C56: Quên mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tưởng biểu ca --" Chân Diệu hô to một tiếng, thấy mặt Tưởng Thần sưng phù, thầm nghĩ nguy rồi, con rắn này rất độc đấy.
Nhìn xem mặt của Tưởng Thần không khác gì đầu heo, Chân Diệu mím môi.
Đúng là không thể nói nổi!
Ảo não, nàng vẫn cúi đầu, cánh môi dán vào chỗ bị rắn cắn, từng miếng từng miếng hút nọc độc.
Trước kia nàng cắp ba lô đi khắp thế giới, những loại tình huống này cũng không phải không có gặp qua, lúc không có dược phẩm, công cụ trợ giúp, cách nhanh nhất là dùng miệng hút nọc độc ra.
Một ngụm tiếp một ngụm phun chất độc, đột nhiên chống lại một đôi mắt tràn ngập khiếp sợ.
"Tưởng biểu ca, huynh đã tỉnh." Chân Diệu lau lau miệng.
"Tứ biểu muội, muội, muội --" thiếu niên đôi má phiếm hồng, không biết là ngượng ngùng hay là do rắn độc, có chút bối rối quá mức đi.
Chân Diệu lau lau khóe miệng, chậm rãi mà nói: "Tưởng biểu ca, nếu không hút chất độc này ra ngoài, thì huynh sẽ bị ngất đấy."
Nói đến đây dừng lại, nhìn chung quanh một chút: "Ta không thể ôm ngươi ra ngoài, tại đây lại nhiều rắn, đến lúc đó cũng không biết làm thế nào mới tốt."
Tưởng Thần đột nhiên cứng đờ người, cứng ngắc xoay đầu lại, mở môi bị sưng nói: "Cái kia... Mạo phạm biểu muội rồi..."
Chân Diệu tiếp tục chuyên chú hút độc rắn.
Tưởng Thần sững sờ nhìn xem động tác của nàng, trên mặt không nhìn ra bất luận biểu lộ gì, cũng không biết đến tột cùng suy nghĩ thứ gì.
Nhổ ra ngụm nọc độc cuối cùng, bờ môi Chân Diệu cũng sưng phồng lên, lau lau khóe miệng nói: "Tốt rồi."
Cả người Tưởng Thần cứ ngốc như vậy, một mực không nói chuyện.
Chân Diệu nhíu mày, nguy rồi, dưới tình thế cấp bách đã quên nói cho Thanh Cáp trở lại đón nàng.

Nha đầu kia quá thành thật, nàng không có phân phó, thì sẽ không nghĩ được ra phải trở về đón người ah.
Chân Diệu có chút khóc không ra nước mắt.
Ý định mang theo Thanh Cáp, là muốn bằng sức mạnh của nha đầu kia để đối phó cái con ngỗng hung hăng kia đấy, không nghĩ tới gặp phải việc này.
Nghĩ lại, nếu như đổi nha hoàn khác thấy con rắn xanh thì cũng như Chân Băng xụi lơ rồi, vậy thì càng hỏng bét.
Chân Diệu cảm thấy, về sau vẫn nên mang hai cái nha đầu đi ra ngoài tốt hơn.
Thò tay ra vịn cánh tay Tưởng Thần: "Tưởng biểu ca, ta vịn huynh trở về nghỉ ngơi đi, lại gọi đại phu xem xem cho huynh."
"Đa tạ Tứ biểu muội rồi." Tưởng Thần dùng sức muốn đi theo, đang muốn đứng lên, lại đột nhiên té ngã.
Nhìn Chân Diệu cười khổ nói: "Tứ biểu muội, cả người ta run lẩy bẩy, không nhúc nhích được."
Mắt thấy sắc trời dần dần tối, Chân Diệu có chút chần chờ: "Tưởng biểu ca, nếu không... Ta trở về gọi người đến?"
Mặc dù như vậy hơi tàn nhẫn nhưng mà cô nam quả nữ ở chung một chỗ này cũng không ngăn được lời đồn đại, còn nữa, Tưởng Thần trúng rắn độc cắn, hút rồi cũng không an toàn, còn phải thỉnh đại phu khám và chữa bệnh thử xem.
"Tại đây còn có xà sao?" Nghe Chân Diệu nói phải đi, Tưởng Thần thấp thỏm không yên hỏi.
Chân Diệu lướt theo qua khóm trúc rậm rạp, ăn ngay nói thật: "Có lẽ có không ít."
Tưởng Thần bỗng nhiên mặt trắng bạch, trở ngại tôn nghiêm nam tử, mặc dù không nói ra..., nhưng mà ánh mắt lại mãnh liệt toát ra một ý tứ.
Biểu muội, bỏ một mình ta ở tại chỗ này, muội muốn ta chết sao?
Chân Diệu yên lặng cúi đầu, nàng xem hiểu rồi.
Lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, âm thầm cầu nguyện, chỉ mong Chân Băng còn nhớ sai người tới đón bọn hắn.
Chân Diệu cầu nguyện lại rơi vào khoảng không.
Chân Băng bị Thanh Cáp ôm trở về phòng, chắc đã xụi lơ trên giường.
Nghe lời Chân Diệu dặn, Thanh Cáp chạy tới phòng bếp, hoàn toàn làm cong ý tứ của Chân Diệu, trọn vẹn bỏ ra hơn nữa canh giờ tự mình làm canh an thần để mang đi cho Chân Băng, rồi nhìn nàng uống một giọt cũng không dư thừa, lúc này mới cả thấy an tâm thu hồi chén đi ra.
