Chương 341 - 350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sao?"

Tất nhiên không đúng rồi, tính cách bọn họ tốt hơn ngươi nhiều lắm, ai tâm tình bất định, tâm tư thâm trầm khắp nơi, làm việc không từ thủ đoạn như ngươi chứ!

Chân Diệu duỗi ngón tay ra, ra dấu lớn một chút: "Nói thật là tốt hơn nhiều."

"Chân Tứ!" La Thiên Trình tức đến ngã ngửa, phẩy tay áo muốn đi, lại không cam lòng, bèn bày ra cái tư thế có muốn đi hay không rồi bất động.

Chân Diệu nhìn thì buồn cười, kéo hắn lại, cười dịu dàng nói: "Không phải chàng muốn nghe lời nói thật sao."

La Thiên Trình liếc xéo nàng không nói.

"Thế tử, dù bọn họ có tốt hơn nữa, thì trong lòng ta, có một điểm vĩnh viễn không tốt bằng chàng."

"Cái gì?"Ánh mắt La Thiên Trình sáng lên.

Hắn muốn nghe chính là loại nói thật này!

"Không nạp thiếp, không thu thông phòng."Chân Diệu chân tâm thật ý nói.

Hai điểm này, hoặc có thể nói là một, là nguyên nhân căn bản nhất nàng trao trái tim mình cho hắn. Còn về phương diện tính cách hai người xung đột một chút, nàng nghĩ những điều đó có thể từ từ hợp nhau a.

"Tiểu đố phụ, lời nói thật như vậy nàng cũng dám nói ra." Khuôn mặt tuấn tú của La Thiên Trình nhuộm lên sự vui vẻ, trở nên vô cùng khôi ngô.

Vẻ lo lắng trong mấy ngày liên tiếp bị quét đi sạch, hắn kéo tay nàng, thấp giọng nói: "Kiểu Kiểu, ta sẽ đối xử tốt với nàng, chỉ tốt với nàng. Nhưng phương diện khác, ta cũng có kiên trì của ta, ta chỉ có thể cam đoan sẽ không tổn thương người vô tội."

"Ta sợ chàng hãm sâu vào đó ——"

"Sẽ không!"La Thiên Trình cắt ngang lời nàng, "Vạn nhất có ngày đó, nàng có thể mắng tỉnh ta, nhưng không cho phép trong lòng nàng ngăn cách bất hòa với ta. Bằng không ta sẽ ở trong đó không ra, rảnh rỗi nhàm chán thì lại kéo vài người đến làm bạn."

Cái tên vô lại này! Chân Diệu quăng một ánh mắt xem thường qua, tâm tình lại tốt hơn nhiều.

Hai người cùng bắt tay bắt đầu dựng lại bàn đu dây.

----------------------------------

Chương 348: Kiên nhẫn


La Thiên Trình nghĩ kỹ, chỉ cần Nhị Vương tử dám đến, hắn sẽ đánh hắn ta cho đến khi bản thân hắn ta cũng nhận không ra mình nữa.

Chỉ tiếc hai bờ sông Hoài đột nhiên lũ lụt, Lục Hoàng tử rèn luyện chuyện ở Công bộ vội vàng chạy đến một chuyến.

Chiêu Phong Đế càng giận dữ. Sông Hoài này đã bất ngờ bộc phát lũ lụt vào bốn năm trước, lúc ấy vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, triều đình đã cấp một khoản bạc lớn để giúp nạn thiên tai và đắp bờ thông sông, mặc dù mưa năm nay nhiều hơn so với hai năm trước, nhưng không nên xuất hiện tình hình nguy hiểm như thế.

Ông hoài nghi khoản giúp nạn thiên tai lúc trước đã bị tham ô, bèn phái Cẩm Lân Vệ đi âm thầm điều tra. La Thiên Trình với tư cách một trong hai người nắm giữ Cẩm Lân Vệ, đương nhiên là tự chạy đi một chuyến.

