Chương 25: Hồng nhan họa thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt của Lạc Thần Vũ dao động không thôi, đối diện với đôi mắt chăm chú của Lôi Hiểu ở khoảng cách rất gần, hắn thở dài:

-"Em thật sự muốn nghe anh nói?"


Lôi Hiểu gật đầu gấp gáp, cho dù cô không có hứng thú và tài kinh doanh thiên bẩm đi nữa thì ít nhiều cũng thừa kế được sự nhạy bén và con mắt tinh anh trên thương trường của Lôi lão gia


Vì vậy cô biết rất rõ, thị trường kinh doanh ở Nga có liên quan đến cả châu Âu và châu Á, mà ở châu Á có Tống thị của Tống Khải Đình, ở châu Âu lại có Vân Tuệ của Nhã Vân và Nhã Tuệ Vy, về căn bản đó là một bất lợi rất lớn


Lạc Thần Vũ thở dài nặng nề, trầm giọng:

-"Nếu như để em phải gánh trách nhiệm pháp lý rồi vào tù, tin tức đó sẽ tạo ra một lỗ hổng rất lớn trong sự nghiệp và danh tiếng của anh, mà so với việc đó thì mất đi một thị trường kinh doanh chỉ là chuyện nhỏ, cho nên anh mới cứu em. Vì anh phải không có bất kì điểm yếu nào thì mới có thể chuyên quyền độc đoán, một tay che cả bầu trời"


Khóe mắt Lôi Hiểu bất giác trở nên long lanh, ướt át như chính trái tim của cô. Quả nhiên lúc đó tất cả những thứ hắn làm chỉ vì mục đích kinh doanh, hiển nhiên không vướng một chút tơ tình nào


Cảm giác lúc đó của cô hắn mãi mãi không hiểu được, lúc đêm mưa hắn bỏ đi đã mang đến cho cô bao nhiêu đau lòng, hụt hẫng, vốn dĩ mọi chuyện đã qua cô cũng không muốn để tâm, nhưng mà tại sao hắn cho tới bây giờ vẫn giấu cô nhiều chuyện như vậy


Lạc Thần Vũ không nghe tiếng cô trả lời, lại đọc thấu được những suy nghĩ trong đầu cô, lồng ngực hắn cũng không tránh khỏi cảm giác đau đớn lan tỏa, hắn vòng tay ôm cô lần nữa, thì thầm thật khẽ:

-"Anh xin lỗi. Có những chuyện trước kia anh đã làm bây giờ lại không biết phải giải thích thế nào với em, bởi vì nếu nói ra lý do sẽ làm em buồn, mà anh lại càng không muốn tùy tiện tìm một cái cớ nào đó để che mắt em, cho nên mới không thể nói cho em biết, chuyện ở Nga chính là một minh chứng rõ ràng nhất"


Nghe hắn nói một hồi cảm thấy rất có lý, Lôi Hiểu cũng không nói gì, bình bình an an chìm vào vòng tay của hắn, lát sau mới mở miệng nói ra nhận xét:

-"Suy cho cùng đều là cách làm việc của anh quá tàn nhẫn, cho nên mới khiến đất nước người ta có cơ hội liền muốn tuyệt giao với anh"


Nói ra câu này, cô không nhanh không chậm ngước mắt nhìn Lạc Thần Vũ, liền bị khuôn mặt của hắn chắn mất tầm nhìn, sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên trán cô, nhanh chóng lướt qua như gió thổi


Cô chỉ mỉm cười nhìn hắn, nụ cười mong manh như sương khói cũng đủ khiến tâm can hắn rung động mãnh liệt:

-"Anh đừng nghĩ em không biết, chính phủ Nga là sợ một khi Lạc thị xuất hiện thì sẽ nhanh chóng thâu tóm kinh doanh, tài chính, kinh tế, tiền tệ trong nước họ, hơn nữa các hoạt động làm ăn phi pháp dưới quyền của anh cũng sẽ xâm nhập vào, cho nên có thể tránh được quyền lực của anh đối với họ là đại phúc"


Lạc Thần Vũ ôm cô đứng dậy, khóe môi cong lên đầy cưng chiều vuốt má cô:

