Chương 311 - 320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là con ruột ngài vậy, hơn nữa, Thái tôn đã tỉnh chẳng lẽ ngài không tranh thủ thời gian nhìn xem?"

Sắc mặt Thái Tử Phi biến hóa, nhanh chóng đi qua.

Chân Diệu có cảm giác rất kỳ quái.

Nàng đi theo thì bị Thái Tử Phi ngăn lại: "Vẫn không dám làm phiền huyện chủ rồi, miễn cho Thái tôn lại xảy ra chuyện gì."

"Cũng bởi vì đều nói Thái tôn rơi xuống nước có quan hệ với ta nên ta mới càng phải đi theo, bằng không thì càng nói không rõ rồi." Chân Diệu như không nghe thấy Thái Tử Phi nói nhấc chân đi.

Có hạ nhân ngăn đón, Lục hoàng tử thản nhiên nói: " Huyện chủ Giai Minh nói có đạo lý, chúng ta cũng vào xem một chút đi."

Người liên can đều đi vào theo, đợi thái y khám và chữa bệnh xong. Chỉ thấy Thái tôn trợn tròn mắt vẻ mặt mờ mịt.

"Thụy ca nhi?" Thái Tử Phi hô một tiếng.

Thái tôn giật giật mí mắt, không nói gì.

"Thái y, Thái tôn đây là làm sao vậy?"

"Hồi bẩm Thái Tử Phi. Có thể là Thái tôn rơi xuống nước, kinh hãi quá độ. Thần trí còn có chút không thanh tỉnh, đợi thêm mấy ngày thì tốt rồi."

Thái Tử Phi nhẹ nhàng thở ra.

"Nếu như thế, tiểu đệ liền tiễn đưa chị dâu và Thái tôn hồi cung ." Ngũ hoàng tử nói.

Thái Tử Phi chần chờ, trong lòng vô cùng oán hận.

Một khi trở về cung, lại muốn làm cái tay chân gì thì không dễ như ở phủ Thị Lang.

Đứa nhỏ này còn sống, luôn cái mầm tai vạ!

Cái này đều muốn trách huyện chủ Giai Minh nữ nhân này!

"Chị dâu, Thái tôn thân phận quý trọng, nếu đã xảy ra chuyện gì thì phụ hoàng cũng sẽ trách tội đấy." Ngũ hoàng tử gặp Thái Tử Phi chậm chạp không nói, mở miệng nhắc nhở.

Hắn đương nhiên không quan tâm Thái tôn chết sống, nhưng nếu mặc kệ thì phụ hoàng sẽ trách cứ bọn họ.

Thái Tử Phi vô cùng chán nản, chỉ đành nhẹ gật đầu: "Tốt."

Nàng lườm Chân Diệu, lạnh lùng nói: "Ta thấy huyện chủ Giai Minh cũng cùng tiến cung đi, chuyện Thái tôn rơi xuống nước, đến lúc đó phụ hoàng hỏi, tránh khỏi còn muốn đi phủ Quốc Công xin."

Chân Diệu nhìn thật kỹ Thái Tử Phi.

Nàng thật sự cảm thấy có gì lạ lạ, sao Thái Tử Phi cứ cố tình muốn đẩy chuyện Thái tôn rơi xuống nước đến trên đầu nàng đâu này?

Chẳng lẽ cố ý xếp đặt thiết kế nàng hay sao?

Thế nhưng mà có mẫu thân nào sẽ lấy an toàn của con mình đến tính toán người khác.

Nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy cổ quái, lúc ấy Thái tôn đều không thở rồi, Thái Tử Phi lại chỉ lo chất vấn nàng, ngay cả chuyện đi thỉnh thái y đều không nhớ ra được.

Có lẽ, cái này là Thiên gia vô tình.

Chân Diệu miễn cưỡng tìm cái giải thích, mấp máy môi nói: "Ta đã nói rồi, chính Thái tôn rơi vào sông không có liên quan gì đến ta, huống chi Thái tôn đã tỉnh, chẳng lẽ Thái Tử Phi muốn trị tội ta hay sao?"

Thái Tử Phi cười lạnh: "Bổn cung cũng không dám, hết thảy vẫn do phụ hoàng định đoạt. Muốn biết lúc ấy nhiều hạ nhân đều nhìn thấy, ah, đúng rồi, còn có Thiếu nãi nãi phủ Vĩnh Gia Hầu lúc ấy cũng nhìn rõ."

Nàng biết rõ, phụ hoàng đã chán ghét mà vứt bỏ nàng và Thái tôn, có thể thì tính sao, chuyện Thái Tử bức vua thoái vị đã che giấu, chuyện hôm nay thì phụ hoàng không thể không cho nàng một cái công đạo!

Huyện chủ Giai Minh thì như thế nào, lần này không chết thì cũng muốn cho nàng cởi một lớp da!

" Thiếu nãi nãi phủ Vĩnh Gia Hầu đi sau ta, bị chặn ánh mắt, nói thế nào? Về phần những hạ nhân kia, chẳng lẽ lời nói của ta còn không tin bằng họ? Còn nữa nói, cho dù muốn tại trước mặt Hoàng thượng phân biệt rõ, ta nghĩ nên đợi Thái tôn hoàn toàn khỏe mạnh rồi rồi nói sau."

Chân Diệu nói đến đây, đâm một câu: "Thái tôn đã luôn luôn không khỏe lại rơi xuống nước chỉ sợ muốn dưỡng mấy ngày "

"Nói bậy, Thái tôn rất khỏe mạnh, thực sự có cái gì thì cũng là nguyên nhân do rơi xuống nước, Huyện chủ Giai Minh sẽ từ chối sao!"

Chân Diệu nghe xong thì ánh mắt híp mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net