La Nhị lão gia hiện giữ chức Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, phụ trách nhiều loại yến tiệc nghênh đón chư phiên, đón Nhị Vương tử tới: "La đại nhân, ngài vốn phải là nhạc phụ của ta, đáng tiếc ta và nữ nhi ngài không có duyên phận, nhưng mà ta vẫn muốn đến quý phủ xem qua nơi nàng sinh sống một cái."

La Nhị lão gia không tiện từ chối, đành dẫn hắn theo.

Lần đầu tiên đến phủ không gặp Nhị cô nương, Nhị Vương tử lấy cớ thức ăn phủ Quốc Công ngon, ngày thứ hai lại đến.

Liên tiếp hơn một tháng chưa gặp được người, Nhị Vương tử đã chịu không nổi, nói thẳng: "Ta muốn gặp mặt Nhị cô nương quý phủ."

Theo tính tình của hắn, ngày đầu tiên tới phủ đã muốn nói ra rồi.

Trong mắt hắn, nếu người hắn tìm chính là cô nương kia, hắn sẽ bộc bạch lòng mình cho nàng xem, xem có thể đả động nàng hay không. Chỉ cần nàng muốn đi cùng hắn, bất kể nàng đính hôn hay thành thân, hắn cũng phải dẫn nàng đi, nếu nàng không muốn, vậy hắn sẽ không bắt buộc, cứ rầy rà mất thời gian như vậy làm gì.

Chỉ tiếc có một thuộc hạ sinh sống ở Đại Chu mười mấy năm nói cho hắn biết. Đại Chu này chú ý nam nữ đại phòng, nếu ngày đầu tiên hắn đã nói như vậy, chỉ sợ về sau ngay cả cửa cũng không được vào nữa.

Nhị Vương tử nhìn một phòng người thay đổi sắc mặt.Trong lòng đang suy nghĩ, biết trước trễ một tháng còn như vậy, thì không bằng hắn cứ việc nói thẳng ngay từ đầu cho rồi.

"Dù sao, hôm nay ta gặp được Nhị cô nương quý phủ, ta sẽ không đi."

Mọi người. . . . . .

Một lúc lâu, La Nhị lão gia mới tìm lại được giọng mình: "Nhị Vương tử, cái này không hợp quy củ. Triều Đại Chu chúng ta, nữ tử chưa chồng không được gặp nam nhân bên ngoài."

"Ta không phải là người Đại Chu." Nhị Vương tử vẻ mặt vô tội.

La Nhị lão gia thầm mắng một tiếng, mẹ nó, sau này ai nói người ngoại bang ngu ngốc, lão sẽ xử hắn!

"Khụ khụ, Nhị Vương tử, ngoại tổ mẫu tiểu nữ đang mang bệnh nhẹ. Nàng đã theo mẫu thân đi thăm rồi, trước mắt không ở trong phủ." La Tam thúc lên tiếng.

La Tam lão gia sở trường vẽ người, nhìn một người, đầu tiên phải nhìn ánh mắt của hắn. Nhị Vương tử này hai mắt trắng đen rõ ràng, thanh tịnh sáng ngời, nhìn thì là đứa trẻ rất không tệ, so với Hạ Lãng hai mắt không nhìn thấy, thì hắn cũng có chút không thích rồi.

Trong mắt hắn, một người mù, không nhìn thấy vẻ đẹp của núi sông, không nhìn thấy ngày tốt cảnh đẹp, càng không nhìn thấy những tiểu mỹ nhân thiên hình vạn trạng kia, thật sự là quá thiếu hụt. Nữ nhi theo người như vậy thì quá ủy khuất.

Có điều, hắn mới chỉ lộ ra chút ý tứ này, đã bị Tống thị phạt quỳ trên ván giặt quần áo trọn một đêm, nên không dám nói lung tung nữa.

"Không có trong phủ?"

"Đúng, không có trong phủ."

Nhị Vương tử rất thất vọng, yên lặng đi về.