-"Em xuống phòng ăn trước, đợi anh đi tắm sau đó sẽ xuống ăn cơm với em"


Lôi Hiểu ngoan ngoãn gật đầu đi xuống tầng dưới. Bước vào phòng ăn nhìn thấy trên bàn đã được bày ra kha khá món nhưng người làm vẫn tiếp tục đi ra đi vào, thoáng chốc đã bày đầy một bàn thức ăn


Lát sau, Lạc Thần Vũ cũng bước xuống, gia nhân nhanh chóng đóng cửa lui ra ngoài. Đây xem như là bữa tối đầu tiên của 2 người khi chính thức trở thành vợ chồng


Thật ra thì hai người cũng không phải vợ chồng son, chẳng qua chỉ là trải qua một lễ cưới linh đình như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm giác bây giờ mới là bắt đầu, giống như bắt đầu lại một cuộc sống mới, là hôn nhân có tình yêu


Bữa cơm diễn ra rất suôn sẻ, đến cuối bữa, Lôi Hiểu vừa uống nước trái cây vừa thong thả thông báo với Lạc Thần Vũ:

-"Có lẽ vài ngày nữa em sẽ bay qua Mỹ một chuyến, Cố Dương bây giờ quay ngoắt 180 độ, anh ta một khi đệ đơn ly hôn ra tòa, chắc chắc sẽ đối xử với Tiểu Yên rất tệ, em không thể bỏ mặc cô ấy được"


Lạc Thần Vũ liếc mắt nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng, nhàn nhạt nói:

-"Chi bằng em lo cho bản thân mình trước đi, Cố Dương trở mặt rồi, rời khỏi khách sạn Lôi thị sẽ trở thành người của Nhã Tuệ Vy, mà trước đây công việc của khách sạn đều do anh ta quản lý, đến lúc đó anh ta sẽ đem tất cả thông tin mang đến cho tập đoàn Vân Tuệ, em chưa từng nghĩ tới chuyện này sao?"


Nghe thấy Lạc Thần Vũ lại bắt đầu giảng bài, Lôi Hiểu vờ như không nghe thấy quay mặt bước ra khỏi phòng ăn, liền nhanh chóng nhận được ánh mắt trừng trừng nộ khí của hắn


Hắn nắm cổ tay kéo cô thẳng hướng vào tầng hầm. Tầng hầm này trước giờ Lôi Hiểu cũng chỉ mới vào một lần lúc Lăng Yên và Lạc Thần Vũ cãi nhau, lần này là lần thứ hai


Lí do rất đơn giản, cũng giống như Bắc thự trong thành đô Lôi gia, tầng hầm này là nơi Lạc Thần Vũ bàn chính sự riêng tư, cũng là cần mật khẩu mới vào được, chưa nói đến bình thường người làm muốn vào dọn dẹp còn phải có vệ sĩ của hắn đứng canh chừng cẩn thận


Lúc vào trong, Lạc Thần Vũ ngồi xuống ghế, bàn tay mạnh mẽ cứng rắn vẫn nắm chặt cổ tay Lôi Hiểu, để cô đứng trước mặt hắn, tra hỏi:

-"Hiểu Hiểu, em rốt cuộc tới khi nào mới biết nghe lời?"


Lôi Hiểu cúi đầu suy nghĩ, xem ra hôm nay hắn thật sự muốn dạy dỗ cô cho đàng hoàng, chỉ là trước giờ cô làm việc luôn thiên về tình cảm nhiều hơn, không thể nào học theo bản tính của hắn lạnh lùng, nhẫn tâm như vậy được


Kết quả Lạc Thần Vũ vẫn mặt lạnh nghiêm khắc, giáo huấn cô:

-"Em muốn học kinh doanh, trở lại công ty làm việc anh đồng ý với em không chút do dự, em muốn tạm ngưng việc thiết kế tập trung vào street style, những việc này anh đều nhìn thấy nhưng cũng cho phép em tự do làm theo ý mình, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bất cứ chuyện gì em cũng có thể tùy tiện. Mắt nhìn của em tinh tế như vậy hẳn cũng phải biết trên thương trường không có chuyện đùa, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng. Lúc đầu em thật sự muốn giúp anh gánh vác công việc, đó là chuyện tốt, nhưng trước tiên em phải đánh giá được tiềm lực đối thủ của mình đã, bởi vì một khi đã bước vào trận chiến chỉ có tranh giành đấu đá, mà anh tuyệt đối sẽ không cho phép em thua"


