C79: Quân thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Tưởng Quý Phi lập tức thay đổi, hung hăng khoét tiểu thái giám một cái, lại đổi sang khuôn mặt tươi cười bước nhanh đến nghênh đón, ưu nhã thi lễ: "Thỉnh an Hoàng thượng, thỉnh an Hoàng hậu."
Thường ngày, không đợi Hoàng thượng phân phó, Tưởng Quý Phi đã đứng dậy, nhưng hôm nay trong lòng bồn chồn, không biết Chiêu Phong Đế nhìn thấy được bao nhiêu tình hình vừa rồi, nên vẫn giữ tư thế nửa ngồi không động đậy.
Triệu Hoàng hậu lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Chiêu Phong Đế bình tĩnh nhìn đóa mẫu đơn được ghép từ những hạt trân châu lóa mắt trên đỉnh đầu Tưởng Quý Phi, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đứng dậy đi."
Tưởng Quý Phi đứng lên: "Hôm nay sao Hoàng thượng lại cùng đi với Hoàng hậu vậy ạ."
Câu này chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Chiêu Phong Đế lại liếc nhìn nàng một cái: "Thế nào? Trẫm có tới hay không, còn phải thông báo với nàng ư? Hay là Trẫm không thể cùng đi với Hoàng hậu?"
"Hoàng thượng!" Tưởng Quý Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn không thể tin, "Thần thiếp không có ý đó, ngài hiểu lầm rồi."
Triệu Hoàng hậu mím thật chặt môi, hận không thể lên tiếng cười to.
Tưởng Quý Phi ơi là Tưởng Quý Phi, ngươi cũng có hôm nay!
Cho ngươi ưu nhã, cho ngươi vũ mị, gương mặt rắn rết bị Hoàng thượng trông thấy rồi, dù ngươi có là thiên tiên thì sao?
Trong hậu cung, không thiếu nhất chính là mỹ nhân nha.
"Phụ hoàng, sao ngài vừa đến đã trách mắng mẫu phi rồi --" Công chúa Phương Nhu chạy tới, như làm nũng kéo tay Chiêu Phong Đế, sau đó trợn mắt nhìn Triệu Hoàng hậu một cái.
Ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Chiêu Phong Đế nhíu mày.
Nếu là trước đây, ông chỉ cảm thấy Công chúa Phương Nhu có chút tùy hứng, sinh ra ở thiên gia, tùy hứng cũng là một loại ngây thơ hiếm có.
Thân là vua của một nước, đã là cao xử bất thắng hàn (*), những đứa con trai con gái kia đâu có một ai xem ông như một phụ thân thuần túy?
(*) cao xử bất thắng hàn: ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa
Phương Nhu là của nữ nhi ông, nếu không thể bảo hộ nữ nhi ông yêu thương nhất giữ lại được phần ngây thơ này, thì có ý nghĩa gì?
Đây là một điểm chấp niệm không thể nói với người khác nằm sâu trong lòng Chiêu Phong Đế, lại càng là nguyên nhân ông yêu thương dung túng Công chúa Phương Nhu.
Nhưng nhìn Chân Diệu chưa biết sống chết, nhìn Lão phu nhân Kiến An Bá giận mà không thể phát, nhìn Ôn thị khóc sưng mắt, Chiêu Phong Đế bỗng hiểu, sinh ở thiên gia, vô luận là ai, đều không cần loại ngây thơ này, cũng không có tư cách có nó.
Bao gồm cả nữ nhi của ông.
Lần đầu tiên Chiêu Phong Đế vùng thoát khỏi tay Công chúa Phương Nhu.
"Phụ hoàng?" Công chúa Phương Nhu giật mình, nhưng ngay sau đó lã chã chực khóc.
Chiêu Phong Đế không để ý đến nàng, bước đi trước mặt Chân Diệu xem xét.
Thiếu nữ tiến cung lần đó vẫn còn lanh lợi hồn nhiên, mang theo sức sống hăng hái bừng bừng, hôm nay lại mang theo cái cảm giác dầu hết đèn cạn.
Thường thấy sinh tử như Chiêu Phong Đế cũng không nhịn được mà sinh ra một tia thương tiếc trong đáy lòng, cất giọng nói: "Truyền thái y!"