Trên đường Nhị Vương tử rầu rĩ không vui, tùy tùng nghĩ kế nói: "Vương tử. Thuộc hạ nghe nói Nhị cô nương phủ Quốc Công là thư đồng của Công chúa, nếu ngài muốn gặp nàng, thì chờ ngoài cửa cung lúc các nàng tan học, nói không chừng có thể nhìn thấy đấy."

Nhị Vương tử vừa nghe thì mừng rỡ, lập tức chạy đến chờ ở con phố cách cửa cung không xa.

Đến cuối giờ mùi, từng chiếc xe ngựa tinh xảo xinh xắn chạy nhanh ra, tùy tùng kích động nói: "Vương tử, người xem, cỗ xe ngựa sau cùng kia là của phủ Trấn Quốc Công đấy."

"Ngươi xác định?"

Tùy tùng gật đầu: "Thuộc hạ từng sinh sống ở Đại Chu mười mấy năm, biết quý tộc bọn họ xuất hành, trên xe ngựa đều có dấu hiệu đặc biệt. Những ngày này thuộc hạ quan sát thì ký hiệu phủ Trấn Quốc Công chính là loại đó."

Nhị Vương tử khó nén kích động, chờ xe ngựa phía trước đều đi xa, cỗ xe ngựa cuối cùng vừa rẽ vào một đoạn đường thanh tĩnh, hắn liền giục ngựa chạy đến, cản trước xe.

"Xin hỏi người ngồi bên trong là Nhị cô nương phủ Trấn Quốc Công sao? Ta là Nhị Vương tử Man Vĩ quốc, ta...ta muốn gặp mặt nàng." Chẳng biết tại sao, nhìn cỗ xe ngựa im lặng, trong lòng Nhị Vương tử từ trước đến nay không biết sợ hãi lại bắt đầu thấp thỏm không yên.

Trong xe ngựa, đột nhiên bay ra nửa quả dưa hấu.

Nhị Vương tử tiếp được, nhếch miệng cười nói: "Nàng mời ta ăn dưa sao?"

Mành xe bỗng được vén lên, một cô nương mặc kỵ trang nhảy ra.

Cô nương này vóc người cao gầy, một thân kỵ trang đỏ tươi nổi bật lên đôi mắt sáng và hàm răng trắng tinh của nàng. Chính là một vị thư đồng khác của Công chúa Phương Nhu, xuất thân từ phủ Tướng Quân – Âu Dương Đào.

Hôm nay đúng lúc là ngày học cưỡi ngựa, nàng chưa thay quần áo trên người, trong tay còn cầm roi ngựa, vung qua một roi, roi hoa uốn lượn xinh đẹp trên không trung, khuôn mặt thanh tú động lòng người lại đanh lại, hừ lạnh nói: "Không phải ta mời ngươi ăn dưa, là ta cảm thấy da mặt của ngươi còn dày hơn vỏ dưa này nữa! Ngươi liên quan thế nào với La Nhị cô nương, dựa vào cái gì muốn gặp nàng? Ngươi có biết vì hành động mấy ngày liên tiếp của ngươi, mà La Nhị cô nương đã thành đối tượng rất nhiều người chỉ trích?"

"Ngươi không phải là La Nhị cô nương?"

"Dĩ nhiên ta không phải, nếu không đã cầm roi quất ngươi trút giận từ lâu rồi! Nhị Vương tử, đừng ỷ vào thân phận dị tộc của ngươi rồi giả vờ ngây ngốc, La Nhị đã đính hôn, ngươi như thế không phải thích nàng, mà là hại nàng. Thích một người không phải như ngươi đâu!"

"Vậy cái gì mới là thích?" Nhị Vương tử nghe u mê.

"Thích một người, phải là ai có thể cho nàng hạnh phúc, thì sẽ vui thay nàng, chúc phúc nàng, bảo vệ nàng, không mang đến cho nàng chút tổn thương và phiền phức nào!"

Nhị Vương tử trợn mắt hốc mồm: "Đây không phải là thích một người, là giả điên chứ?"

"Hừ! Hạ trùng bất khả ngữ băng (*)!"Âu Dương Đào giận đến trợn tròn mắt, hai má phồng lên như quả đào.

