Chương 104: Người thay thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa vào những tin tức được Lôi thị công bố với báo chí và truyền thông, cục diện hiện tại rối rắm vô cùng, người ngoài không có cách nào hiểu được, dường như cũng vượt ngoài khả năng tô vẽ suy luận của phóng viên


Không biết là vô tình hay cố ý mà buổi họp mặt thường niên của các quan chức và doanh nhân lớn trong thành phố lại diễn ra đúng thời điểm này, dĩ nhiên hai ông lớn Lạc Thần Vũ và Tống Khải Đình là những cái tên đầu tiên trong danh sách khách mời, ngoài ra, vị chủ tịch tạm thời của Lôi thị - Trác Nguyên Trung cũng có mặt


Tuy thị trường hoạt động của Lôi thị bao trùm cả nước và chủ yếu là ở nước ngoài, nhưng nói gì thì nói, họ vẫn là doanh nghiệp có tầm ảnh hưởng lớn nhất cái đất nước này, lại cùng tập trung trong một thành phố, các vị quan chức muốn nở mày nở mặt, phô trương thanh thế tất nhiên sẽ tìm mọi cách mời được người đại diện của Lôi thị đến tham dự


Bắt đầu buổi tiệc, Tống Khải Đình cố tình đến ngồi cạnh Lạc Thần Vũ, trưng ra nụ cười nửa miệng:

-"Sao hả, đến khi nào thì mày mới chịu ly hôn với Lôi Hiểu đây?"


Trước ống kính phóng viên và bao nhiêu con người, Lạc Thần Vũ vẫn cong khóe môi lên, vô cùng ưu tư nhàn nhã, thanh âm trong giọng nói cũng được giảm xuống chỉ đủ cho hai người nghe:

-"Bây giờ cô ấy bị mất ký ức mà vẫn không đòi ly hôn với tao, mày cảm thấy khả năng này có thể sao?"


Khóe môi Tống Khải Đình giật giật, biểu tình trên mặt được che giấu rất kĩ lưỡng:

-"Mày không thấy bản thân mình càng ngày càng vô dụng à, bất kể là Lôi Hiểu muốn làm gì mày cũng đều chấp thuận không điều kiện, ngay cả một chút tự tôn của đàn ông còn chẳng có nữa, mày có tư cách gì để giữ Lôi Hiểu ở bên cạnh hả?"


Lạc Thần Vũ có thể chọn một con đường tốt nhất cho Lôi Hiểu đi, vấn đề này không cần thiết phải nhắc tới, ngược lại có một chuyện khác làm hắn lo lắng hơn:

-"Chuyện làm được thì đã làm rồi, bây giờ Tịnh nhi đối với mày đâu còn giá trị lợi dụng, hãy buông tha cho nó đi"


Tống Khải Đình nhún vai, chép miệng nói:

-"Là cháu gái của mày bám theo tao mà, hơn nữa, mục đích cuối cùng của tao là để cho cô ta đối phó, hạ gục mày, tao muốn Lạc gia không còn một ai nữa, lúc đó mới là chiến thắng thật sự"


Dứt lời, Tống Khải Đình đứng dậy, dợm bước bỏ đi, chỉ nghe phía sau lưng có tiếng Lạc Thần Vũ truyền đến :

-"Tham lam quá không tốt đâu, đến cuối cùng mày sẽ phát hiện, trong tay mình chẳng có gì cả"


Cùng lúc Tống Khải Đình ở đây công kích Lạc Thần Vũ thì Lôi Tịnh đã tìm đến Lạc gia, nhưng không ngờ ngay cả cánh cổng cũng bước không qua, vệ sĩ hơn chục người nhất quyết không cho cô ta vào


Lôi Tịnh bực mình, hét lên:

-"Các người rốt cuộc có biết tôi là ai không vậy, tôi là cháu gái ruột của ông chủ các người đó, tại sao cô tiểu thư kia thì được sống ở đây, còn tôi lại bị nhốt ở ngoài, các người có cảm thấy quá đáng không hả, đúng là không biết phân nặng nhẹ mà"


Tuy Lôi Tịnh đã cố ý làm loạn, nhưng những tên vệ sĩ này cũng đâu phải tầm thường, bọn họ là được đào tạo trong tổ chức, dính dáng đến công việc xã hội đen, hằng ngày giết người không chớp mắt, cãi tay đôi với bọn họ chỉ bằng thừa


Lôi Tịnh thấy đám vệ sĩ vẫn trơ ra như khúc gỗ, không hề mảy may bị tác động bởi những lời vừa rồi, biết không uy hiếp được liền đổi biện pháp khác, nói:

-"Cho một người vào thông báo với Lôi Hiểu đi, nói rằng có chị gái của cô ta đến tìm, chắc chắn cô ta sẽ để tôi vào"