Sau đó đi tới trước mặt Lão phu nhân, trên mặt mang vẻ áy náy: "Lão phu nhân, bà yên tâm, Trẫm chắc chắn lệnh thái y toàn lực chữa trị cho Chân Tứ. Chuyện hôm nay, mong rằng chớ trách."
"Lão thân không dám."
Khóe miệng Chiêu Phong Đế vểnh lên: "Lão phu nhân không dám, chứ không phải là không trách. Có phải không?"
Lão phu nhân ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào chỗ sống mũi Chiêu Phong Đế, một lúc lâu mới thốt ra một chữ: "Phải"
"Lão phu nhân yên tâm, chuyện hôm nay, trẫm chắc chắn cho phủ Kiến An Bá một cái công đạo."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Lão phu nhân quỳ xuống đất thi lễ, cúi tầm mắt che đi cảm xúc trong mắt.
Tính tình Chiêu Phong Đế . . . . . . quả nhiên như Thái phi nói.
Chiêu Phong Đế đứng chắp tay, uy nghiêm quân vương hiển thị rõ.
Trong phòng một mảnh im lặng, không ai dám lên tiếng, ngay cả Công chúa Phương Nhu cũng nhạy cảm phát hiện hôm nay Chiêu Phong Đế đối với nàng là rất khác.
Mặc dù ủy khuất, nhưng không biết vì sao lại không dám làm nũng lung tung nữa.
Không bao lâu, một vị thái y vội vã chạy tới, mới phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Thần tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế --"
"Dài dòng cái gì, nhanh đi xem cho Chân Tứ cô nương đi."
Chân Tứ cô nương?
Thái y kia nhất thời không kịp phản ứng.
Dòng dõi như phủ Kiến An Bá, bình thường không thể thỉnh nổi ngự y, thái y này căn bản không biết Chân Tứ cô nương là nhà nào, nhưng nghe Hoàng thượng nói như vậy, cũng hiểu lần này phải xuất ra bản lãnh đặc biệt.
Vội vã đi tới trước mặt Chân Diệu, khi thấy rõ bộ dáng của nàng lại càng hoàng sợ, vội vươn tay bắt mạch, lại lật xem tưa lưỡi một chút.
"Hồi Hoàng thượng, vị cô nương này xác nhận đã trúng ôn độc, thần sẽ kê một đơn thuốc cấp nước trừ nhiệt."
Chiêu Phong Đế không nâng mí mắt: "Trị thế nào là do thái y định đoạt, nhưng phải chữa khỏi cho Chân Tứ cô nương cho trẫm."
Mí mắt thái y giật lên: "Tuân lệnh."
Lão phu nhân bỗng lên tiếng: "Hoàng thượng, lão thân có lời muốn nói."
"Lão phu nhân cứ nói đừng ngại."
"Bẩm Hoàng thượng, tình huống thái y vừa nói giống như đúc lời mười mấy vị đại phu Bá phủ đã mời đến. Tứ nha đầu nhà lão cũng uống phương thuốc cấp nước trừ nhiệt, nhưng bệnh tình của nàng lại chuyển biến đột ngột thành bộ dáng ngày hôm nay."
"A?" Sắc mặt Chiêu Phong Đế khẽ biến, nhìn về phía thái y.
Mồ hôi lạnh của thái y chảy từ trên trán xuống, kiên trì nói: "Hoàng thượng, thần xem bệnh huống của Chân Tứ cô nương quả thật là như thế a."
Chiêu Phong Đế nhìn chằm chằm thái y đang mang vẻ mặt thấp thỏm không yên, không vui nhíu mày: "Chuyển Chân Tứ cô nương qua Thanh Tâm Điện, truyền chúng thái y hội chẩn."
Trong mắt Lão phu nhân lóe lên chút ánh sáng.
Thái y hội chẩn, có lẽ Tứ nha đầu được cứu rồi.
"Quý Phi, kể từ hôm nay, giao lại đối bài của nàng cho Hoàng hậu đi, sau này tu thân dưỡng tính, ít gặp người ngoài lại!"