(*) Hạ trùng bất khả ngữ băng: ý chỉ người kiến thức nông cạn

"Hơn nữa, ta chỉ là muốn gặp La Nhị cô nương một lần, có phải thích nàng hay không thì phải gặp mới biết được." Có lẽ từ trước đến nay ở kinh thành, hắn chưa từng gặp người nào nói chuyện bộ dáng rộng rãi như vậy, nên Nhị Vương tử không cẩn thận nói ra lời trong lòng.

Âu Dương Đào nghe thấy thì nóng nảy, đôi mày dựng lên, nổi giận mắng: "Cái tên cặn bã nhà ngươi!"

Nàng quất qua một roi, Nhị Vương tử né tránh, rút roi mềm bên hông ra, cổ tay run lên, roi kia như linh xà, cuốn chặt lấy roi đang vung đến của Âu Dương Đào.

Âu Dương Đào chỉ cảm thấy tay hơi lỏng, chiếc roi yêu thích đã ở trên tay người kia.

Không, là quấn trên roi dài trong tay người ta.

Nhìn tình cảnh này, Âu Dương Đào vừa thẹn vừa giận, bỗng chốc mặt đỏ lên.

"Xảy ra chuyện gì?" Một giọng nói trong veo mang theo chút mờ mịt vang lên.

Rèm được nhấc lên, lộ ra gương mặt thanh tú của một cô nương còn buồn ngủ.

Nàng mờ mịt chớp mắt mấy cái, nhìn bạn tốt, lại nhìn Nhị Vương tử.

Hôm nay nàng hơi không thoải mái, Âu Dương Đào lo lắng nên mới về cùng nàng. Nàng lên xe ngựa thì thiêm thiếp ngủ mất, sao bạn tốt lại tranh cãi cùng một nam nhân lạ lẫm vậy?

"Nàng là La Nhị cô nương?" Nhị Vương tử chấn động cả người, nhìn chằm chằm vào La Tri Tuệ.

Lúc La Tri Tuệ vẽ tranh hết sức chuyên chú, bình thường lại mơ hồ tùy tính, không chút ảnh hưởng bởi khí thế đột nhiên bộc phát của Nhị Vương tử, nở nụ cười trong vắt: "Đúng nha."

Sau đó ảo não trong lòng, mẹ từng nói không được phép cười tùy tiện, nhất là đối với người lạ, như vậy không trang nghiêm, nàng lại quên mất.

Nhị Vương tử lại như con thỏ con bị giật mình, sau khi nàng nở nụ cười, lại kéo cương lùi về sau mấy bước, sau đó giục ngựa chạy vội đi.

La Tri Tuệ và Âu Dương Đào đồng thời ngây người.

La Tri Tuệ thầm nghĩ, quả nhiên mẹ không gạt nàng, nàng dọa người ta chạy rồi.

Âu Dương Đào kịp phản ứng, lại càng giận dữ: "Cái tên cặn bã này, mang roi của ta chạy rồi!"

Trở lại xe ngựa, nàng tức giận đến nỗi nước mắt rơi tí tách: "Cây roi kia là sau khi ta được chọn làm thư đồng của Công chúa, ca ca đã tặng cho ta đấy!"

"Hắn là ai vậy?"

Âu Dương Đào mở to mắt: "Ngươi còn không biết hắn là ai?"

Thấy gương mặt La Tri Tuệ mờ mịt, giọng nàng căm hận nói: "Hắn chính là Nhị Vương tử, kẻ ngày ngày đến nhà ngươi làm phiền ngươi đấy!"

La Tri Tuệ thản nhiên cười: "A Đào, vậy ngươi đừng lo lắng nha, chờ hắn đến nữa, ta cho người tìm hắn đòi lại."

Đây... đây thật sự là trọng điểm ngươi nên quan tâm sao? Âu Dương Đào đấm đấm vách xe, tức phát khóc.

Nhị Vương tử chạy đi rất xa, cuối cùng xuống ngựa, nắm dây cương thất hồn lạc phách đi về phía trước.