Hàng mi cong cong của Lôi Hiểu cụp xuống đến đáng thương, như tấm rèm cửa ướt nước mưa rũ xuống, đôi môi của cô hơi mím lại, bày ra bộ dạng hối lỗi


Lúc này, Lạc Thần Vũ mới vô tâm nhận ra từ lúc bước vào phòng đến giờ hắn vẫn nắm chặt cổ tay cô, liền nhanh chóng buông ra, vết hằn đỏ trên tay cô làm hắn có chút đau lòng, thêm nữa thái độ của cô dù bị đau cũng không lên tiếng, còn im lặng nghe hắn dạy dỗ, tự bản thân hắn cảm thấy cũng đủ rồi, hắn không thể trách mắng cô thêm câu nào nữa, bởi vì hắn... không đành lòng


Lạc Thần Vũ đưa tay kéo Lôi Hiểu ngồi trên đùi hắn, cảm giác có lớp vải ren cọ cọ vào người, hắn mới để ý đến bộ trang phục hôm nay cô mặc


Phong cách ăn mặc ở nhà của cô thế nào hắn đương nhiên biết, nhưng mà hôm nay cô lại trổ tài biến hóa, xem ra là niềm đam mê với thời trang của cô đến hết đời cũng sẽ không thể nào chấm dứt được


Lôi Hiểu bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ đồ của mình, tự nhiên hiểu ra. Hôm nay cô phối đồ phóng khoáng hơn rất nhiều, set đồ trắng tinh khôi crop top - shorts ren kết hợp với áo blouse thêu hoa chất liệu trong suốt mang đến cảm giác thoải mái, thanh khiết lại có chút tươi mới của thiên nhiên


Về phương diện này cô rất tự hào, vì từ nhỏ đã có sẵn gen di truyền thiên bẩm nên cho dù không cần chăm chút hay quá để tâm mà tùy tiện chọn một bộ trang phục, bất kể là cô vui hay buồn thì trước mắt người khác cũng mang một âm hưởng fashionista thời thượng


Vào lúc không khí trong tầng hầm đang vô cùng mờ ám thì quản gia gõ cửa bước vào, lại như không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, kính cẩn thông báo:

-"Cậu chủ, Lãnh Nham thiếu gia đến tìm cậu"


-"Để cậu ấy vào đây đi"

Lạc Thần Vũ tùy tiện buông một câu, người quản gia lập tức xem như mệnh lệnh


Lôi Hiểu trong đầu thầm đánh giá một chút, người tên Lãnh Nham kia chắc cũng là thân cận của Lạc Thần Vũ, hơn nữa số lần đến căn hầm này cũng nhiều hơn cô thì mới có thể khiến Lạc Thần Vũ không chút đề phòng 


Rất nhanh chóng, một bóng người lực lưỡng tiến vào phòng đứng trước mắt cô, từ người anh ta tỏa ra một tư vị không lẫn vào đâu được, mùi vị xã hội đen


Lãnh Nham bước vào phòng, nhìn thấy Lôi Hiểu ngồi trong lòng Lạc Thần Vũ, lại còn là ở dưới tầng hầm cấm địa này, tâm thần không tránh khỏi hơi loạn mất rồi


Trước tiên nói về thân phận của người này một chút, Lãnh Nham xét về độ thân cận với Lạc Thần Vũ thì đứng sau Vu Phong, xét về kĩ năng và năng lực làm việc trong tổ chức nhất định có thể đứng ngang hàng với Lăng Yên, là đàn em của Lạc Thần Vũ chắc chắn là theo hơi hướng lưu manh xã hội đen nhiều hơn là mafia rồi