"Hoàng thượng!" Sắc mặt Tưởng Quý Phi nhanh chóng trắng bệch, thân thể lảo đảo.
Triệu Hoàng hậu vội vàng cúi đầu, dùng móng tay sắc nhọn véo chặt lấy mu bàn tay mình mới khắc chế xúc động cười to ra tiếng.
Giao đối bài, nghĩa là Tưởng Quý Phi không còn quyền nhúng tay vào sự vụ trong cung, cũng không có thể tùy ý truyền triệu người ở ngoài cung.
Mất đi hai thứ quyền lợi này, địa vị đặc biệt của Tưởng Quý Phi cũng không còn tồn tại nữa.
Tình huống này, mặc dù không phải bà cố ý gây nên, nhưng bà thắng thật sự rất đẹp nha!
Triệu Hoàng hậu chỉ cảm cơn tức trong lồng ngực đều được xả ra.
Nghĩ như vậy, lại nhớ đến Chân Diệu, ác cảm trước đây bèn phai nhạt đi không ít.
Nha đầu này thật sự là phúc tinh của bà!
Phải biết rằng lâu lắm rồi bà không được hãnh diện như thế!
"Phụ hoàng --" Tuổi Công chúa Phương Nhu không lớn không nhỏ, mặc dù không hiểu ý trong lời Chiêu Phong Đế là thế nào cho lắm, nhưng nhìn sắc mặt mẫu phi cũng biết chuyện không tốt, lập tức vứt bỏ chút sợ hãi trước kia di, kéo ống tay áo Chiêu Phong Đế, "Ngài không để ý tới nhi thần sao?"
Thật ra thì thương yêu và chán ghét người đều có quán tính, sẽ vô thức mà tiếp tục duy trì.
Như Chiêu Phong Đế vậy, mặc dù quyết định thay đổi Công chúa Phương Nhu, nhưng thấy nàng yêu kiều gọi phụ hoàng như thế, ông vẫn mềm lòng trong nháy mắt.
Nhưng lòng Đế vương, không phải người bình thường có thể so sánh được. Rất nhanh, ông kìm nén tia yêu thương kia xuống, lạnh mặt nói: "Phương Nhu, quân bắt thần chết thần không thể không chết, lời này là con nói?"
Công chúa Phương Nhu cắn môi: "Phụ hoàng, nhi thần có nói gì không đúng sao?"
Chiêu Phong Đế cười: "Nếu chỉ nói riêng về lời này, dĩ nhiên không có gì không đúng, nhưng con còn nhỏ tuổi, còn chưa phân rõ cái gì là quân, cái gì là thần."
Tưởng Quý Phi nghe thế, sắc mặt trở nên khó coi hơn.
Công chúa Phương Nhu vẫn mờ mịt như cũ: "Phụ hoàng, nhi thần không rõ ý của ngài."
"Ha ha, Phương Nhu, cho nên phụ hoàng mới tìm thư đồng cho con, bảo con cố gắng đọc sách, đọc sách hiểu rõ được lý lẽ. Còn rất nhiều điều con phải học, nếu vẫn còn gì không hiểu, Mẫu phi con cũng có thể dạy con, sau này ít đi ra ngoài đi." Chiêu Phong Đế nhàn nhạt nhìn Tưởng Quý Phi một cái, bước nhanh rời đi.
Một lát sau, mọi người đi hết, trong Ngọc Đường Cung trống rỗng, chỉ còn lại hai mẹ con Tưởng Quý Phi.
"Mẫu phi, rốt cuộc phụ hoàng là có ý gì vậy?"
Tưởng Quý Phi mặt mày thê lương, ôm chặt Công chúa Phương Nhu: "Phương Nhu, đứa nhỏ ngốc này, đối mặt với phụ hoàng con, con tự xưng là gì?"
"Nhi thần nha. Đám Hoàng huynh Hoàng tỷ không phải đều gọi thế sao?"
Tưởng Quý Phi cười ảm đạm: "Đúng vậy a, nhi thần. Con là công chúa, nhưng ở trước mặt Phụ hoàng con, con vẫn là thần a!"
Từ nay về sau, chỉ sợ những đặc quyền Công chúa Phương Nhu có được từ Hoàng thượng đều sẽ mất hết!