"Cũng không phải, cũng không phải, rốt cuộc nàng đang ở đâu?"

Tùy tùng bắt kịp, thở hồng hộc.

"Ta nhớ Phủ Trấn Quốc Công có ba vị cô nương, có phải không?"

"Dạ, dạ, nhưng mà vị cô nương còn lại kia, nghe nói mới tám tuổi!"

Nhị Vương tử nghe thấy thì vô cùng thất vọng, chẳng lẽ nàng không phải là người phủ Trấn Quốc Công ?

Không đúng, rõ ràng hắn gặp nàng ở trường đua ngựa trong phủ Quốc Công, nha hoàn dẫn đường kia còn gọi nàng là Đại nãi nãi.

"A Tháp, vậy cô nương bên chồng, đều được gọi là Đại nãi nãi sao?"

Tùy tùng nghe xong lắc đầu: "Thuộc hạ nhớ hẳn gọi là cô nãi nãi."

Lại cao hơn một vai vậy? Nhị Vương tử muốn đập đâu, ngôn ngữ Đại Chu thật sự quá phức tạp mà!

Tùy tùng hiểu ý đánh một tiếng: "Được gọi là Đại nãi nãi, bình thường là nữ chủ nhân trong phủ a."

Nữ chủ nhân? Nữ chủ nhân!

Đột nhiên Nhị Vương tử nhớ lại lời La Đại cô nương đã nói.

"Ngồi trong xe ngựa ngày đó có thể là chị dâu ta đấy!"

Thì ra nàng đã lập gia đình!

Nhị Vương tử đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, hỏi tùy tùng: "A Tháp, ngươi nói nếu ta cướp nàng đi, có thể che chở chúng ta thuận lợi trở về Man Vĩ không?"

Tùy tùng muốn khóc: "Vương tử, nơi này và Man Vĩ khác nhau, cướp cô dâu không được đâu!"

Nhị Vương tử nghĩ lại không cam lòng, vẫn muốn chính miệng hỏi nàng.

Lại đến nhà lần nữa, La Nhị lão gia tranh nói: "Cháu gái kia của ta thật sự không có trong phủ, thật xin lỗi."

Hôm qua Nhị Vương tử này lại ra ngoài của cung chặn người. Sáng sớm nay, trong phủ đã phái người đến báo, Tống thị thật vội vàng dẫn La Tri Tuệ về nhà mẹ đẻ, đoán chừng trước khi Nhị Vương tử rời kinh thì sẽ không trở về.

Thật ra, đối với La Nhị lão gia mà nói, hắn là không quan trọng La Tri Tuệ gả cho ai, thậm chí cân nhắc từ ích lợi, hắn càng hy vọng nàng gả cho Nhị Vương tử, như vậy Hoàng Thượng mới có thể càng xem trọng phủ Trấn Quốc Công.

Đáng tiếc Lão phu nhân lại nói, nếu lão không ngăn được Nhị Vương tử, lại đẩy Nhị nương vào, bà sẽ không nhận đứa con trai là lão nữa.

La Nhị lão gia bây giờ thật sự sợ Lão phu nhân lại tức ra chuyện gì, nào dám không nghe.

Lão bưng trà, chờ Nhị Vương tử biết khó mà lui.

Nhị Vương tử gãi gãi đầu: "Ta có thể gặp Đại nãi nãi quý phủ chứ?"

"Phụt ——" La Nhị lão gia phun ra một họng trà.

---------------------------

Chương 349: Kết thúc

Dân phong triều Đại Chu cởi mở hơn tiền triều, đặc biệt không quá nghiêm khắc với phụ nhân, hơn xa cô nương chưa lấy chồng. Thực tế, Chân Diệu không phải phu nhân bình thường, mà là nữ chủ nhân chính thức của phủ Quốc Công này.Nói tiếp thì thực ra khi khách quý đến thăm, nàng ra mặt tiếp khách cũng không tính là chuyện gì quá nghiêm trọng. Nhưng mà với Tư Mã Chiêu chi tâm (*) của Nhị Vương tử này, thì tới nhà làm khách là giả, muốn lấy cháu dâu đi mới là thực.