Còn về Lãnh Nham, tuy rằng đã từng nghe Vu Phong nhắc đến người con gái kia nhưng chưa từng có cơ hội gặp mặt, hơn nữa hôm đám cưới, anh ta cùng Vu Phong đến dự đã phần nào nhìn ra Lạc Thần Vũ thật sự rất cưng chiều cô vợ trẻ này, nhưng là đến hôm nay mới tận mắt chứng kiến cái gì được gọi là cưng chiều lên tận trời cao


Xem ra sau này, đàn em dưới quyền Lạc Thần Vũ, tất nhiên bao gồm cả Lãnh Nham, đều phải xem Lôi Hiểu là tiểu tổ tông mà cung phụng rồi


Thấy Lãnh Nham đứng nhìn đến mức xuất thần, Lôi Hiểu có chút khó xử muốn rời khỏi hoàn cảnh trớ trêu này liền bị Lạc Thần Vũ vòng tay giữ chặt, ánh mắt uy quyền hướng về phía Lãnh Nham như một lời thức tỉnh muộn màng, anh ta liền cất giọng chào hỏi:

-"Lạc tiên sinh, ..."


Anh ta nhìn Lôi Hiểu có phần khó xử, theo cách xưng hô trong giới thì nên gọi cô một tiếng chị dâu, nhưng mà tuổi tác của cô thật sự khiến lời nói ra không thể nào trôi chảy được


Lôi Hiểu tốt bụng nhìn ra khó xử của anh ta, mở miệng trước:

-"Nếu đã là người nhà thì cứ gọi cô hai giống như Vu Phong là được rồi"


Màn chào hỏi xong xuôi, Lãnh Nham ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lạc Thần Vũ, bắt đầu hành trình nhìn Lôi Hiểu bằng một con mắt khác


Trước đây, anh ta biết chuyện Lạc Thần Vũ vì muốn cứu Lôi Hiểu mà bỏ mất thị trường lớn ở Nga, sau đó đến đám cưới cổ tích hơn trăm tỷ đồng ở New Zealand, trong lòng sớm muốn giữ một khoảng cách với cô, mặc định xem cô là hồng nhạn họa thủy


Hôm nay, trực tiếp gặp mặt ở khoảng cách gần, nghe cô nói ra hai chữ người nhà dù mới lần đầu tiếp xúc, hơn nữa từ cô toát ra một vẻ đẹp thánh thiện, thuần khiết, lại còn rất hiểu chuyện làm anh ta thừa nhận đã nhìn lầm cô rồi


Lãnh Nham đặt một tập tài liệu lên bàn cùng xấp ảnh, phong thái làm việc chuyên nghiệp nhanh chóng trở về:

-"Lạc tiên sinh, gần đây giang hồ xuất hiện một sát thủ mới, tên sát thủ đó đã bắn chết người của chúng ta, phá hủy cuộc giao dịch ở bến cảng, mặc dù đã cho người tìm kiếm gắt gao nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết nào của hung thủ. Hơn nữa còn có một điều rất kì lạ, theo địa hình xung quanh hiện trường thì chẳng có nơi nào thích hợp để bắn tỉa cả, nói cách khác, đó là một vụ án bất khả thi"


Sắc mặt Lạc Thần Vũ lành lạnh, chân mày hơi nhíu lại, hắn không nói gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ, tầng hầm nhanh chóng chìm vào im lặng


Lôi Hiểu quan sát một hồi, cô lờ mờ nhận ra điều gì đó, bèn với tay cầm xấp ảnh hiện trường lên. Người chết không nhiều, chỉ có một, vết đạn ở trán anh ta hơi lệch về bên phải một chút, khoảng cách rất nhỏ


Lạc Thần Vũ là người đầu tiên để tâm đến biểu tình của cô, nhàn nhạt hỏi:

-"Em nhìn ra chuyện gì?"


Một câu này khiến Lãnh Nham đang trầm tư cũng như bừng tỉnh, ngước mắt nhìn Lôi Hiểu đầy mong đợi và hiếu kì


Cô chỉ đành chép miệng:

-"Trước tiên tôi muốn xác nhận một chuyện, ở xung quanh thi thể có mảnh vỡ thủy tinh nào không?"