Quân thần quân thần. Trên đời này, ngoại trừ Hoàng thượng, ai mà không phải là thần đây!
Tưởng Quý Phi vô cùng hối hận .
Có lẽ bà không nên sủng ái Phương Nhu quá mức, không biết chừng mực.
Nếu như, nếu không truyền triệu Chân Tứ tiến cung, cũng sẽ không có trận tai bay vạ gió này rồi!
Chân Tứ, Phủ Kiến An Bá, Bản cung sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thái giám truyền chỉ sau khi rời khỏi Ngọc Đường Cung, bèn chạy nhanh về phía Thái y viện, dẫn theo mấy vị thái y đang trực vội vã gấp gáp chạy về phía Thanh Tâm Điện.
Từ Thái y viện đến Thanh Tâm Điện, cách nhau một khoảng, đương nhiên không ít người lui tới.
Nhìn thấy nhiều thái y cùng nhau xuất hiện như vậy, mọi người sinh lòng tò mò, lặng lẽ nghị luận.
"Chuyện gì vậy, chẳng lẽ là vị quý nhân nào bị bệnh?"
"Không biết nữa, nhiều thái y như vậy, đoán chừng là bệnh nguy kịch rồi."
Hai thị vệ tán gẫu, trong lòng đều có chút bồn chồn.
Có thể khiến cho nhiều thái y đồng thời đi trị liệu như vậy, chuyện có chút bất thường.
Nhũng thị vệ trực ban như bọn họ, không nguyện ý nhất là gặp phải chuyện không tầm thường đấy.
Đặc biệt là hôm qua còn xảy ra chuyện ám sát ở thôn trang Minh Hinh.
"Đang bàn luận lung tung cái gì vậy?" La Thiên Trình đi tuần tra đến, lạnh mặt hỏi.
Trải qua chuyện hôm qua, uy vọng của La Thiên Trình trong Long vệ cao hơn rất nhiều, hai tên thị vệ vội đứng thẳng người, nói ra tình huống.
"Hoàng thượng cũng không phân phó gì, làm tốt chuyện của mình là được rồi." La Thiên Trình nghe xong mặt không chút thay đổi nói.
Chuyện cung đình là thứ khó nói nhất, những thị vệ như bọn họ là phải bảo vệ sự an toàn cho nhóm quý nhân, về phần những thứ khác, không tới phiên bọn họ quan tâm.
La Thiên Trình đang nghĩ như vậy, chỉ thấy một thái giám vội vã chạy tới, thở gấp nói: "La... La Vệ trưởng, Hoàng thượng gọi ngài đến Thanh Tâm Điện."
La Thiên Trình có ý định hỏi xem vì sao đột nhiên Hoàng thượng gọi hắn đến, nhưng không hợp quy củ, chỉ đành yên lặng không nói gì đi theo thái giám truyền lời .
Ngược lại thái giám kia đi bên cạnh La Thiên Trình, hạ giọng nói: "La Vệ trưởng, ngài không, Hoàng thượng gọi ngài đến là vì Chân Tứ cô nương ở Thanh Tâm Điện đấy."
La Thiên Trình hơi ngẩn ra, bỗng nghĩ đến lời hai thị vệ nói, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Quả nhiên lại nghe thái giám truyền lời nói: " Bệnh tình Chân Tứ cô nương nguy cấp, rất nhiều thái y đều thúc thủ vô sách. Mẫu thân Chân Tứ cô nương đã khóc ngất đi rồi, Lão phu nhân cũng kinh hãi. Hoàng thượng nhớ tới ngài là vị hôn phu của Chân Tứ cô nương nên gọi ngài qua gặp."
Bước chân La Thiên Trình mềm nhũn, thân thể lảo đảo.
"La Vệ trưởng?"
La Thiên Trình khôi phục thần sắc thong dong, trên mặt nhìn không ra bất kỳ manh mối gì, thản nhiên nói: "Không sao, đa tạ công công đã báo."
La Thiên Trình đi theo thái giám truyền lời chạy như bay đến Thanh Tâm Điện, vừa nhìn đã thấy Chân Diệu đang nằm trên giường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net