Chap 22: Cô gái ấy mãi mãi không thuộc về anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Mạt Mạt tỉnh dậy, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ nhuộm lên mái tóc mềm mại của cô.

Đúng lúc Bạch Ngọc bước vào. " Tiểu thư, có bữa sáng rồi."

Bạch Ngọc quen miệng, lỡ gọi Mạt Mạt là' tiểu thư'. Định sửa lại, bỗng dưng thấy Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào mình.

" Tôi đã mơ 1 giấc mơ đáng sợ." Mạt Mạt mỉm cười nói.

Ánh nắng ban mai đã dịch đến mặt cô. Sau tất cả, cô lúc này vẫn rạng rỡ như thiên thần vậy.

Bạch Ngọc đã từng ghen tỵ Mạt Mạt vì cô được sống trong sung sướng. Mà mình chỉ là 1 người hầu.

Bạch Ngọc đã từng căm hận Mạt Mạt vì trước kia cô đã nhiều lần đánh đập cô.

Bạch Ngọc thực ra rất ghét cô vì sau lần mất trí nhớ, Mạt Mạt lúc nào cũng chưng bày bộ mặt giả tạo. Lúc nào cũng bảo vệ cô, quan tâm cô, lần nào đi chơi cũng rủ cô đi cùng.

Vì rất ghét nên phản bội Mạt Mạt có sao đâu. Dù sao Bạch Ngọc bất hạnh thế này cũng vì ba Mạt Mạt hại cả Bạch gia.

Mạt Mạt nếm trải chút đau khổ này có sao đâu chứ.

" Hôm qua không phải giấc mơ. Ba cậu chết rồi. Chu gia không còn rồi." Bạch Ngọc hét lên, cô muốn Mạt Mạt khắc ghi khoảnh khắc đau khổ này.

Nói xong Bạch Ngọc liếc nhìn Mạt Mạt, vẫn là biểu cảm đấy. Mạt Mạt không hề trách mắng cô.

Mạt Mạt bước xuống giường, tiến lại gần phía Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc bất giác lùi vài bước. Chắc chắn là muốn đánh cô đây mà.

" Vậy, vết thương sau lưng cậu thế nào rồi, mới 1 ngày, làm sao khỏi được."

" Cái gì!" Bạch Ngọc ngạc nhiên.

" Cậu cần nghỉ ngơi chứ, không sẽ ảnh hưởng đến vết thương." Mạt Mạt xoay người Bạch Ngọc, định kiểm tra chỗ vết thương hôm qua.

Bạch Ngọc liền đẩy Mạt Mạt ra. " Chỉ bị bắn sượt qua thôi. "

" Vậy sao, may quá!" Mạt Mạt thở phào.

Bạch Ngọc nhăn mày, quát: " Đừng giả vờ như không có chuyện gì nữa. Tôi đã khiến ba cậu chết đấy...."

Lúc này mới thấy Mạt Mạt khóc. Những giọt nước mắt như tự mình chảy qua khóe mắt cô vậy. Không có tiếng khóc nấc lên như trẻ con, chỉ thấy khóe mắt cô đang dần đỏ lên.

Mạt Mạt đưa tay lau nước mắt. " Đã cố không khóc rồi mà...."

" Vậy cậu hãy căm hận tôi đi, như vậy sẽ thoải mái hơn là chưng cái vẻ mặt thánh thiện ra..."

" Không được rồi, dù giận lắm nhưng sao tôi coi cậu là kẻ thù được....vì cậu là người thân duy nhất của tôi mà."

Mạt Mạt cười méo mó, trông thật khó coi.

" Bị điên à! Người thân....gì chứ..."
Bạch Ngọc tức tối quay người rời đi, kèm theo những giọt nước mắt lã chã rơi, chắc là Mạt Mạt không thấy đâu.

Thấy trời đã tối mà Mạt Mạt vẫn nhốt mình trong phòng, sợ xảy ra chuyện gì Lục Tự đành lấy chìa khóa mở cửa phòng Mạt Mạt.

Mở ra là 1 đống khăn giấy ngập phòng khiến anh không khỏi giật mình.

Trong phòng chỉ bật cái đèn ngủ mờ nhạt anh nhìn khắp mà chẳng thấy Mạt Mạt đâu, trên giường cũng không có.

Anh bước thêm mấy bước, không may giẫm phải cái chăn, liền cúi xuống định nhặt lên thì thấy Mạt Mạt đang ngủ trên sàn nhà.

Anh bế cô đặt ngay ngắn lên giường cùng cái chăn. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô. Chắc cô đã khóc nhiều lắm rồi.

Lục Tự sờ lên mắt cô, rồi sờ xuống môi cô.

Anh cúi đầu xuống định hôn lên môi cô lại ngập ngừng, hôn vào má cô.