Kinh hãi qua đi, toàn thân Chân Băng không còn chút sức lực nào, thấy Thanh Cáp bình tĩnh cũng cho rằng đã sớm gọi người đi đón Chân Diệu rồi, mặc dù nhớ đến thương thế Tưởng thần, có thể bởi vì điều này nên ngược lại không dám hỏi nhiều, vô cùng yên tâm dứt khoát ngủ rồi.
Đợi Thanh Cáp trở lại phòng bếp trả hộp cơm, trở lại Trầm Hương uyển, làm nóng bữa tối một lần lại một lần, bọn nha hoàn vây quanh chờ Chân Diệu trở về.
Tử Tô có không ổn dự cảm, bất động thanh sắc hỏi: "Thanh Cáp, tại sao chỉ có một mình ngươi trở về, hay cô nương bị Lão bá gia lưu lại dùng cơm rồi hả? Đã như thế, cũng không có lý gì cho ngươi về trước, lúc cô nương trở về làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại muốn gã sai vặt hộ tống hay sao?"
Sẽ không phải là cô nương đắc tội Lão bá gia, bị Lão bá gia xử phạt rồi chứ?
Tử Tô nghiêm cẩn suy nghĩ, thật sự nghĩ không ra sự tình càng ly kỳ rồi.
Thanh Cáp còn không có kịp phản ứng, trả lời: "Ta nghe theo mệnh lệnh cô nương, đưa Ngũ cô nương trở về."
" Ngũ cô nương có chuyện gì?" Tử Tô cảm thấy càng nghe không hiểu rồi.
Bách Linh trực tiếp trông coi Thanh Cáp, so Tía Tô trực tiếp hơn nhiều, mắng: "Ngươi ngốc nha nói cái gì lời vô vị, chúng ta cô nương đâu này? Yên lành lại lại kéo đến tới Ngũ cô nương rồi hả?"
"Cô nương trên đường gặp phải Ngũ cô nương, sau đó cùng đi rừng trúc nói chuyện, ta nghe được tiếng kêu sợ hãi chạy tới, phát hiện Tưởng công tử bị độc xà cắn, Ngũ cô nương sợ hãi, cô nương phân phó ta đưa Ngũ cô nương trở về."
Tử Tô và Bách Linh liếc nhau, hai người đều cảm thấy không tốt, trăm miệng một lời hỏi: "Vậy cô nương đâu!"
"Cô nương, cô nương vẫn còn trong rừng trúc ah." Thanh Cáp đương nhiên mà nói.
"Cái gì!" Chúng nha hoàn sắc mặt đại biến.
Đặc biệt là mấy nha hoàn lớn tuổi chút, sắc mặt càng khó coi.
Giờ này cô nương vẫn còn trong rừng trúc, cùng một chỗ với một người nam tử, tuy là Tưởng công tử, bị người phát hiện cũng muốn mạng người ah!
"Ngươi kẻ ngu này!" Bách Linh tức khí đánh Thanh Cáp, thoáng một phát, nhấc chân muốn ra bên ngoài chạy.
"Đứng lại!" Tử Tô quát.
"Tử Tô tỷ tỷ?"
"Thanh Cáp, ngươi đưa Ngũ cô nương trở về, Ngũ cô nương có thể nói gì đó?"
Thanh Cáp lắc đầu: "Ngũ cô nương sợ hãi, một câu đều chưa nói, uống xong canh an thần liền đi nằm ngủ."
Tử Tô khẽ thả lỏng một hơi, quét mắt một vòng bọn nha hoàn trong nội viện, nói: "Bách Linh, ngày mai sáng sớm ngươi đi sân nhỏ Ngũ cô nương trông coi, Ngũ cô nương vừa tỉnh thì đi bái kiến, cần phải nhắc nhở nàng không thể để sự tình hôm nay lan truyền đi ra ngoài. Lúc ấy nàng cũng ở hiện trường, chắc hẳn cũng hiểu đấy."
"Dạ."
"A Loan, ngươi coi kĩ tốt người trong sân nhỏ chúng ta, có người lắm mồm, ngày khác tựu bán đi."
"Vâng."
"Thanh Cáp, ngươi dẫn ta đi tìm cô nương. Tước nhi, chúng ta đi rồi ước chừng một khắc, ngươi lại đi phía trước gọi người đi rừng trúc tìm Tưởng công tử, đều nghe rõ?"
"Vâng." Một viện tử nha hoàn tâm tình trầm trọng mà nói.
Cô nương nhà nàng , có vẻ như lại rước lấy phiền phức!
Trong rừng trúc, gió dần dần thổi, Chân Diệu cảm thấy Tưởng Thần vết sưng vù trên mặt Tưởng Thần dần tiêu trừ, đầy cõi lòng kỳ vọng mà nói: "Tưởng biểu ca, huynh có thể nhúc nhích rồi hả?"
Được rồi, hắn lại dùng cái loại ánh mắt này xem nàng!
Chân Diệu oán hận quay đầu đi chỗ khác, bụng bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Nàng không chịu nổi đói đấy, bốn phía nhìn quanh, phát hiện Thanh Cáp đặt ở đá lớn bên cạnh hộp thức ăn sườn hấp đậu, vui vẻ chạy tới lấy hộp cơm.
"Tưởng biểu ca, ăn không?"
Bờ môi Tưởng Thần thoáng run run, nhìn đến hộp cơm tung tóe bên trên chỗ thịt rắn nát, há miệng, nhổ ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net