Đám vệ sĩ nửa tin nửa ngờ, qua bộ đàm liên lạc với người làm trong nhà, chưa đầy hai phút sau đã có câu trả lời, cánh cổng lớn cũng dần dần được mở ra


Lôi Tịnh trưng ra nụ cười nửa miệng, ánh mắt hắn học nhìn đám vệ sĩ, khinh miệt quăng ra hai chữ:

-"Hạ lưu"


Vào trong nhà, không khí ấm áp hơn hẳn, Lôi Hiểu ngồi ở ghế sô pha, trên chân đắp một tấm chăn mỏng, cầm ly sữa nóng trong tay từ từ nhấm nháp, bộ dạng sao có thể nhàn hạ đến thế


Lôi Tịnh phát ra vài âm thanh nhạt nhẽo:

-"Xem ra em sống cũng tốt quá nhỉ, em gái"


Lôi Hiểu bình tĩnh ngước mặt lên, nói:

-"Chị ngồi xuống trước đi"


Đặt ly sữa xuống bàn, đợi người làm mang trà ra, sau đó mới hỏi tiếp:

-"Chị đến đây tìm tôi có chuyện gì?"


Lôi Tịnh lạnh lùng thốt ra từng chữ:

-"Tôi muốn cô rời xa cậu của tôi"


Trên mặt Lôi Hiểu không lộ ra chút biểu tình nào, bình yên phẳng lặng như mặt biển không gợn sóng


Lôi Tịnh cau mày:

-"Tôi đang nói chuyện với cô đó, trước đây chẳng phải cô luôn muốn ly hôn sao, bây giờ cô đã không còn nhận ra cậu tôi nữa, sao không nhân cơ hội này cắt đứt tất cả mọi thứ đi?"


-"Như vậy sẽ có lợi gì cho chị?"


Một câu hỏi này khiến Lôi Tịnh có chút bất ngờ, trước kia cô ta gặp mặt Lôi Hiểu chẳng được mấy lần, cô chủ yếu chỉ biết khóc và khóc, không ngờ cô tiểu thư mỏng manh này sau khi bị mất trí nhớ ngược lại trở nên thông minh hơn rất nhiều


-"Lợi ích của tôi ra sao không liên quan đến cô, nhưng tình hình hiện tại, tôi muốn cô hiểu rõ, nếu cuộc hôn nhân giữa cô và cậu tôi còn tiếp tục thì chắc chắn không phải là chuyện tốt"

Lôi Tịnh ngừng một lát, muốn quan sát và thu hút sự chú ý của Lôi Hiểu rồi mới nói tiếp:

-"Trong hoàn cảnh này, cả Lôi thị và Lạc thị đều bị tổn thất, danh tiếng giảm sút, báo chí ngày nào cũng đưa tin, bịa đặt ra vô số chuyện, hơn nữa, vì muốn giữ cô ở bên cạnh mà cậu tôi luôn phải chịu đựng sự chèn ép từ gia tộc Haragawa, không có một ai đứng về phía cậu ấy hết, giả sử cô mãi mãi không thể nhớ lại được, vậy có phải cô sẽ để cậu tôi sống cuộc sống như vậy suốt đời không?"


Ánh mắt tĩnh lặng của Lôi Hiểu bắt đầu biến động, thực chất những điều Lôi Tịnh nói không phải cô không biết, chỉ là bản thân cô cứ mãi chần chừ không tìm ra lối đi


Lôi Tịnh thấy mình sắp đạt được mục đích liền đi vào chủ đề chính:

-"Nếu đã không thể đem lại hạnh phúc cho nhau thì tại sao còn tiếp tục cố chấp? Xung quanh cô có rất nhiều đàn ông tốt, Lục Triết, anh ta chẳng phải vẫn luôn yêu cô đó sao, chi bằng cô hãy cùng anh ta ra nước ngoài sinh sống, tận hưởng những tháng ngày bình bình an an của hai người, còn về phía cậu tôi, tôi sớm đã tìm ra người có thể thay thế cô ở bên cạnh cậu ấy rồi, đến lúc đó, sự việc sẽ đơn giản hơn bây giờ rất nhiều"


Cõi lòng Lôi Hiểu chùng xuống, không gian bỗng chốc rơi vào trầm mặc, rất lâu rất lâu sau cô mới lạnh nhạt lên tiếng:

-"Quản gia, tiễn khách đi"


Quản gia theo lệnh tiễn Lôi Tịnh ra cửa, nhưng khi cô ta vừa quay gót đi thì đã bị câu nói của Lôi Hiểu kéo lại:

-"Tôi muốn gặp người thay thế mà cô nói"


Lôi Tịnh quay đầu lại, thoải mái nở một nụ cười:

-"Cô tính làm một người vợ tốt hay sao, được thôi, đảm bảo cô sẽ rất bất ngờ về người đó cho coi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh
Ẩn QC