Ngắm nhìn cô 1 lúc anh mới rời đi.

-----------------

Sau khi bình tĩnh lại thì Mạt Mạt mới thắc mắc tại sao mình lại ở đây. Đây là ở đâu? Tại sao cô không bị giết?

Quá nhiều thắc mắc, nhưng ở đây tận 1 ngày cô mới thắc mắc thì có phải quá muộn không đây?

Cô rón rén đi ra ngoài. Quả nhiên đây cũng không khác gì ngôi biệt thự. Đi qua mấy người hầu, Mạt Mạt hỏi lối ra ở đâu.

Cô loay hoay 1 lúc thì ra được cửa. Định đi thì 1 giọng nói đằng sau cô vang lên.

" Em định đi đâu?"

Lục Tự không mang vẻ mặt đáng sợ như khi giết ba cô nữa. Gương mặt dịu dàng như bình thường. Nhưng hình như không đeo kính nên đã khác hơn trước nhiều.

Tuy vậy, Mạt Mạt nhìn thấy Lục Tự vẫn ám ảnh hôm ba cô bị bắn trước mặt cô. Cô thấy chân mình run lên không phải vì sợ anh mà sợ khoảnh khắc đó.

" Em về nhà...."

Mạt Mạt xoay người bước đi, lại bị kéo lại.

" Em không còn nhà nữa rồi. Nơi đó chỉ còn 1 đống tro tàn mà thôi."

Mạt Mạt nghe vậy, tuyệt vọng nói: " Sao anh không giết em luôn đi."

Lục Tự nhìn sắc mặt xanh xao của cô, lại cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn anh đang nắm lấy đang không ngừng run lên. Lòng anh bây giờ không khỏi xót xa, cô kinh tởm anh đến vậy sao?

Anh ôm cô vào lòng. " Anh sẽ không giết em, tuyệt đối không. Vì....anh yêu em."

Mạt Mạt hơi đẩy anh ra, anh lại càng ôm chặt hơn. Anh cảm thấy nếu mình buông ra, sẽ mất cô mãi mãi.

Mạt Mạt đột nhiên im lặng, cô vòng tay ra ôm lại anh khiến anh bất ngờ.

" Xin lỗi, em không thể đáp lại tình cảm của anh."

Anh thả cô ra. " Đúng thật....anh đã giết ba em mà...."

" Ông ấy đã làm nhiều việc xấu, có lẽ đây là kết cục ông ấy phải nhận. Em không trách anh, anh cũng chỉ là 1 trong số những người bị ông ấy hại thôi....." Cô lại khóc. " Mặc dù...mặc dù em rất buồn, nhưng....em không...không trách anh...."

Anh lấy khăn mang sẵn, lau nước mắt cho cô.

Cô cười cười. " Anh rất chu đáo, dịu dàng, em sẽ luôn nhớ Lục Tự là người như vậy. Nhưng em đã thích người khác rồi, xin lỗi anh."

Lục Tự nhìn cô như đắm chìm vào. Nụ cười của cô rất đẹp, rất chân thành. Không hề giả tạo. Vì thế anh thích cô. Nhưng cô vẫn mãi cách xa anh như vậy, mãi mãi.

Anh bước lại gần hôn lên khóe mắt đang ửng đỏ vì khóc của cô.

Mạt Mạt giật mình, Lục Tự trước giờ đâu phải kiểu chủ động thế này.

Cô bối rối không biết lên phản ứng thế nào. Muốn mắng cũng không lỡ vì nhìn gương mặt dịu dàng kia cô không mắng nổi.

Lục Tự cười thích thú. Anh thực sự có nụ cười tỏa nắng nha.

Trước kia toàn là Mạt Mạt trêu anh đến đỏ mặt bây giờ anh lại học cách trêu lại rồi, thảo nào cười đắc trí như vậy.

" Dù sao thì, em đã thích người khác rồi nên chúng ta không thể đâu nhé!"

Lục Tự gật đầu ngoan ngoãn.

Mạt Mạt nói tiếp: " Anh còn liên minh với Trần Nhất không?"

" Còn."

" Anh có thể không qua lại với ông ta không? Xét cho cùng...ông ta mới là người...tận tay giết ba em...." Mạt Mạt nói giọng đầy căm phẫn.

" Không được, thế lực ông ta rất mạnh, hiện giờ về phe ông ta sẽ có lợi hơn." Lục Tự đáp. " Còn 1 việc nữa....có lẽ nói ra em vẫn sẽ hận anh...."

" Cái gì..."

" Cố Tiết Thần đã ngăn cản anh cấu kết với Trần Nhất giết ba em....vì thế anh đã bắn cậu ta."