Lãnh Nham gật gật đầu:

-"Quả là trên thi thể có tìm được một mảnh thủy tinh nhỏ, nhưng chuyện đó thì liên quan gì"


Lạc Thần Vũ khẽ nhếch khóe môi lên, chân mày cũng giãn ra, bình thản nói một câu như phán:

-"Cô ấy là sát thủ bắn tỉa duy nhất có thể bắn trúng mục tiêu ở cự ly 700 mét"


Phản ứng của Lãnh Nham thay đổi xoành xoạch, thân thế của Lôi Hiểu quay anh ta như chong chóng tre vậy. Lôi Hiểu nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười:

-"Xem ra tên hung thủ này là bắn từ khoảng cách 670 - 680 mét, vết đạn nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy rằng nó hơi bị lệch về bên phải, chứng tỏ hung thủ thuận tay trái. Tuy nhiên người có thể ở cự ly xa như thế mà vẫn nhắm bắn được mục tiêu thì cũng coi như là người không tầm thường rồi, hơn nữa còn biết cách dùng ly thủy tinh chứng tỏ đã được đào tạo kĩ lưỡng.Có thể là cần thêm một thời gian luyện tập để bách phát bách trúng nhưng trong tương lai không biết chừng có thể vượt mặt em"


Lãnh Nham nhìn Lôi Hiểu với một ánh mắt đầy khâm phục, xem ra những chuyện người "chị dâu" này không có hứng thú tham gia cũng không có nghĩa là cô không am hiểu gì về nó


Từ ánh mắt của Lạc Thần Vũ lại tràn đầy vẻ hài lòng và tự hào. Lôi Hiểu mỉm cười nhìn hắn, từ nãy tới giờ bàn tay của hắn vẫn luôn đặt trên cổ tay cô, xoa xoa giống như là muốn làm mất đi dấu hằn kia


Cô chủ động thoát khỏi vòng tay hắn, vừa đúng lúc quản gia bưng một khay trà vào, Lôi Hiểu tự tay đưa hai tách trà đến trước mặt hai người đàn ông, hào hứng giới thiệu:

-"Đây là trà Ngũ vị Hàn Quốc, còn có tên là Omijacha, nước trà màu đỏ ngọc với đủ 5 vị: ngọt, chua, đắng, mặn và nóng, chắc chắn sẽ rất hợp với hai người, mau uống thử đi"


Lạc Thần Vũ không tỏ thái độ gì nhưng giọng nói lại nhạt như nước lã:

-"Chẳng phải em chỉ biết pha trà Nhật thôi sao, thứ này ở đâu ra vậy?"


Lôi Hiểu chép miệng nhìn hắn bất mãn:

-"Lần trước đi uống trà với Ju Hee học được đó, anh muốn uống hay không thì tùy"


Nói xong cô kéo luôn người quản gia ra ngoài. Lạc Thần Vũ ở trong tầng hầm khóe môi lại cong lên một độ cong hiếm thấy, rất thoải mái thưởng thức tách trà 5 mùi vị


Nhấp thử một ngụm, hắn tự nhiên cảm thấy may mắn


May mắn vì trong 5 mùi vị này vẫn có vị ngọt, dư vị đầu tiên chạm vào đầu lưỡi hắn, nếu không hắn sẽ cảm thấy rất tiếc nuối


Buổi tối, vườn hoa mẫu đơn trong biệt thự vẫn khoe sắc tỏa hương, ánh sáng từ những cột đèn dọc theo lối đi làm cho khung cảnh trở nên lung linh ảo diệu


Lôi Hiểu ngồi trên bậc cửa sổ trong phòng ngủ tầng 2 nhìn xuống, trong đầu cô tự lên lịch trình làm việc sắp tới cho mình


Việc trước tiên cần làm chính là qua Mĩ giải quyết vụ ly hôn của Cố Dương và Cố Tiểu Yên, nếu cần thì có thể sẽ thay toàn bộ ban lãnh đạo cấp cao của khách sạn bên đó nữa. Tiếp theo là sang London tham dự lễ trao giải "phù thủy thời trang" hàng năm, cũng xem như là chính thức ra mặt đấu đá với chị Vy, ngoài ra còn có rất nhiều những vấn đề phức tạp liên quan chằng chịt xung quanh, thật là làm cho đầu cô muốn nổ tung


Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lạc Thần Vũ bước vào phòng, nhàn hạ ngồi trên chiếc ghế sô pha


Hắn lại kéo Lôi Hiểu ngồi trên đùi mình, diễn lại viễn cảnh dưới tầng hầm lúc nãy, chỉ là lúc này có chút thay đổi, hắn tựa đầu vào ngực cô, những ngón tay thon dài khẽ luồn vào mái tóc đã được nhuộm lại màu ombre như cũ, giọng nói trầm ấm đến kì lạ:

-"Hiểu Hiểu, em thật sự là một bảo vật quý giá. Tất cả mọi thứ xung quanh anh em đều biết nhưng chưa từng chủ động tra hỏi anh, cũng chưa từng muốn biết cách anh dùng để giải quyết những công việc đó, cho dù có những thứ vốn dĩ là tài sản thuộc về em. Nhìn thấy em ở bên cạnh anh hiểu chuyện như vậy, quan tâm anh, yêu anh, anh nhất định sẽ không bao giờ để em rời xa anh, cũng tuyệt đối sẽ không để người khác làm những chuyện tổn thương đến em"


Lạc Thần Vũ rất ít khi chủ động nói ra những lời trong lòng, Lôi Hiểu tự khắc biết rõ, cũng tự khắc trân trọng những lời nói ấy như sinh mạng của chính mình


Cô áp má lên đầu hắn, những ngón tay mềm mại luồn vào trong mái tóc hắn, thì thầm thật khẽ:

-"Em yêu anh, Thần Vũ"


Lần đầu tiên cô gọi tên hắn thân mật như vậy, làm cho lòng hắn tràn ngập tư vị hạnh phúc khó diễn tả, đường đường là một ông chủ uy quyền, hô mưa gọi gió trên thương trường, chỉ vì vỏn vẹn 5 từ mà cô vừa nói ra đã làm lòng hắn mềm nhũn, hắn lười biếng dựa dẫm vào cô, thoải mái cảm nhận tình cảm cùng chăm sóc yêu thương cô dành cho hắn


Hắn không cần biết trong tay mình nắm giữ bao nhiêu thứ, độc quyền bao nhiêu việc, hắn chỉ biết có được cô mới chính là thành quả lớn lao nhất trong cuộc đời hắn, hắn chỉ cần cô thôi


***


Sáng sớm, Lôi Hiểu cũng như mọi ngày đến công ty với Lạc Thần Vũ, giúp hắn xem qua sổ sách và quản lý Lôi thị, thỉnh thoảng cũng có cho hắn chút ý kiến về các bản báo cáo của phòng kế hoạch và bộ phận quan hệ công chúng, ngoài ra, nếu muốn thì bất cứ khi nào cũng có thể tham gia các cuộc họp cùng hắn


Điện thoại của cô chợt reo vang, số máy lạ nhưng vẫn cố chấp reo liên hồi không dứt, Lôi Hiểu liền uể oải bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói khổ sở:

-"Lôi đại tiểu thư, cô có thể đến Tống gia gặp tôi không?"


Lôi Hiểu ngạc nhiên tròn mắt, bây giờ cô cũng đã dứt tình với Tống Khải Đình rồi, cớ gì Hannah Diên còn muốn gặp mặt cô, hơn nữa cô ta hận cô như vậy, lần này còn muốn làm gì nữa


Tống Trần Diên Vỹ dường như không khó để đoán ra thái độ đề phòng của Lôi Hiểu, bèn nói tiếp:

-"Tôi có chuyện quan trọng mới muốn gặp cô, hơn nữa bây giờ tôi cũng đã ngồi xe lăn, còn có thể làm gì được cô nữa chứ, huống hồ vị trí của cô trong lòng Lạc Thần Vũ đã không còn đơn giản như lúc trước, tôi cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy đâu"


Lôi Hiểu thấy cô ta nói rất xuôi tai, bèn gật đầu đồng ý. Lần này cô có vệ sĩ bên cạnh, tin chắc cũng sẽ không thể nào xảy ra chuyện gì lớn được





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh
Ẩn QC