(*) Tư Mã Chiêu chi tâm: ý chỉ dã tâm vô cùng rõ ràng

Hắn liên tiếp đến nhà hơn một tháng, không gặp được nữ nhi nhà người ta, vì vậy đổi thành gặp Đại nãi nãi tuổi trẻ phủ nhà người ta rồi. Cái này ai nghe cũng đều phải nghĩ nhiều.

La Nhị lão gia ho khan kịch liệt để che giấu thất lễ.

Nhị Vương tử vẫn còn giải thích: "Không phải là cô nãi nãi, là Đại nãi nãi."

La Nhị lão gia trợn trắng mắt, càng ho dữ dội hơn, lạnh nhạt nhìn thần sắc với đôi mắt trông mong của Nhị Vương tử, trong lòng khẽ động.

Vì sao lão phải ngăn lại chứ? Nhị Vương tử là khách quý dị quốc, chỉ cần hành động không chạm phải điểm mấu chốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không nhiều lời. Gặp Chân thị một lần thì làm sao?

Nghe nói người Man Vĩ này rất không chú trọng lễ tiết, đệ cướp vợ huynh nhìn mãi cũng quen mắt, thậm chí còn có truyền thống cha chết con kế thừa, quả thực đáng sợ. Nhưng mà sự đáng sợ này đặt lên người đối thủ của lão thì thật khéo.

Lão vẫn biết, người vị Nhị Vương tử này muốn gặp thực sự là Chân thị. Chắc chắn với hắn mà nói, cướp vợ của một thần tử dị quốc căn bản không tính là vấn đề.

Vô luận thành công hay không, chỉ cần ầm ĩ lên, Chân thị phải dùng thân phận nữ chủ nhân phủ Quốc Công tự xử lý thế nào?

Đại lang rất yêu thương Chân thị, nếu dưới cơn nóng giận đánh tàn đánh thương Nhị Vương tử, Hoàng Thượng suy nghĩ vì đại cục, cũng sẽ cho Man Vĩ một công đạo. Kể từ khi Đại lang một bước lên mây, lão đã hoàn toàn bị vây vào hoàn cảnh xấu, lần này nước phủ Quốc Công càng đục, thì mới càng có khả năng xuất hiện cơ hội. Về phần có thể tổn hại thanh danh phủ Quốc Công hay không, thì laoz cần gì phải quan tâm khi trước mắt Đại lang đang muốn kế thừa tước vị chứ?

La Nhị lão gia lập tức nghĩ thông suốt, trong ánh mắt chờ đợi củaNhị Vương tử, hắn nói với hạ nhân: "Đi mời Thế tử phu nhân đến một chút."

Chân Diệu nghe hạ nhân nói rõ ý đến, cũng không nhiều lời, trực tiếp đến Di An Đường.

Điền Tuyết đang bồi Lão phu nhân đã dần khỏe hơn ở Di An Đường.

Thấy Chân Diệu tới đây lúc này. Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn.

Ba đứa con dâu, tuy Điền thị cố gắng chống đỡ, nhưng bà cũng nhìn ra thân thể không tốt, nên miễn đến hầu hạ bà. Tống thị vì trốn tránh Nhị Vương tử, cũng dẫn La Tri Tuệ về nhà mẹ đẻ, còn Thích thị đang mang thai. Từ sau khi tin lời đạo sĩ kia nói mà về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, để tránh bôn ba một chút, thì tạm thời chưa chuyển về lại. Phủ Quốc Công to như vậy, hơn phân nửa sự vụ đã rơi vào đầu Chân Diệu.

Trước kia, giờ này nàng vẫn còn đang xử lý công việc, không có thời gian tới đây. Ngược lại Điền Tuyết thì hơn nửa thời gian đều nán lại ở Di An Đường, Lão phu nhân rất nhanh quen thuộc, cũng yêu thích cháu dâu mới.