Ngày hôm ấy, nghĩ lại thì hình như Cố Tiết Thần nói chuyện với cô rất lạ, nghe giọng hình như cũng không bình thường, dường như rất đau đớn.

Lục Tự nhìn vẻ mặt lại thất thần của Mạt Mạt liền chán nản. Anh biết cô thích Cố Tiết Thần, biểu cảm lộ ra hết rồi, Mạt Mạt thật sự rất dễ đoán.

Cô tức giận véo má anh. " Dù có cãi nhau cũng đừng cầm súng bắn chứ! "

" Nhưng....anh sẽ làm mọi thứ chỉ để giết ba em. Kể cả phải đả thương người khác."

Lục Tự lại nhìn Mạt Mạt. Anh đã nói như vậy, liệu cô sẽ phản ứng thế nào đây.

Mạt Mạt lúc này như muốn bùng nổ. Cô bực đến đỏ mặt. Lục Tự không những học được cách trêu cô mà còn làm cô tức điên nữa.

" NÓI CHUNG.....nói chung anh liệu mà xin lỗi Cố Tiết Thần đi...." Mạt Mạt định mắng 1 tràng dài nhưng lại nuốt vào trong.

Sau tất cả những việc ba cô đã làm, cô không có tư cách để hận người khác, thậm chí còn thấy có lỗi vì không thể bù đắp cho họ.

" Đói rồi. " Mạt Mạt phụng phịu nói.

Lục Tự nhìn cô lại phì cười. Nếu cô cứ đáng yêu thế này, không biết khi nào anh mới hết thích cô đây.

Suốt bữa ăn, Mạt Mạt vừa ăn lại vừa khóc. Lục Tự nhìn cô đầy buồn phiền. Cứ tưởng trả thù được sẽ vui lắm nhưng ngược lại nhìn Mạt Mạt thế này anh lại càng buồn.

***

Mạt Mạt ở đây được 3 ngày, Trần Nhất lại đến rồi. Ông ta đến gặp Lục Tự để bàn bạc 1 số việc.

Đặc biệt ông ta đi cùng Trần Hạo Thiên. Cái mặt lạnh Trần Hạo Thiên trông càng xám xịt hơn rồi.

Dường như Trần Nhất lấy lại quyền lực làm cho anh khó chịu. Quả nhiên anh bị ám ảnh những việc trong quá khứ là thật.

Trần Nhất quả là 1 con người mưu mô, thủ đoạn, không thể không công nhận rằng dù là cặn bã của cặn bã nhưng ông ta vẫn rất giỏi.

Mạt Mạt đứng trên cầu thang nhìn trộm, chán quá liền đi lên phòng. Cô chống tay lên cằm, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy Bạch Ngọc đang cầm 1 rổ hoa đi ngang qua, người làm cũng qua lại tới tấp.

Lại thấy 1 anh chàng nữa cầm 1 bông hồng cam đứng lại trước cửa sổ cô.

Trông anh chàng này rất lạ, anh quay về phía cô cúi chào. Bắt đầu dơ tay lên theo tư thế khiêu vũ, lại di chuyển chân nhảy múa.

Cô nhìn những động tác này liền phát hiện đây là bài đầu tiên Cố Tiết Thần với cô khiêu vũ với nhau.

Cô đứng dậy, ngó đầu ra ngoài cửa sổ, đúng lúc hết anh cũng dừng lại.

" Cố Tiết Thần!" Cô xúc động gọi tên anh.

Cố Tiết Thần ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: " Em không sao chứ? Tên khốn kia có làm em bị thương không!"

Phòng Mạt Mạt ở tầng 2, cô men theo tường trèo xuống luôn vì muốn ra ngoài phải đi theo cửa chính mà bọn Lục Tự đang tám chuyện ở chỗ phòng khách gần cửa chính.

" Em không sao, nghe nói anh bị bắn mà, có sao không?"

" Đương nhiên là có sao rồi, đau muốn chết rồi đây! Chỗ này nè..." Cố Tiết Thần vừa nói vừa vén chiếc áo sơ mi màu xanh dương lên, chỉ chỉ tay vào chỗ bị thương.

Mạt Mạt nhìn gần, thấy máu vẫn dính trên bông gạc, chắc là chưa lành lại. Lần cô bị bắn, nằm viện cả tuần còn chưa đứng lên được chưa đừng nói là nằm có 3 ngày đã chạy đến tìm cô như anh.

Cô nhíu mày lo lắng. " Chắc đau lắm...."

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Mạt Mạt như kiểu chính cô bị đau, Cố Tiết Thần mỉm cười ôm cô vào lòng.

" Không đau nữa rồi."

Mạt Mạt cũng đáp lại cái ôm của anh. Cô thích mùi hương dìu dịu tỏa ra từ người anh mỗi khi ôm anh. Thích lắm!












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net