trên cổ và tay cô ra rồi nằm cạnh, ôm chặt cô. Cô khó chịu đẩy anh ra nhưng không thành, đành nằm im re.

" Phải, tôi điên rồi!" Trần Hạo Thiên thủ thỉ bên tai cô. " Em là người đầu tiên khiến tôi muốn thuần phục em ngay lập tức. Tôi sẽ làm mọi cách để em ngoan ngoãn."

Mạt Mạt ghét phải nằm chung giường với người đàn ông khác, ghét lắm! Nhất là khi cô đã thích người khác rồi. Lòng cô bây giờ đang rất bực bội. Cô nhớ anh. Thật sự rất nhớ!

Vết thương trên cổ cô vẫn đang rỉ máu, cô nhướng mày nói: " Đừng thích tôi! Tôi thích người khác rồi."

Trần Hạo Thiên siết chặt người cô hơn, nói: " Tôi mặc kệ, em chỉ được là của tôi thôi."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net