Chân Diệu hành lễ gặp mặt cho Lão phu nhân. Điền Tuyết từ trên ghế con trước giường Lão phu nhân đứng lên, tránh sang một bên, vội làm lễ với Chân Diệu: "Đại tẩu."

Chân Diệu mỉm cười nói: "Tam đệ muội chớ đa lễ."

Thấy giọng nàng chân thành, cũng không vì bà yêu thích người mới mà sinh lòng bất bình, Lão phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trận này bệnh, bà càng nghĩ thông suốt hơn. Gia hòa vạn sự hưng, bà không muốn thấy đám con cháu lại đấu tới đấu lui, hai cháu dâu có thể hòa thuận là chuyện không thể tốt hơn.

Trước đây đều là bà nghĩ sai. Nguyên Nương hòa thân đến Man Vĩ, tuy nói có quan hệ mật thiết đến chuyện ngựa chứng của vợ Đại lang, nhưng suy cho cùng, tại sao ngày đó xe ngựa lại chạy đến phố hoa nổi tiếng kia? Chuyện phu xe là thế nào? Thì trái tim bà lập tức lạnh lẽo.

Nếu như là Điền thị vì gây khó dễ cho vợ Đại lang, để tiện tiếp tục quản gia quyền, do đó sắp đặt màn tai nạn kia, thì kết cục của Nguyên Nương cũng chỉ có thể nói là có nhân tất có quả thôi.

Lão phu nhân không muốn nghĩ sâu, cách nhìn với Điền thị âm thầm thay đổi.

"Tổ mẫu, vừa rồi Nhị thúc chuyển lời đến nói Nhị Vương tử quấy rầy rất nhiều ngày nay đang muốn gặp nữ chủ nhân quý phủ." Chân Diệu chú ý vẻ mặt biến hóa của Lão phu nhân, "Cháu dâu nghĩ, tới nhà hết ngày này đến ngày khác, Nhị Nương phải trốn tránh mỗi ngày, cuối cùng cũng không phải kế lâu dài. Không bằng gặp hắn một lần, nói rõ ra, có lẽ Nhị Vương tử cũng không phải người càn quấy."

Lão phu nhân trầm ngâm chốc lát, mới gật đầu: "Được, cũng không cần đến nơi khác, gặp ở Di An Đường này đi."

Chân Diệu tới tới nơi này trước, chính là có ý này, nghe vậy nàng giòn giõn giã giã đáp vâng, cho nha hoàn ra đằng trước truyền lời.

Nhị lão gia vừa nghe Chân Diệu đồng ý gặp người, thì vui mừng nhướng mày, nhưng lại nghe nha hoàn nói mời Nhị Vương tử đi Di An Đường, mặt hắn không khỏi xụ xuống.

Có Lão phu nhân ở đó, những lời đồn kia không truyền nổi rồi.

Nhị Vương tử cũng kích động không thôi, theo nha hoàn đến Di An Đường, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy vị cô nương mặt mày như vẽ, tóc đen như quạ ngồi ở một bên trong nhà chính, đúng là người hắn nhớ thương hồi lâu kia.

Có lẽ trong thời gian này có quá nhiều khó khăn trắc trở cứ lặp đi lặp lại, nên tim Nhị Vương tử đập như trống, lại quên mất đi đường thế nào, rẽ theo nha hoàn suýt chút đã ngã ở cửa ra vào.

Nha hoàn trong nhà cúi đầu mím môi cười thầm, Lão phu nhân run rẩy đứng lên: "Khách quý đến thăm, hôm nay mới chiêu đãi, thật sự là thất lễ."

Nhị Vương tử thu lại ánh mắt trên mặt Chân Diệu, hành một lễ Man Vĩ với Lão phu nhân: "Là ta quấy rầy mới đúng."

Hắn có lòng muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến lời tùy tùng nhắc nhở thì vẫn nhịn xuống.

Trước mắt bao người, nếu hán nói hắn mến mộ nàng, có lẽ sẽ hại nàng.

Lão phu nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net